Qua Sông Hái Sen

Chương 8: Linh Châu




Triệt Liên ngẩn ra, nhìn chăm chú tiểu công tử nhà giàu trước mặt mình, rõ ràng chẳng hề đau khổ, vống tưởng ý đang cười với mình. Nhưng khi bốn mắt chạm nhau, cảm giác đồng bệnh tương liên ánh lên trên khuôn mặt non nớt kia.
Thiếu niên trước mặt vốn trong trẻo đột nhiên trở nên sâu hun hút, trong lòng hắn thấy phức tạp ngổn ngag. Việt Minh Khê vẫn cong mắt, không cảm thấy lời nói vừa rồi của mình có gì lạ, sau đó nhẹ nhàng nói snag chuyện cầu thân, trong giọng nói tuy còn mang theo chút tình cảm ngây ngô của thiếu niên, nhưung rất chân thành tha thiết.
Cuối cùng lại nói: “Đại mỹ nhân, ý ta không phải muốn ngươi trả lời ngay bây giờ, nhưng mà ta..thích ngươi, thích từ cái nhìn đầu tiên. Bây giờ ta chỉ muốn ngươi biết tấm lòng này, đợi sau khi người giải quyết xong những chuyện kia, khi đó trả lời ta cũng được.”
Triệt Liên cười cười, xúc cảm ấm áp gợn trong lòng, vươn tay nhéo hai má thiếu nhiên, lúc sau chỉ thỏ dài nói: “Nhóc à, ngươi không cần nói nữa.”
“Đồ ngốc…”
……
Hai người thu xếp một lát rồi tiếp tục cuộc hành trình.
Minh Kính sơn trang nằm ở Giang Nam Linh Châu, là nơi mà những người trong võ lâm thường tới thu thập tình báo và bảo quản một số mật quyển,. Trong mật trang cất giấu vạn quyển công pháp bí tịch, có cả châu ngọc, chút điển tàng mà các đời trang chủ mua được, có người là kiếm khách giang hồ không rõ tên ủy thác một số thần binh tổ truyền và một số vật khác ở nơi này, hoặc nhưng dị hương bức hoành, hoặc chậu vàng rửa tay không lấy lại được, bị trang chỉ hiểu rõ đạo nghĩa giang hồ này lưu giữ các bí bảo vô chủ.
Trong đó không thiếu bảo vật vốn bị các môn phái võ lâm lớn lên tiếng làm chủ, người ngấp nghé ghé mặt nhìn nơi này trải rộng khắp giang hồ, nhưung dù sao Minh Kính sơn trang cũng là tông phái lớn nhiều năm liền, chiếm cứ thế lực hàng tam giáp. Lão trang chủ Cao Sùng từng được xưng là thiên hạ đệ nhất đao, vậy nên cho dù thèm nhỏ dãi đám dị bảo kia, bọn họ cũng không dám tới cửa quấy rầy. Hiện nay Cao Sùng đã chết, trang chủ kế nhiệm Cao Tư Viễn tầm thường, địa vị giang hồ của Minh Kính sơn trang sắp lung lay, mấy nhân sĩ võ lâm vốn đã rục rịch nhịn không nổi nữa.
Nhiều môn phái thi nhau phái sứ giả tới, ngoài mặt nói là đến đưa tang, nhưugn thực ra lại âm thầm tranh đoạt trong bóng tối, đến cả dân chúng bình thường cũng thấy rõ.
Thực ra vàng bạc châu báu thần binh trong Minh Kính sơn trang mặc dù có thể nói là trân bảo hiếm có, nhưung khó lọt vào mắt thần của chính phái danh môn. Thứ mà họ muốn đoạt được nhất chính là Vọng Hi Đoạt Tướng Thư.
Bí tịch võ lâm hàng ngàn hàng vạn, nhưng hiếm cuốn nào chỉ cao đường thành tiên, mà đẹ tử trong Huyền môn xếp hàng dài, đến này cũng chưa từng nghe ai thành tiên, ngoại trừ Vọng Hi chân nhân dùng đạo hoang dâm có thể phi thăng ra. Thế gian này e là ít người muốn thành tiên, nhưung không ai không mong mình trường sinh bất tử. Tu mật pháp Đoạt tướng đến thứ bảy có thể duy trì thanh xuân vĩnh viễn, ngoại trừ lúc tu luyện có hơi khổ sở ra, thì đúng là bí tịch mà người trong thiên hạ thèm muốn mơ ước.
Người ta đồn rằng Vọng Hi Đoạt Tướng Thư có hai quyển. Một quyển nằm trong Đại ninh tự, quyển còn lại được Già Ngọc pháp sư năm đó gửi gắm chỗ Cao SÙng. Hiện già Đại Ninh tự vươn cao bóng cả, Minh Kính sơn trang lại nằm trong vòng vây hiểm nguy, bọn họ đương nhiên phải tính toán đường lui rồi.
Việt Minh Khê biết rõ võ lâm chính phái là hạng gì, mặc dù ngoài mặt nói cự ckyf căm hận công pháp này, tuyên bố muốn thu hồi tiêu hủy, nhưng ý niệm xấu xa trong đầu rõ như ban ngày, chẳng qua chỉ nói cho đẹp lời mà thôi.
Hai người đi thẳng đến vùng đất trù phú cực Đông ở Linh Châu, giang sơn tú mỹ, non xanh nước biếc, đi thuyền về ánh tím phủ đầy đảo Kính Sơn. Việt Minh Khê tuy rằng đã từng đi một lần với Việt phu nhân lúc đại hôn của Cao gia, nhưng không biết đường, chỉ để cho người hầu chèo thuyền, mình thì nhàn nhã dựa vào mũi thuyền ngắm nhìn phong cảnh hai bên bờ.
Mặc dù vẫn đang tiết đầu xuân, nhưng Linh Châu vẫn nổi tiếng là cõi tiên chốn bụi hồng, phồn hoa như gấm, hơn nữa trận mưa xuân vừa rơi xuống, ánh mặt trời tràn ra từ giữa những đám mây bồng bềnh, càng tô điểm thêm vẻ tuyệt diệu vô biên.
Người chèo thuyền lướt qua một khu rừng hoa đào, Việt Minh Khê ngồi bật dậy, kéo tya áo Triệt Liên muốn gọi hắn ngắm cảnh, phát hiện hắn đang nhắm mắt, đôi môi mỏng hồng dưới nón lá hơi mím, tựa hồ đã mệt mỏi. Thấy hắn không để ý, VIệt Minh Khê do dự một hồi, gan phình to gối đầu lên đầu gối hắn.
Mặc dù đại mỹ nhân còn chưa đồng ý làm thiếu chủ phu nhân của y, nhưng cũng không từ chối y thân mật, khiến Việt Minh Khê càng bạo thêm, ngày thường sử dụng tuyệt kỹ làm nũng trêu đùa, làm Triệt Liên mất cảnh giác, dần dần chiều theo ý y.
Khi Triệt Liên tỉnh dậy sao mộng cảnh thiển định, mở mắt ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ yên bình cảu thiếu niên, nét mặt hơi ngưng trệ, trong lòng cạn hết lời. Việt Minh Khê quả nhiên biết rõ điểm mấu chốt của hắn, hiểu rõ cho dù y có làm gì cũng khôg bị ghét, thế nên y cứ thế chui vào ngực hắn say ngủ, như thể rất yên tâm về hắn.
Hắn giơ tay lên vỗ vỗ hai má Việt Minh Khê, muốn lay y dậy kiếm chỗ khác mà ngủ, ánh mặt chợt từ từ dời xuống, rơi vào đôi môi khẽ mở của thiếu niên.
Việt Minh Khê sinh ra vốn đẹp, đây là điều hắn biết rõ. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn cẩn thận quan sát ngũ quan của thiếu niên này, nhất là đôi môi từng để lại vô số dấu vết trên người hắn. Môi Việt Minh Khê không mỏng không lạnh như hắn, mà mọng nước khẽ nhếch lên, đôi môi cũng mềm mại, cánh môi dù đang khép chăttj nhưng cũng giống như đang đưa về phía hắn đòi hôn, khiến người ta cảm thấy yêu thương không rời.
Hắn hơi cúi đầu, kìm lòng không nổi muốn hôn thiếu niên này, nhưng sau đó lại đột nhiên dừng lại, thay vào đó dùng ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt.
Hắn chưa từng hôn ai, trước kia không có sau này càng không. Bởi vậy chỉ có hơi hứng thú chạm vào cánh môi kia, rất nhanh cảm thấy thứ ấm áp trơn trượt từ trong thfo ra, nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay hắn, chậm rãi mút.
Thấy đại mỹ nhân nhìn mình đăm chiêu, Việt Minh Khê khẽ cắn đầu ngón tay hắn, liếm liếm khóe môi kéo sợi chỉ, nhìn hắn với ánh mắt chờ mong.
Lòng Triệt Liên khẽ động, không tự chủ từ từ tới gần y. Chóp mũi hai người kề sát, cảm nhận rõ hơi thở nóng bỏng của đối phương, nhịp thở càng nặng nề phớt lên gò má, ngứa ngáy trêu người.
Khoảnh khắc hai bờ môi chạm nhau, thân thuyền đột ngột chao đảo, giống như va vào bờ. Người chèo thuyền xoay lại chao hai người, nói là đã đậu tại bến thuyền đảo Kính Sơn.
Trong lòng Việt Minh Khê bực dọc không thôi, trên mặt vẫn ra vẻ ngoan ngoãn đứng lên, theo Triệt Liên xuống thuyền.
Hai người rời bến mới biết Minh Kính sơn trang này quả giống như lời đồn, tiêu điều hiu quạnh hơn rất nhiếu. Giữa đảo Kính Sơn rộng lớn ngoại trừ thuyền và ngựa của người trong võ lâm ra, khó mà tìm được dạng người khác, màu suy tàn vụt qua mắt.
Việt Minh Khê còn nhớ mấy năm trước y tới đây cùng với mẹ, lúc đó Minh Khê sơn trang đã có vẻ suy giảm, nhưng tuy lão trang chủ Cao Sùng lướn tuổi, mấy nay buôn bán trong giang hồ không mấy thuận lợi, chỉ đành đuổi bớt tôi tớ trong nhà. Cũng có lẽ là đạo lý lên cao quá thì ắt phải xuống, kinh doanh thua lỗ, Minh Kinh sơn trang hiện giờ rơi vào cảnh huống này, không thể trách Cao Tư Viễn không có năng lực được.
Hai người đi dọc theo đường núi đến phủ công vụ trước trang, tuy phía dưới cùng bày trí huy hoàng trang nhã, nhưung bên trong rỗng huếch, chỉ có hai nữ sự giả tiếp đãi. Việt Minh Khê lật sổ đăng ký của khách, mới biết bọ họ đến trễ rồi. Hai ngày trước Cao Sùng đã được hạ táng, bây giờ các môn phái trong trang đang cắm cọc chờ đợi, không cần nghĩ cũng biết hiện giờ Cao Tư Viễn bận đến mất mặt.
“Việt gia trang? Chúng ta chưa từng nhận bái thiếp, nên chưa sắp xếp phòng được, kính xin thiếu hiệp thứ lỗi. ”
Người phụ nữ nói với Việt Minh Khê bằng giọng cứng rắn, biết là có ý đuổi kahsc. Việt Minh Khê biết bọn họ bị xem là người nhân lúc nhà cháy hôi của, đang nghĩ xem có nên dạy dỗ các nàng hay không, giương mắt nhìn hai nữ sứ giả lớn tuổi xinh đẹp này, bỗng cảm thấy hơi quen.
Triệt Liên nhíu mày, đang muốn mở miệng, lại bị Việt Minh Khê cướp lời: “Hai vị tỷ tỷ, ba năm không gặp, các ngươi chính là không nhận ra ta sao?” Việt Minh Khê nói xong tháo nón xuống, cười tủm tỉm nhìn các nàng/
Người nữ kia sửng sốt, sau đó nhìn về phía Việt Minh Khê, ngạc nhiên nói: “A Minh?!”
“Là ta~” Việt Minh Khê nói xong liền nắm tay một nữ sứ giả, vừa vui mừng vừa cảm khái nói: “Ba năm trước là đại hôn của Cao công tử, ta và mẫu thân ở lại đảo Kính Sơn một đoạn thời gian, được hai vị tỷ tỷ quan tâm chắm sóc, về sau muốn ghé lại thăm hổi nhưng mãi không có cơ hôi. Cha mẹ sai ta đến thăm Cao bá bá, vưa đúng lúc ta và các tỷ tỷ có thể gặp lại. Vậy mong tỷ tỷ sắp xếp cho ta và vị đại sư này. Đợi A Minh làm xong chuyện chính sẽ đến ôn chuyện với các tỷ tỷ.”
Hai nữ sứ giả nhìn nhau, hơi đỏ mặt. Vội vàng đồng ý cho Việt Minh Khê, thu bái thiếp của hai người, dẫn bọn họ đến Thương Hải cư dành cho khách ở Minh Kinh sơn trang, sắp xếp hành lý, sau đó nói tin tức buổi chiều trang chủ sẽ ở nghị sự đường chào hỏi các môn phái lướn. lúc này mới rời đi.
“…… Không ngờ thiếu chủ là người có tình đến vậy”. Triệt Liên nhìn bóng lưng các nàng, nói đầy ý vị với người bên cạnh.
Việt Minh Khê thấy hai sứ giả vẫn chưa đi xa, vôi vàng giơ tay ra hiệu im lặng, nhỏ giọng nói: “Đại mỹ nhân ngươi đừng hiểu lầm, thật ra ta không nhớ rõ cáng nàng, không thấy vừa nãy ta chỉ gọi tỷ tỷ, không nhắc đến tên sao? Ta quên mất rồi, lúc trước nghĩ ta cũng tuấn tú đáng yêu, tất nhiên hai nàng phải nhớ rõ ta mới phải, nào ngờ vừa thử đã trúng ngay.”
Triệt Liên nghe xong cười, giơ tay lên tát hắn một cái, trong lòng lại rất tin tưởng. Thiếu niên này đúng là rất đẹp, lại giỏi ăn nói khiến người khác vui lòng, quả thật rất khó để người khác quên y.
“Lúc trước ngươi nói không biết đại nghĩa là gì, tính tình lông bông, không ngờ còn không nhớ được ai với ai cả, vẫn là thích người đẹp như cũ. Theo ta thấy, tính tình thiếu chủ như vậy, nếu rời khỏi ta, chắc chưa đến vài năm sẽ quên sạch hòa thượng ta đây.”
Việt Minh Khê nói, “Sao mà thế được? Ngươi chính là thiếu chủ phu nhân Việt gia trang tương lai, mặc dù ta có thể quên hết mỹ nhân trong thiên hạ này, chắc chán sẽ không quyên ngươi. Với lại dung mạo của các nào sao sánh bằng ngươi. Ta không nhớ cỏ dại ven đường thì thôi, sao lại quên sen hồng trong lòng được?”
Thấy Triệt Liên nhếch khóe môi, dương như rất hưởng thụ lời nịnh hót trắng trợn này của hắn. Việt Minh Khê tiến lên hôn y một cái rồi chạy như bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.