Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 59: Quẻ thứ năm mươi chín




【Chẳng có gì ghê gớm】
o
Lục Hào trở mình nằm thẳng trên thảm, ngửa đầu nhìn Huyền Qua, “Em cũng chỉ đoán thôi, nhưng khả năng rất lớn.”
Cậu nắm lấy đầu ngón tay Huyền Qua, phân tích, “Triệu Thù nói rất đúng, tính tình Lục Minh Đức cố chấp lại đa nghi, lão ta muốn biến em thành con rối khống chế trong lòng bàn tay, hơn nữa, đến cả Lục Phụ Chu và Lục Trạch Lâm lão cũng không tin, lão chỉ tin mỗi bản thân mình. Thế nên lão sẽ không gửi gắm Ly Hỏa Phù Minh cho bất cứ ai, kể cả Triệu Thù hay là kẻ đứng đằng sau Triệu Thù.”
“Vậy nên em đoán quái bàn vẫn ở Lục gia?”
“Vâng, có lẽ lão đã dùng thủ đoạn nào đấy cắt đứt liên hệ giữa anh và nguyên thân, đồng thời chặn cảm ứng của huyết khế, vì thế nên mãi mà chúng ta vẫn không tìm được quái bàn”
Lục Hào chưa nói, cũng có khả năng là kẻ đứng đằng sau Triệu Thù bày mưu, cố ý cung cấp manh mối cho cậu để cậu tìm quái bàn.
Cậu vừa nghĩ, ngón tay vừa vô thức khều thảm trên sàn.
Huyền Qua lật ngược tay Lục Hào lại cầm, gãi lòng bàn tay cậu, “Nếu thế, Lục Minh Đức chắc chắn sẽ đặt nguyên thân của tôi ở một nơi em tuyệt đối sẽ không tới, một nơi em sợ không dám đi.”
Im lặng một lúc, Lục Hào giơ tay lên sờ mặt Huyền Qua, nở nụ cười, “Kể từ khi có anh, em chẳng còn sợ gì nữa.”
Rạng sáng hôm sau, Lục Hào và Huyền Qua khởi hành đi tỉnh A.
Lúc xe tới ga, Lục Hào mới mơ màng mở mắt ra, rời đầu khỏi vai Huyền Qua, che miệng ngáp một cái, hoàn toàn chưa tỉnh ngủ. Cậu đứng dậy đeo ba lô, còn tự giác nhét nắm tay vào trong tay Huyền Qua, chóng mặt đi theo ra khỏi ga.
Hai người tới đại lý xe thuê một chiếc việt dã màu đen, Lục Hào ngồi ở vị trí phó lái, cầm điện thoại chỉ đường.
“Em cũng không biết đường.” Cậu đặt di động trên giá đỡ, “Lần trước thì bị Lục Trạch Lâm mang về, cái lần em tự bỏ đi, vừa ra ngoài không lâu thì bị lạc, sau cũng chẳng biết tới thành phố lân cận bằng cách nào.”
Giờ nhớ lại vẫn cảm thấy rất thần kỳ.
Lái xe trên đường lớn, hàng cây hai bên đường vút qua, càng lái từ nội thành ra phía ngoài, kiến trúc xung quanh càng thưa thớt thấp bé. Lục Hào lấy ra một hộp salad hoa quả, mở nắp hộp, múc một thìa tuyết lê đút vào miệng Huyền Qua trước, chờ đối phương ăn rồi, mình cũng ăn một thìa, cam chua đến híp cả mắt.
Nhìn đường cái kéo dài về phía xa một lúc lâu, Lục Hào bỗng mở miệng, “Ra ngoài rồi mới biết, thế giới thật rộng lớn.”
Huyền Qua không nói chuyện, chỉ duỗi tay vuốt tóc cậu.
Nhà của Lục gia nằm ở vùng ngoại ô, là một căn biệt thự chiếm diện tích rất lớn. Xe dừng trước cổng lớn chạm trổ, Lục Hào xuống xe nhấn chuông cửa, sau khi nghe thấy tiếng hỏi thì trả lời, “Tôi là Lục Hào.”
Cậu về lại xe ngồi không bao lâu, cổng lớn đã mở ra. Huyền Qua vắt một tay trên cửa xe, một tay giữ vô – lăng, lái một mạch tới trước bậc thang ngoài cửa mới dừng lại.
Lục Hào bước xuống xe thì phát hiện mấy người hầu ở cửa hơi e sợ rối rít cúi đầu, không dám đối mặt với cậu. Lục Trạch Dương mặc quần áo thường đứng ở cửa, trên mặt không có biểu cảm gì, “Bố tao đang chờ mày ở trong.”
Lục Hào gật đầu, đi vào cùng Huyền Qua.
Phòng khách thay đổi rất nhiều, đến cả bộ bàn trà Lục Minh Đức thích cũng không còn thấy bóng dáng. Lục Hào ngồi xuống ghế sô pha, lưng ưỡn thẳng, nói chuyện khách sáo, “Ông Lục, lâu rồi không gặp.”
“Cháu cần gì phải vậy hả Tiểu Hào?” Lục Phụ Bạc thở dài, ánh mắt mang theo nỗi đau thương.
Lục Hào không động đến nước trà người hầu bưng lên, vẻ mặt cậu lạnh nhạt, “Ông Lục à, ông mới là người cần gì phải thế.”
Lục Phụ Bạc vỗ đùi, nặng nề thở dài, có chút tiếc nuối, “Là Lục gia có lỗi với cháu, nếu như bố cháu mà thấy ——”
“Ông im ngay.” Giọng Lục Hào căng ra, im lặng nhìn Lục Phụ Bạc, ánh mắt như nhũ băng khiến Lục Phụ Bạc cảm thấy sau lưng lạnh cóng. Trong giây lát đó, ông ta cảm thấy cái người đứng trước mặt mà mình nhìn từ nhỏ tới lớn này cực kỳ nguy hiểm, như đứng ngồi không yên.
Lục Hào gần như gằn từng chữ, “Mấy người không xứng nhắc tới ông ấy.”
Lục Phụ Bạc giật mình, mấy năm gần đây ông ta lờ mờ biết được, cái chết của Lục Phụ Huyền năm ấy không thoát khỏi liên quan đến Lục Minh Đức. Lẽ nào Lục Hào cũng biết, cho nên mới chống đối như thế?
Trong một chốc, bầu không khí vô cùng trầm lặng.
Cảm giác được tay Huyền Qua để trên lưng mình, vỗ về động viên, Lục Hào cố gắng khiến tâm trạng mình bình tĩnh trở lại, “Hôm nay tôi có chuyện muốn làm phiền ông Lục.”
“Sao có thể nói là làm phiền? Nơi này cũng là nhà của cháu mà, chừng nào cháu muốn về, cửa nhà bất cứ lúc nào cũng sẽ rộng mở vì cháu, phòng của cháu bác cũng bảo người quét dọn mỗi ngày rồi, có thể ở lúc nào cũng được.” Lục Phụ Bạc bày vẻ mặt hòa ái, giọng điệu cũng vô cùng gần gũi.
Ông ta đã sớm nhận được tin từ Trương gia, Lục Hào đã lấy được tư cách quái sư cấp Giáp Mộc.
Nếu như ban đầu ông ta cố gắng bảo Lục Hào về Lục gia, chẳng qua là muốn cứu vãn hình ảnh Lục gia trong mắt người khác, thì sau khi biết tin này, thứ ông ta coi trọng hơn, là tầm quan trọng của quái sư cấp Giáp Mộc đối với một gia tộc. Cho dù sau này không thể trở lại giới huyền thuật, ông ta chỉ tiếp tục kinh doanh, vốn liếng trong tay khẳng định cũng có thể tăng gấp mấy chục lần nhờ Lục Hào.
Sinh ra trong một thế gia huyền thuật, ông ta càng hiểu sự đáng sợ trong đó.
Thế nên mặc dù thái độ của Lục Hào vô cùng lạnh nhạt xa cách, ông ta vẫn biểu hiện nhiệt tình, “Có chuyện gì vậy? Chỉ cần bác hai có thể làm được thì chắc chắn sẽ giúp.”
“Chút việc riêng thôi, không nhọc ông Lục giúp, vì ông là chủ nhà nên tôi mới tới chào hỏi”
Lục Phụ Bạc biết Lục Hào muốn vạch rõ ranh giới, đành phải nói, “Vậy cháu cứ tự nhiên, cần gì cứ nói nhé.”
Chờ Lục Hào và Huyền Qua đi ra khỏi phòng khách, Lục Phụ Bạc thả lỏng, dựa vào thành ghế sô pha, bưng trà nhấp một hớp rồi lại đặt mạnh tách lên mặt bàn, lộ vẻ tức giận, “Trà lạnh hết rồi mà không biết đường đổi à?”
Người hầu bên cạnh bước nhanh tới, nín thở bưng tách trà đi.
“Không dám nổi cáu với Lục Hào nên trút giận với người hầu?” Thấy Lục Phụ Bạc trợn mắt nhìn mình, Lục Trạch Dương với tay cầm một quả táo, tung hai cái, “Bố à, bố nói xem, lần này Lục Hào trở về để làm gì?”
“Sao tao biết được?” Ngữ điệu của Lục Phụ Bạc không tốt lắm, ông ta nắm một hạt châu gỗ trong tay, “Nhưng tao vẫn muốn cảm ơn nó, nếu không phải nó giết Lục Minh Đức, Lục Phụ Chu và Lục Trạch Lâm thì nào có được tình hình như bây giờ?”
Ở Lục gia, đứa con thứ hai như ông ta chẳng khác gì vô hình. Lục Phụ Chu là con cả, từ nhỏ đã được Lục Minh Đức dẫn tới dẫn lui. Lục Phụ Huyền tuy ở ký túc xá của trường nhưng thiên phú xuất sắc. Hai người kia vẫn luôn đè cho ông ta không ngóc đầu lên nổi, thế nên năm đó ông ta mới có thể trực tiếp chọn ra ngoài làm ăn.
Đến con của ông ta thì lại bị thằng cháu đích tôn Lục Trạch Lâm chèn ép. Rõ ràng con ông ta có năng lực, nhưng vẫn chỉ có thể đi theo Lục Trạch Lâm, còn chẳng thể so bì được với sự xuất sắc của đối phương.
“Cảm ơn nó?” Lục Trạch Dương không nói gì nữa, bắt chéo chân, lấy di động chơi game.
Một lát sau có người hầu lại gần, giọng điệu run sợ, “Người… người kia tới sân sau rồi ạ.”
“Sân sau?”
“Dạ vâng, người kia tới phòng tối ở sân sau, chính là phòng tối mà lúc lão gia còn sống, mỗi lần mắt quỷ của cậu ta xuất hiện thì sẽ bị nhốt vào đó”
Lục Phụ Bạc xua tay bảo hầu gái ra ngoài, nghi hoặc nói, “Trạch Dương này, mày nói xem, sao nó lại tới đó?”
Lục Trạch Dương nhìn Lục Phụ Bạc, bật cười, “Con cũng không biết, muốn biết thì hỏi nó chẳng phải là xong rồi sao.” Nói rồi cúi đầu tiếp tục chơi game, không phản ứng với Lục Phụ Bạc nữa.
Lục Hào dẫn Huyền Qua ra sân sau, chỉ vào căn nhà bằng đá có vẻ xập xệ, “Nghe bảo trước kia nơi này là một hồ nước nhỏ, sau bị Lục Minh Đức lấp bằng, xây thành nhà.”
Huyền Qua nắm chặt tay cậu, quả nhiên, đầu ngón tay Lục Hào lạnh run.
“Em không sao.” Nói thì nói thế, nhưng Lục Hào cũng không rút tay ra.
Đi tới trước cánh cửa đóng chặt kia, Lục Hào nhìn mấy giây, lui về sau một bước, sau đó bỗng nhấc chân lên đá. Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, khóa cửa bị đá văng. Cậu một lần nữa đứng vững, đưa tay đẩy cửa ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.
Giờ phút này, Lục Hào bỗng cảm thấy trong lòng giống như cũng được thứ gì đó chiếu sáng.
Bởi vì nhà xây bằng đá, lại không có cửa sổ không có ánh sáng, bên trong âm u lạnh lẽo, không khí cũng ngột ngạt. Lục Hào không nhìn cũng biết, trên vách tường, mặt đất đều có rất nhiều vết máu cậu để lại.
Lục Hào hít sâu một hơi, vô thức nắm chặt tay Huyền Qua rồi mới nhấc chân bước vào. Lúc này, cậu như nhìn thấy mình ngày bé lảo đảo chạy đến cửa, vừa khóc vừa đập cửa, bảo ông mở cửa thả cậu ra. Nhìn thấy mình trong đêm Trừ Tịch dán sát lỗ tai vào vách tường, cố gắng nghe tiếng pháo loáng thoáng bên ngoài.
“Em ít khóc lắm, bởi vì biết là vô ích.” Lục Hào nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi trên mặt Huyền Qua, vô cùng chăm chú, “Thật ra em vẫn luôn rất căng thẳng.” Cậu cong khóe miệng, “Nhưng sau khi đi vào rồi thì lại không căng thẳng nữa, dường như cũng chẳng có gì ghê gớm.”
Huyền Qua duỗi tay ấn Lục Hào vào lòng mình, hôn xoáy tóc của cậu, “Ừ, mèo con của tôi dũng cảm lắm.”
Đóng kỹ cửa, cả căn phòng lại tối đen, nhưng Lục Hào vô cùng quen thuộc với nơi này. Cậu nhắm mắt, dựa theo một nhịp chân kỳ lạ, đi bảy bước mới dừng lại. Huyền Qua đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhạy cảm phát hiện luồng không khí trong phòng xảy ra biến hóa.
Lục Hào ngồi khoanh chân dưới đất, lấy ra một vốc đá trắng, còn có một chồng giấy khắc văn, một cây bút từ trong ba lô. Cậu xếp những viên đá trắng cạnh nhau theo thứ tự đặc biệt nào đó, sau đấy cắn rách đầu ngón tay, thấm máu của mình vào mặt ngoài đá, rồi cầm bút thêm một nét khắc văn cuối cùng trên giấy khắc văn. Mỗi khi xong một tấm, giấy khắc văn sẽ lơ lửng.
Tay cậu rất nhanh, chỉ mất mười mấy phút, bốn mươi chín tấm khắc văn đã bay lơ lửng xung quanh cậu, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Huyền Qua nhìn sườn mặt của Lục Hào chăm chú, lúc này biểu cảm của cậu bình thản. Dường như cảm giác được ánh mắt của Huyền Qua, Lục Hào hơi nghiêng đầu cười với hắn.
Tiếp theo, như thể hình thành mối liên hệ huyền diệu nào đó, giấy khắc văn dần dần bị đá trắng hấp dẫn, cả hai từng bước lại gần, hào quang hòa vào nhau.
Thấy “tràng” đã dựng xong, Lục Hào thở phào nhẹ nhõm. Cậu xoay người đi về phía Huyền Qua, mở bung áo khoác, vạch áo xuống, lộ ra bả vai trắng nõn, “Anh cắn em đi.”
“Ừ.” Huyền Qua ôm eo cậu, cúi đầu xuống, trước tiên hôn khóe miệng cậu, vỗ về bảo, “Hơi đau, nhịn một tí nhé.” Thế rồi bờ môi hắn chạm vào bên ngoài da, dùng đầu lưỡi dịu dàng liếm hai cái trước, chờ Lục Hào bình tĩnh rồi mới nhanh chóng cắn.
Mùi máu tươi tràn ra trong miệng, hắn lờ mờ cảm thấy liên hệ giữa mình và Lục Hào chặt chẽ hơn.
Ở tư thế này, Lục Hào hít một hơi, bình tĩnh lại, nhanh chóng phát ra một loạt âm tiết. Mấy giây sau, nơi bọn họ đứng đột nhiên chấn động rõ rệt. Đá trắng và giấy khắc văn đồng thời rung lên, tỏa sáng chiếu rọi cả căn phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.