Tùy Khê cho rằng mình sẽ không tỉnh lại nữa, một giây cuối cùng trước khi hôn mê, cô chợt cảm thấy chết cũng không phải là chuyện gì quá đáng sợ, chỉ hôn mê như vậy, không thấy đau đớn, không thấy bất cứ thứ gì, duy chỉ có sinh mạng lặng lẽ trôi đi. Có điều cô nghĩ sai rồi, vào lúc đôi mắt sáng tỏ trở lại, cô cảm thấy được tứ chi của mình đang bị trói, toàn thân bị trói chặt trên một cái giường sắt cứng và lạnh như băng, xúc cảm hơi lạnh này cũng không thoải mái lắm.
"Khê Nhi, em tỉnh rồi." Phó Trì Nghiên đứng cách đó không xa, Tùy Khê vừa tỉnh dậy thì nàng cũng bước tới. Nàng trang điểm còn đậm hơn cả lúc trước, yêu mị hơn bình thường, xinh đẹp hơn mới rồi. Hai múi môi đỏ rực trên khuôn mặt trắng nõn của nàng đúng là rất tương xứng, Tùy Khê không thể quên được đôi môi mà cô đã hôn biết bao lần, bây giờ cô nhắm mắt lại vẫn còn có thể nhớ ra hương vị xuất sắc kia.
"Em còn cho rằng em sẽ không tỉnh lại nữa." Tùy Khê nhẹ nhàng lên tiếng, trong lời cô nói có chút mừng rỡ pha lẫn thống khổ. Cô vui vì mình còn có thể thấy Phó Trì Nghiên, nhưng lại khổ sở khi phải trơ mắt đối diện với sự thật mình bị người mình thích giết chết.
"Đúng vậy, tôi cũng cho rằng cô gái của tôi sẽ cứ thế mà chìm vào trong giấc ngủ, nhưng tôi lại phát hiện ra dường như mình không có cách nào chịu để yên như vậy. Nếu Khê Nhi đã biết là tôi làm tại sao còn muốn tới đây chứ? Rõ ràng em có rất nhiều cơ hội báo cảnh sát.
Phó Trì Nghiên không thể nào hiểu được cách làm của Tùy Khê, chính vì trong lòng có nỗi băn khăn khiến nàng không thể nào xuống tay được, nàng biết nếu nhân từ với Tùy Khê có lẽ sẽ khiến cho kế hoạch mười năm của mình thất bại, nhưng nhìn khuôn mặt của người đang ngủ trên giường, cô vậy mà lại chẳng có cách nào giết chết cô gái kia. Khê Nhi khác hoàn toàn, đến giây phút này, Phó Trì Nghiên mới xác nhận được.
"Chỉ là không muốn thôi, em làm rất nhiều việc mà không cân nhắc kết quả, chỉ chú tâm xem em có muốn làm hay không thôi. Phó Trì Nghiên, em biết chị cũng có cảm giác giống em, giống như hai người chúng ta vốn nên sinh cùng một chỗ. Em có thể hiểu những ý tưởng của chị, em đang nghĩ gì, chị cũng sẽ hiểu. Cuộc sống của em tới lúc này cũng rất không thú vị, dù nhìn qua em chẳng thiếu thứ gì, nhưng em lại cảm thấy mình chẳng có một cái gì."
"Là chị giúp em tìm thấy một chút ý nghĩa để tồn tại, nói như vậy có lẽ sẽ rất kì quái nhưng em không thể nào rời khỏi chị. Chỉ cần nghĩ đến chuyện sau khi em báo cảnh sát, chị sẽ rời khỏi bên cạnh em, người hoàn mỹ như chị ngụy trang mười năm cũng chưa từng bị phát hiện... chuyện như vậy, em không thể nào làm được. Tùy Khê cùng lắm chỉ là một người bình thường, nếu như em có thể trở thành ý nghĩa trọng yếu nhất của chị thì vậy cũng đủ rồi."
Tùy Khê nói như vậy cũng không phải vì muốn Phó Trì Nghiên bỏ qua cho mình hoặc vì những mục đích khác, chẳng qua là người trước khi chết luôn muốn nói vài lời thật lòng. Tùy Khê không có bạn bè, mà cô cũng không cần những người coi như bạn nhưng không thể nào hiểu được mình. Cõi đời này, người duy nhất cô có thể bày tỏ hết những dục vọng đang đứng trước mặt. Tùy Khê không biết mình đã yêu Phó Trì Nghiên sâu đậm như vậy từ lúc nào, rõ ràng cô là một người chậm nóng nhưng nếu không nói ra chuyện cô thích nàng thì sẽ không còn cơ hội nữa.
"Khê Nhi, tôi yêu em, người yêu tuyệt vời nhất của tôi. Phó Trì Nghiên kề môi sát bên tai Tùy Khê rồi nhẹ nhàng nói, nụ hôn của nàng rơi xuống múi môi của đối phương, đó là một nụ hôn vừa nóng bỏng vừa nhiệt tình, sau khi kết thúc hai người cùng trò chuyện. Vì không muốn Tùy Khê đau đớn, Phó Trì Nghiên tiêm rất nhiều thuốc tê vào trong người cô, cảm giác tê dại mà thuốc mang tới khiến thân thể Tùy Khê không khống chế được mà phát run, cô khép hờ mắt, thấy Phó Trì Nghiên kề một con dao nhọn vào bụng mình sau đó từ từ rạch ra một khe hở.
Máu tươi nhanh chóng tràn ra từ miệng vết thương, nhuộm đỏ vùng bụng bằng phẳng của Tùy Khê. Cô không cảm nhận được đau đớn, rõ ràng vết rạch dữ tợn đó đang ở trên người cô nhưng Tùy Khê lại không thấy sợ hãi, thậm chí sinh mạng từ từ rời đi cũng trở nên bình thường.
"Chị muốn... giết chết em như thế nào? A Nghiên, em muốn giữ dáng vẻ đẹp đẽ nhất khi bị chị đưa đi." Bởi vì thuốc tê nên tiếng của Tùy Khê trở nên chậm dần, thậm chí cả cách nhả chữ cũng mơ hồ không rõ. Nghe thấy cô nói, động tác hạ dao của Phó Trì Nghiên dừng lại, nàng biết tay mình đang run lên, không phải bây giờ mới như vậy mà từ nháy mắt con dao kề xuống nàng cũng run rẩy vì sợ hãi.
Tại sao lại như vậy cơ chứ? Nàng biết, mình đã nảy sinh một tâm trạng không thể giải thích được, cái tâm trạng đó được gọi là hối hận, cũng có thể gọi là sợ. Phó Trì Nghiên lần đầu tiên do dự trong chuyện này, rõ ràng đã từng có vài thiếu nữ khổ sở van xin trước khi bị nàng kết liễu, nhưng nàng chưa từng mềm lòng, vậy mà vào lúc này đây nàng lại mềm lòng, đối mặt với Tùy Khê tình nguyện bị mình kết liễu lại có ý định muốn dừng tại đây.
"Em không hận tôi sao? Tôi muốn giết chết em, cướp đi sinh mạng của em, kể cả như vậy em cũng không thèm để tâm hay sao? Phó Trì Nghiên thấp giọng tỉ tê, nàng không thể nào hiểu được suy nghĩ hiện tại của Tùy Khê, cũng giống như việc nàng không hiểu tại sao mình còn muốn nói nhảm nhiều như vậy.
"Tại sao phải... hận chị chứ? Chị muốn ở cùng một chỗ với em, không phải sao? Rõ ràng chị tính cả bản thân mình vào trong đó, A Nghiên, bất luận sống chết, kết cục cuối cùng ở cạnh chị chính là tín ngưỡng của em."
Lời Tùy Khê nói dần dần nhỏ đi, mất máu quá nhiều khiến cho cô bị sốc, nhận thấy thân thể cô bắt đầu co quắp, chính vào giờ phút này, Phó Trì Nghiên trở nên luống cuống, nàng lấy thuốc cầm máu ra theo bản năng, vẩy vào vết thương của Tùy Khê, nàng vội vàng khâu vết thương lại để cầm máu, thuần thục khử trùng. Phó Trì Nghiên biết mình không thể nào tiếp tục được nữa, kế hoạch mười năm tới của cô đã bị Tùy Khê chấm dứt vào giây phút này.
Bởi vì đó là người cô yêu, Phó Trì Nghiên từng mất người yêu một lần nên sợ hãi sự mất mát tái diễn, chính vì thế nàng mới nghĩ tới phương thức chấm dứt như vậy, chỉ tiếc, Tùy Khê khác hoàn toàn. Sự kiên định của cô vượt quá tưởng tượng của Phó Trì Nghiên, nàng không có cách nào giết chết Tùy Khê, cũng không có cách nào tự sát, cuối cùng chỉ có thể dừng tay.
Một năm sau, ở Anh.
"Khê Nhi, hôm nay em muốn ăn cái gì?" Phó Trì Nghiên bưng bánh ngọt đã làm xong trong tay lên, rõ ràng là chuẩn bị xong xuôi rồi mới hỏi.
"Chị đấy, làm cũng làm xong rồi mà còn hỏi em muốn ăn cái gi, có chút gian xảo đấy nhé?"
"Không có mà, chị cùng lắm là làm xong thứ Khê Nhi có thể thích, nếu như Khê Nhi không muốn ăn thì chị vứt ngay lập tức, làm lại một lần nữa vì em."
Phó Trì Nghiên ngồi vào bên cạnh Tùy Khê, ôm cô vào trong lòng rồi vuốt ve bụng của cô, đây là thói quen ngày thường của nàng, từ sau khi vết thương của Khê Nhi lành, chỗ đó hằn lại một vết sẹo rất sâu không cách nào biến mất được, chẳng qua hai người cũng chẳng thèm để ý, thậm chí biến nó thành bí mật nhỏ giữa hai người.
"Được rồi, đồ chị làm em đều thích ăn hết." Tùy Khê dùng muỗng nhỏ trước mặt ăn cháo, Phó Trì Nghiên nhìn cô,lần đầu tiên nàng hiểu rằng nhìn thấy tương lai thuộc về mình từ trên người một người khác là cảm giác như thế nào. Khi đó, nàng cứu được Tùy Khê, sau đó đưa người tới bệnh viện. Phó Trì Nghiên đã chuẩn bị kĩ càng, bất kể là Tùy Khê có báo cảnh sát hay tố giác nàng, nàng đều can tâm tình nguyện.
Nhưng Tùy Khê ở bệnh viện lại chẳng làm gì cả, thậm chí khi gặp lại nàng, cô còn cười với nàng. Phó Trì Nghiên hỏi cô, rõ ràng nàng là một tên tội phạm giết người, tại sao cô lại chọn ở chung một chỗ với mình, Tùy Khê lại nói...
Em không phải thánh nhân, chính vì vậy, cái chết của những người khác không liên quan tới tôi, thậm chí tôi cũng không thể nào cảm thấy tiếc nuối hay khổ sở vì bọn họ. Còn chị, là người em yêu, em chỉ cần biết chuyện này là đủ rồi.
Em là Hung Thủ Giết Người, chị là Quái Vật, cả hai chúng ta đều không phải thiên sứ, càng không phải người tốt, chính vì vậy chúng ta mới có thể xứng đôi đến thế.
Hết.