Quái Vật - Hiểu Bạo

Chương 2:




Tùy Khê không thể ngờ được Quái Vật sẽ bất ngờ mặt đối mặt nói ra những chuyện này với mình, đôi tay có hơi lạnh của nàng vuốt hai bên gò má cô, đó là một loại cảm giác vô cùng vi diệu, rõ ràng là thất lễ khiến người ta ghét bỏ như vậy nhưng cô lại không hề bài xích sự vuốt ve của người đàn bà trước mặt.
Nhìn Quái Vật ở khoảng cách gần như vậy, Tùy Khê nhận ra nàng có một đôi con ngươi rất đẹp, mắt của đại đa số người Châu Á đều có màu nâu đậm, mắt của nàng lại rất đen, màu đen vô cùng thuần túy, hơn nữa còn phát sáng. Sống mũi của nàng xinh xắn cao thẳng vô cùng thanh tú, lúc các múi môi khẽ mím lại rồi thả ra một câu như vậy, khiến cho người khác cảm thấy dễ nghe chứ không hề kì quái.
Tùy Khê ngơ ngẩn một hồi lâu, tiếc là cô chưa có cơ hội trả lời vấn đề này, thì Quái Vật đã nhấc tay bê chiếc ly đi đồng thời kết thúc câu chuyện. Lúc này, một nữ sinh vòng qua khu quầy bar của quán cafe đi vào bên trong. Nữ sinh học lớp 12, đeo một chiếc balo hai quai, mặc đồng phục học sinh, cảm giác tinh thần phấn chấn toát ra từ toàn thân khó mà miêu tả được. Cô ta để tóc ngắn xoăn sóng đến vai, tươi cười đi tới bên cạnh Quái Vật.
"Chị Phó, chị có khách à? Em đến có quá sớm không?" Thiếu nữ vừa mới đi vào trong mắt chỉ toàn là Quái Vật, đến lúc này mới nhận ra Tùy Khê ở đây, có chút ngượng ngùng mím môi một cái.
"Không có gì, em không tới lệch giờ, chờ chút nữa rồi chúng ta cùng nhau về nhà, được không?"
"Dạ, được."
Cô gái vừa nói vừa nghiêng người qua, bất ngờ đặt một nụ hôn lên gò má Quái Vật, người kia hơi ngẩn ra sau đó cười cười nhu hòa, nàng vuốt ve khuôn mặt cô bé, rồi để cô bé ra ngoài chờ mình. Cảnh tượng này rất ấm áp, nụ cười của Quái Vật dưới ánh đèn cũng rất đẹp.
"Đây hẳn là em gái của chị." Tùy Khê nhất thời không tìm được chủ đề nào để nói, cô cảm thấy đây là lúc mình nên rời đi, một khắc sau, Quái Vật đáp lời nhưng lại khiến cô không biết phải tiếp lời ra làm sao, "Tôi không có em gái, đó là bạn gái tôi." Quái Vật nói xong lại nhìn thẳng vào mắt cô, Tùy Khê thoáng nghi hoặc nhưng cô lại ép xuống rất nhanh, cô biết, giờ phút này mình nói gì cũng là mạo muội.
"Bạn gái chị rất xinh." Đương nhiên Tùy Khê biết mình nói như vậy rất kì quái nhưng cô cũng biết, cho dù là khi đang đối mặt như vậy, trong lòng cô cũng không có cái gọi là bài xích hoặc không thể hiểu nổi. Cô đã từng gặp qua rất nhiều người không thể nào hiểu chuyện của mình, cho nên cô biết cảm giác người khác không hiểu mình. Trên đời này, người xa lạ không có tư cách quơ tay múa chân với nhau.
"Em quả nhiên rất không bình thường, người thường mà nghe được chuyện kiểu này, đại khái sẽ cảm thấy tôi là tên biến thái, hoặc ít cũng là trâu già gặm cỏ non? Phản ứng của em làm tôi không ngờ tới." Quái Vật nở nụ cười nhàn nhạt. Tùy Khê bỗng nhiên cảm thấy mình không hiểu người phụ nữ này lắm, trước khi hai người gặp mặt, cô còn cho rằng Quái Vật là một nam sinh không hơn kém mình bao nhiêu tuổi.
Bởi vì Quái Vật thường xuyên thích đàm luận về cái gọi là tam quan, đời người, thêm vào đó, thỉnh thoảng còn nói một vài lời rất mập mờ, thỉnh thoảng lại bày tỏ tình cảm để Tùy Khê cảm thấy đó là một người bốc đồng chứ không phải là người theo chủ nghĩa thực tế. Bây giờ gặp mặt, cô phát hiện ra Quái Vật là phụ nữ, ngoài ra nhìn nàng cũng rất có giáo dục và tư chất, quả thực khiến cô khó có thể liên hệ người trước mặt với Quái Vật.
"Xin lỗi, tôi phải đi rồi." Tùy Khê liếc nhìn đồng hồ, cảm thấy giờ là lúc mình nên về nhà, thấy cô phải đi, trong mắt Quái Vật thoáng chút mất mát, Tùy Khê không chú ý tới những cảm xúc nho nhỏ này, côtrực tiếp xoay người rời khỏi quán cafe. Bên ngoài bắt đầu có những trận mưa tuyết nhỏ, cô không có thói quen che ô ngày trời tuyết, mắt thấy Tùy Khê đi vào trong mưa tuyết ra đứng ven đường đón xe, tuyết trắng từ trên đầu rải một tầng nhỏ lên người cô, Quái Vật ngắm nhìn có chút si mê. Nàng không để ý đến bạn gái đang kêu gào, thẳng chân bước ra ngoài, đứng bên cạnh Tùy Khê, đưa chiếc dù màu đen cán dài trong tay mình cho cô.
"Tôi tên Phó Trì Nghiên, hy vọng chúng ta còn cơ hội gặp lại." Nàng nói xong liền quay trở lại tiệm cafe, không để Tùy Khê có cơ hội từ chối, Tùy Khê nhìn chiếc dù đen cán dài trong tay, bước lên xe cũng xách chiếc dù theo. Cô cảm thấy, Quái Vật là một người kì quái.
"Chị Phó, người kia là ai, tại sao chị phải đưa dù cho cô ta chứ?" Đổng Tích có chút bất mãn hỏi, cô ta cảm thấy Phó Trì Nghiên hôm nay có hơi kì quái, sự chú ý của nàng cũng không dồn lên người cô ta. Cô ta bất mãn bĩu môi, vết hôn nhàn nhạt trên gáy lọt vào trong mắt Phó Trì Nghiên, đó là chỗ mà nàng ghét, nàng chưa từng lưu lại dấu vết ở đó, cho nên, vết hôn này không phải do nàng để lại. Phó Trì Nghiên đứng bên cửa sổ, nàng cười dịu dàng, đưa tay kéo Đổng Tích lại, ôm vào trong lòng.
Tuyết rất trắng, màu trắng yếu ớt dễ bị làm bẩn, thiếu nữ đã từng sạch sẽ không dính một hạt bụi, cô ta gặp nàng ở diễn đàn An Tử Nhạc nhưng lại lừa gạt nàng. Là nàng sai, nàng đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để chấm dứt thiếu nữ. Cô ta dơ bẩn, giống như tuyết bị người khác đạp lên, bẩn đến mức khiến Phó Trì Nghiên muốn nôn mửa, nàng khống chế được thân thể đang run rẩy, ôm chặt thiếu nữ giống như đang vui vẻ kích động.
Thời gian trừng phạt sắp bắt đầu, nếu không thể trở thành tác phẩm nghệ thuật, đã vậy... coi như rác rưởi để xử lý cũng là lựa chọn tốt. Bản thân nàng cũng có người yêu mới, cô gái kia phù hợp với gu của nàng, trừ tuổi tác thì chỗ nào cũng khiến Phó Trì Nghiên vui vẻ hài lòng.
Hung Thủ Giết Người, Tùy Khê.
Kể từ thời khắc này, tôi càng yêu em hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.