"Lời nói dối...
mùi vị nói dối."
"Lời nói dối...
mùi vị nói dối."
"Lời nói dối...
mùi vị nói dối."Buổi tối mùa đông, trẻ em đến chơi trong tiểu khu cũng sẽ về nhà thật sớm, dù không muốn về cũng bị phụ huynh cưỡng ép xách về nhà.
Bé trai ôm quả bóng da, liếc mắt nhìn chị gái ngồi trên xích đu chơi không thèm động đậy, bất mãn cong môi nhưng vẫn bị mẹ kéo đi.
Sau khi bé trai rời đi, hệ thống vui chơi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh trở lại, chỉ có mình cô gái ngồi trên xích đu từ đầu đến cuối lặp đi lặp lại những lời tương tự nhau."Em học sinh này, có phải là em nên về nhà rồi không? Gặp phiền phức gì sao?" Bảo vệ kiểm tra xung quanh tiểu khu như thường ngày, anh ta nhìn bóng người trên xích đu, vừa đi tới vừa nói, nhưng cô gái vẫn cứ khẽ ngâm nga bài ca dao giống như không nghe thấy lời anh ta nói vậy.
Người bảo vệ khẽ cau mày, anh ta không nhịn được tới gần, vỗ vào bả vai cô bé.
Ai ngờ anh ta cùng lắm chỉ vỗ nhẹ một cái mà thân thể cô bé giống như là không có lực chống đỡ, bất ngờ ngãnhào xuống khỏi xích đu.
Chân cô ta đã gãy mất một bên, gương mặt đó vô cùng kinh khủng.
Hai tròng mắt của cô ta được kim kim loại chống lên, miệng lại bị một sợi gì đó rất to khâu lại một chỗ.
Sắc mặt của cô ta tái nhợt, trên người không có chút huyết sắc, hiển nhiên đã là một thi thể rồi.
Thế nhưng cô ta vẫn đang phát ra âm thanh, không ngừng, không ngừng lặp đi lặp lại một câu nói y đúc nhau."Lời nói dối...
mùi vị nói dối."
"Quỷ! Có quỷ!" Người bảo vệ bị hoảng sợ la lên rất to, anh ta vội vàng cầm điện thoại gọi cho 110, sau đó cảnh sát cũng chạy tới nơi.
Nhìn người bảo vệ bị dọa đến kịch cùng, Lục Tiểu Khiết hơi híp mắt lại quan sát thi thể kia một chút, trong lòng đã đoán ra điều gì đó.
Cô ngay lập tức phong tỏa chung quanh, phái nhân viên pháp y chuyên nghiệp nhất tới, bảo đảm thi thể được đưa về một cách bình yên vô sự không có bất cứ ảnh hưởng nào."Có chắc chắn hung thủ lần này là Nhà Nghệ Thuật không? Năm nay tên khốn này gây án thường xuyên như vậy, có phải có sắp xếp đặc thù gì không?" Sau khi tất cả mọi người trở lại bót cảnh sát, những người phụ trách tụ chung lại một chỗ.
Người vừa nói tên Vương Kinh, Nhà Nghệ Thuật trong lời anh ta chính là hung thủ vụ án phân xác liên hoàn, Nhà Nghệ Thuật là tên riêng mà cảnh sát đặt cho hắn."Mặc dù đao pháp và thủ pháp là của cùng một người, nhưng tôi luôn có cảm giác, tâm trạng của Nhà Nghệ Thuật lần này có vẻ như không được tốt lắm, hoặc nên nói, cô gái này gợi ra sự chán ghét của hắn ta." Lục Tiểu Khiết nhẹ giọng nói, cô mang sắc mặt nặng nề nhìn những bức ảnh kia, cố nén sự khó chịu cẩn thận xác nhận rất nhiều chi tiết một lần rồi lại một lần.
Vương Kinh nghe Lục Tiểu Khiết nói vậy thì có chút nghi ngờ, anh ta không nhìn ra lần này Nhà Nghệ Thuật có gì khác với những lần trước."Tiểu Kinh, còn cả các vị đang ngồi dưới nữa, mọi người đã theo tôi điều tra Nhà Nghệ Thuật nhiều năm như vậy, chắc đã hiểu thủ pháp gây án của hắn như nắm lòng bàn tay, hắn là một tên tội phạm có tâm tư kín đáo, chỉ số thông minh lại cực cao, cũng không phải là một kẻ có tính tình không tốt.
Trên người những thiếu nữ bị hắn làm hại không có vết thương dư thừa xấu xí, chưa nói đến chuyện lần nào hắn cũng khâu thi thể lại vô cùng hoàn hảo.
Có lẽ dùng từ này để hình dung cũng không thích hợp lắm, nhưng Nhà Nghệ Thuật hẳn là một người theo chủ nghĩa lãng mạn cực cao, thích những người vô cùng xinh đẹp."
"Sau mỗi lần giết người hắn đều dọn dẹp sạch sẽ thi thể, lại còn làm đến mức hoàn toàn không có một vết nhơ, hắn sẽ khâu người bị hại lại, thậm chí sẽ trang điểm cho bọn họ.
Nhưng lần này thì sao chứ? Hắn không hề, không những không trang điểm cho người bị hại, thậm chí còn dùng thủ đoạn hết sức tàn nhẫn phá hỏng diện mạo của thiếu nữ.
Hắn phanh mắt thiếu nữ ra, nhưng khâu miệng cô ta lại.
Máy ghi âm trong cổ họng thiếu nữ từ đầu đến cuối lặp đi lặp lại cùng một câu nói.
Tôi cho rằng câu nói kia chính là mấu chốt, cô gái này khiến cho Nhà Nghệ Thuật cảm thấy bất mãn nên Nhà Nghệ Thuật không còn là Nhà Nghệ Thuật nữa, mà hóa thân thành người trừng phạt, áp dụng hình thức phán xử và kết liễu với cô ta."
"Đội trưởng Lục, những lời cô nói cũng quá mơ hồ rồi, tôi lại cảm thấy, khả năng đây là bắt chước thủ pháp gây án chăng? Có lẽ không phải Nhà Nghệ Thuật làm?"
"Không, nhất định là Nhà Nghệ Thuật làm, hắn không hề che giấu thủ pháp gây án đặc thù của bản thân.
Kỹ thuật dùng dao tinh tế, thói quan dọn dẹp sạch sẽ trước khi khâu lại người của hắn cũng không có thay đổi gì, trên người người bị hại vẫn còn mùi sữa tắm Nhà Nghệ Thuật thường dùng."
"Đúng là biến thái con mẹ nó rồi, nếu để lão tử bắt được tên tiểu tử này, tôi sẽ giết chết hắn." Vương Kinh không nhịn được mắng, nghe anh ta nói vậy, Lục Tiểu Khiết lại có chút sửng sốt.
Cô bỗng nhiên nhận thức ra được một vấn đề, tới tận bây giờ, bọn họ đều hình dung Nhà Nghệ Thuật là đàn ông để tiến hành tầm soát điều tra.
Nhưng...
nếu lỡ Nhà Nghệ Thuật không phải đàn ông mà là phụ nữ thì sao? Suy nghĩ này khiến lưng Lục Tiểu Khiết chợt đổ mồ hôi lạnh, cô vội vã gọi điện thoại để pháp y kiểm tra hồ sơ, xem thử người bị hại có dấu hiệu từng bị xâm hại hay không."Đội trưởng Lục, đã kiểm tra qua, bất luận là người bị hại mấy năm trước hay người bị hại gần đây đều không có dấu hiệu bị xâm hại lúc còn sống, có người vẫn còn là xử nữ.
Nhưng mà...
đối với người bị hại gần đây nhất, chúng ta có thể tra ra trong vòng một tuần nay, nạn nhân có phát sinh quan hệ tình dục với phái nam." Nhân viên điều tra nhanh chóng đưa báo cáo ra, câu trả lời khiến Lục Tiểu Khiết thầm lạnh cả lưng.
Cô đột nhiên nhận ra rằng, công cuộc điều tra của bọn họ mấy năm qua đã đi vào một sai lầm rất lớn, Nhà Nghệ Thuật có lẽ không phải đàn ông, mà là đàn bà.
Sau khi tan làm, Lục Tiểu Khiết cảm thấy toàn thân mệt mỏi, những lúc như này cô sẽ nhớ tới bạn thân của mình, chỉ muốn một mình nói chuyện với người đó để hóa giải áp lực trong lòng.
Cô đi tới quán cafe bạn tốt mở, mới vừa vào cửa đã thấy người đứng ở quầy thu ngân."Trì Nghiên? Sao lại chỉ có một mình cậu thế? Dạo gần đây làm ăn không tốt à?"
"Cũng không phải là không tốt, giờ thời tiết lạnh rồi, không ít người không thích ra ngoài.
Cậu thì sao? Hôm nay không phải tăng ca à?" Phó Trì Nghiên cười, mang một capuchino ấm áp cho Lục Tiểu Khiết, nụ cười của nàng rất nhẹ, đủ khiến cho người khác cảm thấy rất thoải mái.
Lục Tiểu Khiết chỉ cần thấy Phó Trì Nghiên thì lần nào cũng cảm thấy vui lên."Hôm nay xảy ra không ít chuyện, cảm thấy hơi mệt một chút."
"Cậu ấy à, lúc nào cũng liều mạng như vậy, vừa đúng lúc nghỉ ngơi chút đi."Phó Trì Nghiên đứng bên cạnh Lục Tiểu Khiết, ôm cô vào lòng, cảm nhận được mặt cô hơi cạ vào bụng mình, mặt Phó Trì Nghiên ửng đỏ, nhưng cũng không đẩy cô ra.
Lúc này, chợt có người đi vào quán cafe, hai người ngẩng đầu nhìn lên, Lục Tiểu Khiết chỉ cho là có khách, nhưng Phó Trì Nghiên lại nở nụ cười.
Vì người mới tới không phải ai khác mà chính là Tùy Khê.