"Cảnh sát Lục, bên tổ điều tra nói có phát hiện quan trọng, mời cô tới gấp một chuyến." Lục Tiểu Kiết mới tới phòng làm việc đã bị cấp dưới gọi, nghe thấy có phát hiện quan trọng, cô tăng tốc độ, không kịp chờ đợi chạy tới tổ điều tra.
"Đội trưởng Lục, cuối cùng cũng tra ra, đây là phát hiện mới nhất chúng ta vừa điều tra ra, đó chính là những người bị hại của mấy năm gần đây có một điểm tương đồng kì diệu, bọn họ cùng tham gia một diễn đàn tên là An Tử Nhạc. Diễn đàn này thành lập chừng hơn mười năm vẫn không có danh tiếng gì cũng ít ai biết đến, cho nên cũng không có ai chú ý tới. Vậy nhưng số lượng người sử dụng lại vô cùng khổng lồ, tổng số người trên diễn đàn khoảng chừng triệu."
Người trong tổ điều tra không ngừng thao tác trên máy tính để chuyển số liệu ra, thấy trang tính anh ta điều tra ra, Lục Tiểu Khiết phát hiện đúng là như vậy, điểm giống nhau của người bị hại chính là thực sự đã từng tham gia diễn đàn này, có mấy người từng dùng máy vi tính, giờ lại đổi thành điện thoại nhanh gọn hơn. Lục Tiểu Khiết cảm thấy nhìn chung đây là một điểm đột phá, cô vội vàng ra lệnh cho cấp dưới bắt đầu điều tra cái diễn đàn này, ngoài ra còn để người truyền tin tức ra ngoài, nói cho tất cả những thiếu nữ tầm tuổi thanh niên, hung thủ án phân xác liên hoàn rất có thể chính là người dùng trong diễn đàn.
Thực ra Lục Tiểu Khiết cũng không muốn bứt dây động rừng như vậy, nhưng nhìn thời gian, hiện tại đã cách án mạng không được coi là quá nghệ thuật kia khoảng chừng mấy tháng, trong khoảng thời gian này, Nhà Nghệ Thuật như thể đột ngột mất tích không có một chút tin tức. Lục Tiểu Khiết cho rằng rất có thể hắn đang thăm dò hoặc tiếp xúc với mục tiêu kế tiếp, mà mục tiêu này rất có thể chính là một người trong diễn đàn này.
Suy xét một hướng suy nghĩ, Lục Tiểu Khiết có hơi rợn tóc gáy, cô bất chợt quyết định lật xem thông tin của những người bị hại lúc trước một lần nữa, nói không chừng có thể tìm ra những manh mối trọng yếu hơn.
"Hình như hôm nay không nhiều người lắm." Tùy Khê đi từ trường học tới quán cafe của Phó Trì Nghiên, cô ngồi ở vị trí mình từng ngồi, Phó Trì Nghiên cũng cầm một ly cà phê có nhiệt độ vừa vặn đặt trên phần bàn trước mặt cô. Đây là việc đã thành thói quen của hai người trong khoảng thời gian này.
"Đúng vậy, có thể là gần đây quá lạnh, không có ai tình nguyện ra ngoài, cộng thêm việc ở bách hóa tổng hợp đối diện mới mở một tiệm Starbuck, người tới cũng càng ít hơn." Phó Trì Nghiên nhẹ giọng nói, nàng lại bưng một đĩa cheese cake đặt trước mặt Tùy Khê, rồi thuận thế ngồi đối diện cô. Dù sao bây giờ cũng không có ai tới, so với việc đứng quầy thì Phó Trì Nghiên càng muốn ngồi cùng Tùy Khê hơn.
"Chỉ có điều nhìn dáng vẻ của chị giống như cũng không lo lắng việc làm ăn của mình kém đi lắm, trước kia mở tiệm cũng rất tùy hứng." Tùy Khê lên tiếng trêu chọc, cô cảm thấy nhiều chuyện của Phó Trì Nghiên đều rất thần bí, tỷ như cô bây giờ chỉ biết tên và tuổi tác của nàng, thậm chí nàng quê ở đâu, người thân của nàng có ai, công việc thực sự của nàng là gì cũng không biết.
Điều duy nhất cô biết là Phó Trì Nghiên rất có tiền, nàng không hề thiếu nhà, nhưng lại thích ở căn LOFT một người lúc trước, nàng có xe cũng rất ít đi. Rõ ràng lợi nhuận của tiệm cafe không đủ để trả tiền thuê nhà ở cái khu vực vàng son này nhưng nàng vẫn giữ dáng điệu bình thản từ tốn.
"Mở tiệm cafe chỉ là một trong những thú vui của tôi, huống chi ngày nào cũng có người khách là em, cứ coi như chỉ để em tới uống một ly cà phê, thì tiệm cà phê này vẫn còn ý nghĩa để tiếp tục duy trì." Phó Trì Nghiên cười nói, cuối cùng còn không quên vuốt mái tóc mềm mại của Tùy Khê một cái.
Từ sau khi hai người lên giường, dường như cũng đã xác lập quan hệ mập mờ nào đó. Mặc dù không hề chính thức bàn đến chuyện ở chung một chỗ, nhưng hầu như ngày nào hai người cũng sẽ gặp mặt, ví dụ như ngồi trong quán cafe nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng vào những lúc tâm trạng tốt sẽ làm chuyện thân mật một lần. Tùy Khê thích phương thức sống chung đơn giản như vậy, cũng thích mối quan hệ như gần như xa nhưng lại thân mật cùng với Phó Trì Nghiên.
"Lần đầu tiên biết, hóa ra chị cũng nói lời ngon tiếng ngọt." Tùy Khê nhướn nhướn mày, nhấp một ngụm cafe rồi đặt lại lên bàn, vết son trên bờ môi đỏ mọng tươi đẹp của cô ịn vào miệng cốc. Đây là chiếc ly Phó Trì Nghiên đặc biệt chọn mua cho Tùy Khê, dành riêng cho cô, độc nhất vô nhị. "Làm người mình để ý vui vẻ không cần kỹ xảo gì đặc biệt, tôi chỉ đang nói thật, tự nhiên nó ngọt." Phó Trì Nghiên có chút đắc ý, Tùy Khê lười tranh cãi với nàng nhưng lại âm thầm cong môi.
Lúc này, TV treo trên vách tường bỗng nhiên chuyển tiếp một tin vắn, thông cáo cho toàn thể thanh thiếu niên, nhất là phái nữ đặc biệt chú ý. Hung thủ án phân xác liên hoàn rất có thể là một trong những người dùng thật của diễn đàn có tên "An Tử Nhạc". Hy vọng các cư dân mạng có thể bảo vệ tốt riêng tư cá nhân của mình, nếu như phát hiện người có hành động bất thường xin tố cáo sớm.
Thấy tin tức này, Tùy Khê hơi nhíu mày, nhất là khi cô nhìn thấy người bị hại là nữ sinh kia thì ngay lập tức ngớ ra, người này hẳn là bạn gái trước của Phó Trì Nghiên, khi đó nàng nói cô ta đã chết, Tùy Khê cũng không coi là chuyện đùa, chỉ có điều cô không thể ngờ, cô gái đó lại bị Nhà Nghệ Thuật giết chết.
Tùy Khê không nhìn nữa, nhưng lại phát hiện Phó Trì Nghiên ngồi ở phía đối diện đang dùng ánh mắt quái lạ quan sát mình, ngoại trừ sự dịu dàng ngày thường còn có thêm vài phần quan sát và nghiên cứu tìm tòi. Cảm thấy nàng có hơi khác thường nhưng Tùy Khê không tìm ra nguyên do, cô luôn cảm thấy chuyện này có liên quan tới cái tin tức kia.
"Người bị hại đó, là bạn gái trước của chị thì phải." Tùy Khê nhẹ nhàng hỏi, sau khi cô nói xong hết, Phó Trì Nghiên khẽ gật đầu một cái. Nàng không nói gì nhiều, cũng không thể hiện ra ngoài, thậm chí biểu cảm cũng giống như vừa rồi, không có bất cứ biến hóa nào. Không thấy đau buồn cũng chẳng thấy khổ sở. Tình huống như vậy không bình thường, Tùy Khê cũng nhận ra dường như Phó Trì Nghiên không muốn nói nhiều về chuyện này nên không hỏi, nhưng cũng không nhịn được ngầm ghi nhớ tên trên diễn đàn của cô gái.
"Tối nay tới chỗ của tôi chứ?" Thấy Tùy Khê uống xong một ly cà phê nhưng lại không ăn cheese cake đặt trên bàn, Phó Trì Nghiên thấp giọng hỏi, nàng mời như vậy quá nửa là muốn thân mật với cô vào buổi tối, Tùy Khê mà không có việc gì đặc biệt thì cũng sẽ đồng ý, chẳng qua vào lúc này, cô không muốn về nhà Phó Trì Nghiên cùng nàng.
"Xin lỗi, em còn chút chuyện, em phải đi trước." Tùy Khê nhẹ giọng nói, cầm túi của mình lên rồi rời đi. Nhìn cô bỏ đi có chút vội vã, Phó Trì Nghiên liếc nhìn vết son môi lưu lại trên cốc của cô, còn có chiếc cheese cake không được động vào dù chỉ là một miếng đặt trên bàn, nàng cúi đầu, chà vết son môi dính ở ly lên chiếc cheese cake.
Bánh ngọt mềm mại nhanh chóng bị chiếc ly nghiền nát, từng mảnh vụn rơi bên cạnh cái đĩa, Phó Trì Nghiên lạnh lùng làm việc này khiến cho không ai có thể hiểu được, mặt hơi cúi xuống nhưng khóe miệng lại cong lên, tâm trạng của nàng không hề tệ, hoặc có thể nói là rất tốt. Nghĩ đến phản ứng lúc nãy của Tùy Khê, Phó Trì Nghiên hài lòng tới mức tay nắm lấy bàn.
Cô gái hoàn mỹ thì phải thông minh một chút mới có thể vừa miệng, nếu như ngây thơ quá mức cũng chỉ làm mất đi vẻ đẹp vốn có của cô. Mắt thấy tầng trên đỉnh của cheese cake còn dính lại chút màu đỏ, đó là son môi của Tùy Khê. Phó Trì Nghiên cầm miếng bánh ngọt dính son moi kia lên, nhẹ nhàng đưa tới bên miệng rồi lè lưỡi ra liếm qua.
Nếm được phần mùi vị quen thuộc kia, vẻ hưng phấn trên mặt Phó Trì Nghiên cũng rõ ràng hơn. Nàng không vội thưởng thức vị ngon sau cùng tới vậy, dù có khao khát hơn nũa nàng cũng sẽ giữ lại tới cuối cùng. Chỉ có điều, kẻ địch khiêu khích thì nàng sẽ không ngồi nhìn. Phó Trì Nghiên suy nghĩ, cuối cùng nàng rút một chiếc điện thoại khác từ trong ngực áo, ghi danh diễn đàn, tìm được một chiếc avatar sáng đèn, gửi một tin nhắn qua bên kia.
"Lúc em cần, tôi sẽ ngay lập tức xuất hiện bên cạnh em. Em cần tôi không? Cô gái mơ màng."