Quần Áo Xốc Xếch

Chương 11: Chết cùng với nhau




Chân Chân quát to một tiếng: “Là người đó, phóng to hình ảnh kia lên một chút, biển số xe đó! Chính xác là SLXXX sao? Phóng to chút nữa, nhỏ như vậy sao thấy rõ được, không phải là hỏng rồi đấy chứ!”
Anh không biết nên làm gì đối với mấy người phụ nữ đang phát cuồng bám chặt cánh tay mình: “Yên lặng một chút! Đúng thật là người các cô muốn tìm rồi, khu vực kho hàng Mộ thị ở Kim Sơn.Vừa rồi có thể nhìn thấy hình ảnh qua máy theo dõi, chiếc xe chở hàng này cố ý đâm vào chiếc Lexus....”
Anh còn chưa phân tích xong, đã có bóng người xông ra ngoài.Chân Chân đưa mắt nhìn ra cửa, dậm chân, trợn mắt nhìn người nào đó một cái: “Cái đồ khốn kiếp nhà anh, không mở bình thì ai biết trong bình có gì!” Nói xong cũng đuổi theo ra ngoài.Nhưng một giây tiếp theo đã bị một người kéo lại khiến cô không thể động đậy.
Người đó nói: “Bây giờ cô tới cũng vô dụng, không bằng giúp tôi xử lý chứng cớ cho tốt, cũng coi như giúp người bạn đang vội của cô.Đúng rồi, chủ chiếc xe này là ai trong số bạn cô.”
Chân Chân nhìn chằm chằm vào màn hình, ôm trán rối rắm nói: “Là chồng chưa cưới của An Tử, mấy ngày nữa là bọn họ kết hôn rồi, nếu chú rể có xảy ra chuyện gì, anh nói xem cô ấy phải làm sao đây.Trời ạ! Sao cái máy này của các anh lại kém chất lượng đến như vậy, không thể nhìn thấy rõ người trong xe! Anh nói xem Mộ Hữu Thành sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Bình tĩnh!” Người đó hét lên một tiếng ôm chặt Chân Chân vào trong ngực, “Cô mà không bình tĩnh lại, tôi sẽ dán băng dính vào miệng cô đó!”
Chân Chân bị dọa, theo bản năng ồ một tiếng, chợt nhớ lại lúc biết người đàn ông này, chính là bị hấp dẫn bởi khí chất và dáng vẻ bá đạo này của anh.Không ngờ đã lâu như vậy rồi mà anh vẫn còn sức hút đối với mình.Chân Chân bỗng ngây ngốc một hồi, chợt phản ứng kịp, hét lên: “Anh là ai mà dám mắng tôi như thế!”
Hai người bốn mắt trừng nhau, lại cùng chịu thua đối phương, làm việc của mình.
Sau đó người đó chợt nói một câu: “Đúng rồi, Chân Chân, cô bạn kia của cô tên là Thẩm Niệm An sao?”
Chân Chân không ngẩng đầu: “Anh hỏi cái này làm gì?”
Người đó nhớ lại một chút: “Chẳng qua là thấy cô ấy hơi quen quen!”
Chân Chân cười: “Tôi nhớ hình như lúc trước anh bắt chuyện với tôi cũng nói như vậy.Được rồi, đừng có rung động với cô ấy, người ta đã là hoa có chủ, cho dù anh có đào đất cũng không có cơ hội đâu.”
Người đó lắc đầu, cũng không phản bác, nhưng quả thật anh đã từng nhìn thấy Thẩm Niệm An, chỉ là khi đó trên cánh tay cô đeo miếng vải đen, giằng co với một đôi vợ chồng trung niên.Khi đó anh cảm thấy người phụ nữ này chắc đang gặp khó khăn, cho nên anh để ý, sau anh lại gặp cô ở trong nhà Chân Chân, vì vậy ấn tượng càng sâu sắc.
Chân Chân liên hệ với cả cảnh sát và cứu thương, khi Niệm An chạy tới nơi xảy ra vụ tai nạn giao thông, xe cứu thương còn chưa tới, cô vội vọt tới phía chiếc xe, gõ mạnh lên cửa sổ phía sau.Không kéo được cửa xe, Mộ Hữu Thành đang nằm ở băng ghế sau, dường như đang chảy máu trên trán, không biết còn bị thương ở chỗ nào không nữa.Chưa đầy nửa giờ trước, chính mắt cô đã nhìn thấy vụ tai nạn xe cộ đó, một chiếc xe chở hàng đâm thẳng vào xe của anh, rõ ràng là có kế hoạch trước.
Linh cảm của cô lại một lần nữa được chứng minh, vẫn cảm thấy sốt ruột như vậy.
Bởi vì lúc đó tài xế kịp thời phản ứng được, cho nên mức độ tai nạn giảm bớt được một chút, nhưng tài xế lại bị thương rất nặng, được đưa vào cấp cứu ở phòng đặc biêt, Mộ Hữu Thành nhẹ hơn một chút, cấp cứu xong trở về phòng bệnh bình thường, bác sĩ nói phải ở lại quan sát hai ngày mới có thể xuất viện được.
Niệm An cầm tay Mộ Hữu Thành, áp tay anh lên mặt bình, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Lão Mộ, anh đói chưa?”
Mộ Hữu Thành vừa mới tỉnh lại, cảm thấy hơi chóng mặt, trên tay không còn nhiều hơi sức, vốn còn định muốn xoa đầu cô, nhưng không điều khiển được, đành bất đắc dĩ nói: “Nghe y tá nói em ngồi đây suốt, lại ghế sofa ngồi nghỉ một chút đi.”
Niệm An lắc đầu: “Chút nữa Tình Tình tới, em sẽ nghỉ sau.Đúng rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”
Mộ Hữu Thành ngăn cản động tác kiểm tra của cô: “Không phải bác sĩ đã nói cho em biết rồi sao, số anh may mắn, không sao cả. Em đỡ anh dậy, anh muốn đi xem anh Dư thế nào.”
Niệm An định ngăn cản, nhưng lại thấy dáng vẻ lo lắng của Mộ Hữu Thành, hiểu rằng nếu như không để anh tận mắt nhìn thấy, anh sẽ không yên tâm.Cô hỏi mượn y tá một chiếc xe lăn, cố gắng đỡ anh ngồi lên, sau đó đẩy anh tới cửa phòng mổ.
Lúc rời khỏi phòng bệnh, tình cờ gặp Mộ Tình đến cùng Tiêu Thần.Ba xảy ra tai nạn lớn như vậy, cô lập tức luống cuống, một mình không biết phải làm sao, cho nên liền gọi điện thoại cho Tiêu Thần.
Mộ Tình bước lên một bước, trách mắng: “Chuyện gì thế này? Không để ba tôi ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi còn đưa ông ấy ra ngoài, cô cho rằng mạng của ông ấy quá cứng rắn phải không?” Người nọ đi lại nhìn cô một cái, trên mặt lộ vẻ kỳ lạ rồi mới đi.
Sắc mặt Tiêu Thần không thay đổi nhìn bọn họ, giống như người ngoài cuộc, không tỏ ra thái độ gì.
Niệm An không muốn cãi nhau với cô ấy ở chỗ này, nhưng cũng không muốn Mộ Hữu Thành tốn sức giải thích với cô ấy, cứng rắn mở miệng: “Tốt nhất là con yên lặng một chút, chỗ này là bệnh viện.Giờ tôi đưa ba con đi thăm anh Dư, nếu như con muốn thì đi cùng, không muốn thì đừng có gây sự!”
Mộ Tình bị dáng vẻ của cô dọa cho có chút sợ hãi, sau đó có chút bất đắc dĩ đi theo phía sau.
Người nhà anh Dư trách móc Mộ Hữu Thành, nếu không phải đêm hôm khuya khoắt Mộ Hữu Thành muốn ra ngoài, anh Dư sẽ không gặp chuyện không may, vì vậy lúc này Mộ Hữu Thành tới thăm, sắc mặt của bọn họ cũng không tốt lắm.Có đứa trẻ không hiểu chuyện nhìn anh chằm chằm: “Có phải chú hại ba con sắp chết phải không?”
Đứa trẻ nhỏ như vậy thì biết cái gì gọi là chết? Chỉ là thuận miệng nói như vậy.Đáng tiếc người nói vô tâm người nghe hữu ý, vợ anh Dư tát một cái lên mặt con trai: “Nói bậy gì đó!”
Đứa trẻ sửng sốt một hồi, gào khóc.
Mộ Tình cảnh tượng ngứa mắt như vậy, tiến lên một bước muốn cãi nhau, lại bị Niệm An tóm lấy.Cô ấy giãy giụa: “Cô giữ tôi làm gì?”
Mộ Hữu Thành bình tĩnh chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, anh an ủi người nhà anh Dư, cũng cam kết cho dù có phải trả giá cao thế nào cũng sẽ trả lại cho bọn họ một anh Dư khỏe mạnh.Anh bình thường đối xử với anh Dư như người trong nhà, hơn nữa lần này anh Dư bị thương như vậy cũng có liên quan đến mình, anh sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.
Niệm An bảo Mộ Tình thay mình chăm sóc Mộ Hữu Thành, còn cô về nhà chuẩn bị chút đồ ăn, Tiêu Thần có xe riêng, cô nhờ anh lái xe đưa mình về.Mộ Tình thật sự không muốn ở chung một chỗ với cô, cho nên cô mau chóng xuất phát.
Sắc mặt Tiêu Thần không thay đổi đi cùng Niệm An ra khỏi bệnh viện.Thật ra anh không muốn tới đây, nhưng nghĩ tới người phụ nữ kia một mình trong bệnh viện anh liền không chút suy nghĩ mà đi tới, anh thật cũng không biết mình tới đây làm gì nữa? Nhìn người phụ nữ này chăm sóc người đàn ông khác sao? Thật mất mặt!
Tiêu Thần không nói lời nào, chưa đi được bao xa, Niệm An đã chủ động lên tiếng: “Anh tới nhanh thật!”
Anh nghiêng đầu hỏi một câu: “Ý em là gì?”
Vừa dứt lời, đã thấy người phụ nữ bên cạnh nhào lên, bắt lấy tay lái xoay qua xoay lại, bỗng dưng cô làm như vậy khiến anh phản ứng không kịp.Anh cố gắng giữ vững tay lái, tức giận nói: “Thẩm Niệm An, em điên rồi sao? Ngộ nhỡ xảy ra tai nạn thì thế nào em có biết không?”
Trên mặt Niệm An nở nụ cười quỷ dị, tiếng cười giống như nặn từ trong bụng ra: “Ha ha, anh có muốn chết cùng tôi không? Anh chỉ cần buông tay lái, rất nhanh, phịch một tiếng, hai chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng nhau.” Giọng cô vừa quỷ mị vừa hấp dẫn, nhưng khốn kiếp, đây không phải lời nói của một người bình thường có thể nói ra!
Tiêu Thần thật sự muốn dội nước lên đầu cô khiến cô tỉnh lại, nhưng anh chỉ có thể cố gắng khống chế tay lái.Người phụ nữ này dường như điên rồi, cũng không biết cô lấy hơi sức từ đâu ra.Lúc tay lái bị đoạt mất, xe của anh xiêu xiêu vẹo vẹo, suýt chút nữa đụng phải chốt phòng cháy chữa cháy, Tiêu Thần khó khăn lắm mới có thể khiến xe đảo sát qua vật kia....
Tim anh đập rộn lên, mà Thẩm Niệm An vừa cười vừa nhấc chân đạp ga, trên mặt cô là nụ cười rạng rỡ vô cùng, giống như giây tiếp theo muốn chết cùng với anh vậy.
Tiêu Thần chưa bao giờ thấy cô như vậy, nhất thời bị dọa.Anh thốt lên: “Em điên rồi! Em có biết mình đang làm gì không? Muốn chết thì em đi chết đi!” Một câu tức giận bật ra, là sự thất vọng về cô, đối với nguyên nhân điên cuồng bất chấp hậu quả của cô lại càng thất vọng.Anh có thể chết cùng cô, nhưng không phải loại tự sát này!
Niệm An từ từ buông tay ra, vừa cười vừa đứng lên: “Con mẹ nó, ngay cả quyết tâm chết cùng tôi cũng không có, anh cho rằng anh yêu tôi sao? Nếu như không yêu, đừng làm những chuyện nhàm chán này. Tai nạn giao thông? Loại người không có năng lực mới sử dụng thủ đoạn như vậy.Tôi coi thường anh!” Cô nhớ rõ trước khi Mộ Hữu Thành xảy ra tai nạn, anh gọi một cuộc điện thoại tới, anh nói: “Tôi muốn giở trò đùa chết các người đấy!”
Nhìn xem, người trẻ tuổi trong lúc nhất thời xúc động sẽ luôn đem bí mật sâu kín nhất trút ra ngoài.
Bốn chữ “Tôi coi thường anh” giống như vòng kim cô quấn trên đầu Tiêu Thần, anh lái xe đến bờ sông, sửng sốt, sau đó cất tiếng cười to: “Em bắt đầu chú ý đến tôi từ khi nào vậy? Thẩm Niệm An, mặc kệ là trước đây hay bây giờ, suy nghĩ đầu tiên trong đầu em luôn là nghi ngờ tôi, bỏ rơi tôi.Tôi trong mắt em rốt cuộc là gì?”
Niệm An bình tĩnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tiêu Thần: “Ngày đó trong quán bar Kim Đế, người kia nói sai khiến anh ta làm chuyện như vậy chính là một đôi nam nữ.Nữ phụ trách giao việc, còn nam ngồi bên cạnh.Tiêu Thần, anh ta nhớ mặt anh đó!” Lúc nói những lời này, tay cô run rẩy, môi dưới bị cô cắn sâu, máu tanh chảy vào trong miệng, “Lúc cùng người khác toan tính hãm hại tôi, tâm trạng anh thế nào? Khoái cảm trả thù? Kích thích mãnh liệt? Hay chỉ đơn thuần là đùa giỡn? Không phải anh vẫn muốn hỏi tôi rốt cuộc năm năm trước xảy ra chuyện gì hay sao? Được, tôi nói cho anh biết, anh nghe cho kỹ đây.”
“Bà nội tôi bị bệnh, tôi tới tìm anh nhờ giúp đỡ, ba mẹ anh nói anh đã đính hôn, là một cô gái môn đăng hộ đối.Tôi nhìn thấy ảnh rồi, đúng là một cô gái dễ thương, dáng người như công chúa, thật khiến người khác ngưỡng mộ.Khi đó tôi không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy thoải mái, tại sao chứ? Bởi vì tôi thua kém anh mọi thứ, kể cả là tình cảm hay những thứ khác....”
“Anh xem, có giống với âm mưu quỷ kế như trong tưởng tượng của anh không? Vốn dĩ rất đơn giản, rốt cuộc anh để bụng cái gì? Tự phân cao thấp với chính mình, còn muốn phân cao thấp với tôi, rốt cuộc anh có ý gì?”
Tiêu Thần không nói gì, đáp lại Thẩm Niệm An là tiếng gõ cửa, người ở bên ngoài cửa xe gõ muốn nổi điên lên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.