Quần Áo Xốc Xếch

Chương 20: Nói lời trái lòng




Mộ Hữu Thành tiến lên một bước: “Có mấy lời hiện tại không nói, về sau sẽ không có cơ hội nói.Anh yêu em, có lẽ tình yêu của anh không đủ sâu đậm, nhưng nhất định sẽ lâu dài.Anh không ép em phải quyết định, cũng không ép em phải nói tin tưởng anh, anh chỉ muốn biết suy nghĩ của em.Em nhìn anh nói, nói cho anh biết, chỉ cần là em nói, anh sẽ tôn trọng.”
Anh từng bước đến gần, lấy chiếc nhẫn trong hộp nhung đỏ ra, hai viên kim cương chói mắt khác thường.Anh giữ trong lòng bàn tay, thật lâu mới đưa tới, ánh mắt vô cùng thành khẩn.
Lông mi Niệm An khẽ run, cười như không cười: “Anh rất thẳng thắn, cho nên em cũng không muốn giấu giếm.Đối với anh, từ đầu tới cuối em đều không phải tình yêu, chẳng qua là cảm thấy thích hợp.Bây giờ em cảm thấy không hợp nữa, cho nên muốn buông tay.”
Mộ Hữu Thành gật đầu, mỉm cười đem chiếc nhẫn nhét vào trong lòng bàn tay cô, dùng bàn tay bọc lại tay của cô, giọng vẫn dịu dàng như trước: “Cất đi, coi như món quà anh tặng em.Dù sao căn hộ chỗ Tiêu Thần cũng không thể ở lâu, quanh đây có một căn hộ nhỏ, hai phòng ngủ một phòng khách, từ phòng khách và phòng ngủ đều có thể nhìn ra hồ Yên Vũ mà em thích, lúc trời mưa ngồi bên cửa sổ uống trà thưởng thức cảnh sắc Yên Vũ nhất định sẽ rất hài lòng.Trong phòng còn có hệ thống sửa trong tường, mùa đông khi bật lò sưởi có thể uống một chút rượu, có thể cùng bạn bè em tâm sự hay nói chuyện phiếm....Nếu thỉnh thoảng nhớ tới anh, nếu cảm thấy thoải mái, có thể mời anh như một người bạn cũ tới chơi một chút cũng được.”
Nghe Mộ Hữu Thành nói ra tất cả những điều mình thích nhất, làm sao Niệm An có thể không cảm động.Nhưng cảm động thì sao, giờ phút này cô lại không có can đảm nhận món quà này.
Lời từ chối trên khóe môi chỉ cần mở miệng, nhưng đã bị người khác đoạt trước: “Em không phải lo lắng về vấn đề tiền, phòng là dùng tiền của em mua.Trong hai năm qua, mặc dù em chưa bao giờ trực tiếp điều hành Mộ thị, nhưng ở phía sau đưa ra không ít ý kiến, ý kiến của em mang đến cho tập đoàn lợi ích không nhỏ.Công ty của anh chỉ nhỏ thôi nhưng nhờ em mà kiếm được khá nhiều, em không cho rằng anh là ông chủ hẹp hòi là được rồi.” Mộ Hữu Thành nói như vậy.
Anh vừa nói xong, nhẹ nhàng ôm Niệm An vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Chăm sóc mình thật tốt, đừng làm chuyện gì điên rồ.”
Một tiếng tạm biệt liền xoay người rời đi.
Trên đường về, Niệm An vẫn do dự không biết có nên quay đầu lại hay không.Nhưng cuối cùng cô vẫn cắn răng kiên trì đi về phía trước, vì chính lý do của cô cũng không thể thuyết phục được chính mình.
Lúc Chân Chân nhận được điện thoại chạy tới quầy rượu, Niệm An đã uống hết hai ly Margaret màu xanh dương rồi.Cô không hay uống rượu, dù sau khi uống xong sắc mặt vẫn như thường, nhưng lại hưng phấn khác thường, thấy Chân Chân liền ôm lấy, khác thường nói: “Bạn yêu, cậu đã đến rồi, uống rượu với tớ.Cho cậu xem nhẫn của mình, có đẹp không? Còn có cái chìa khóa, là chìa khóa căn hộ của mình....” Sau đó cô hung hăng rút chiếc nhẫn trên tay ra, trên ngón tay để lại một vệt màu hồng, cô đặt chiếc nhẫn và chìa khóa vào lòng bàn tay Chân Chân, bá đạo nói, “Tặng cậu hết đó, nhận đi nhận đi, nhận hết đi.”
Chân Chân bất đắc dĩ lắc đầu: “Cái này là do ai đưa? An Tử, cậu thật là, sao lại không cẩn thận như vậy, ở chỗ này ném tới ném lui, không sợ bị người ta cướp mất à?”
Nghe được từ cướp, Niệm An bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cô chằm chằm, động tác nhanh chóng đoạt lấy đồ vật từ trong tay cô, giận dữ mắng mỏ: “Cướp đồ của mình, cậu tự đâm đầu vào chỗ chết!” Nói xong liền vung tay đánh tới, động tác nhanh kỳ lạ.Chân chân không ngờ cô sẽ làm chuyện như vậy, nhưng lại vì muốn giúp cô, cho nên không né tránh.
Chát....Chân Chân có thể cảm thấy cảm giác chua xót lan tràn trên mũi, sau đó ngửi thấy mùi ngai ngái, cô đưa tay sờ một cái: con mẹ nó, chảy máu.
Chân Chân sâu sắc nhận thức được một điều: đối thủ kinh khủng nhất trên đời này chính là quen một đứa bạn xấu tính, thỉnh thoảng cô ấy sẽ đâm một nhát vào xương sườn của bạn, bạn vẫn không thể tức giận với cô ấy. đó là khi cô ấy trát phân vào mặt bạn, dù bạn có khóc mắng thế nào cuối cùng cũng sẽ không dám ăn.
Cô huyên náo một hồi rồi đưa Niệm An về, tuy nhiên nhà đã dột lại còn mưa suốt đêm, cô còn chưa vác được Niệm An ra khỏi quán đã gặp được một pho tượng Phật khó phục vụ, Mộ Tình Mộ đại tiểu thư cùng bạn bè cô ta cũng tới đây, đang tụ tập thành một nhóm trò chuyện vui vẻ.
Chỉ có một cánh cửa ra ngoài, dù thế nào cũng phải chạm mặt, mà hai người này cũng không thể nhường.Chân Chân so sánh một chút phe mình với phe đối phương, haizz, 0,5 so với 3, bại hoàn toàn! Vì vậy lúc đi gần tới nhóm người, cô cố tình dìu Niệm An dịch sang bên cạnh một chút.
Mộ Tình đã nhìn thấy các cô từ đầu, lúc này cô ta đang hả hê vô cùng, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này, vì vậy bước chân chầm chậm tới gần, mỉm cười chào hỏi: “Chị Niệm An, đã lâu không gặp. À, chị đến uống rượu sao? Tuổi còn trẻ sao đã mượn rượu giải sầu rồi? Vẫn là nên có chừng mực, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì mất mặt lắm....Mà đúng rồi, chị cũng đâu sợ mất thể diện, ở phương diện này chị đã sớm có kinh nghiệm phong phú rồi....”
Chân Chân nghe không nổi nữa, lớn tiếng quát cô dừng lại: “Này này, tôi nói cô còn nhỏ sao có thể độc mồm độc miệng như thế, cho dù Niệm An không thành mẹ ghẻ của cô, cô cũng không cần phải nói cô ấy như vậy, cẩn thận rách miệng đó.”
Mộ Tình lườm cô một cái, cười: “Cái gì gọi là ‘có tật giật mình’, cái này không phải là ....”
“Ọe.....” Niệm An vẫn đang say khướt đột nhiên ngã về phía trước, chính là nhào lên người Mộ Tình, sau đó thuận miệng nôn ra một bãi trên áo khoác Mộ Tình.Niệm An nôn thêm hai lần nữa, sau đó đứng dậy kéo tay áo Mộ Tình, lau miệng!
Mộ Tình kêu lên sợ hãi, bạn bè của cô sau khi náo nhiệt một trận, lúc này mới đi tới, hiện trường vẫn đang hỗn loạn tưng bừng.
Vừa lúc đó, Chân Chân nghe Niệm An nói bên tai cô: “Sững sờ cái gì, còn không mau đi.”
Chân Chân hoá đá tại chỗ: thì ra là cô không say, thì ra là cô giả say, thì ra là....Con mẹ nó, bà cô này quả thật phúc hắc đó nha!
Bởi vì chiến công vĩ đại hạng nhất này, Niệm An lại kéo Chân Chân đi uống một chầu nữa, nhưng chầu này cô say thật. Ngày hôm sau tỉnh lại thì hoàn toàn không nhớ mình đã nói gì làm gì, càng không biết tại sao mình lại ở một chỗ xa lạ như thế này.Cô đạp vào Chân Chân đang nằm bên cạnh mình: “Chỗ này là chỗ nào?”
Chân Chân bất đắc dĩ mở mắt day day huyệt thái dương, vẻ mặt mơ mơ hồ hồ nói: “Cái gì vậy, không phải cậu sống chết lôi mình tới đây sao.Còn nói cái gì mà căn hộ bên hồ, mùa đông có lò sưởi trong tường....Giống y như đọc thần chú vậy, mình nói thế nào cậu cũng không chịu nghe....”
Chân Chân nói xong mấy câu chợt dừng lại hỏi cô: “An Tử, chị đây nói cho cậu biết, tại sao cậu lại có chìa khóa căn hộ này? Chẳng lẽ Tiêu Thần tặng căn hộ này cho cậu sao? Trời ạ, không phải chứ, vừa mới tách khỏi tổng giám đốc Mộ đã tốt đẹp với Tổng giám đốc Tiêu rồi, đây cũng quá....khiến cho người ta hâm mộ quá đê.”
Niệm An vỗ vỗ trán cô: “Được rồi, không đùa nữa, khả năng của cậu còn mạnh hơn mình vạn lần.” Nói xong cô đi tới cửa sổ sát đất, từ đây quả nhiên có thể nhìn thấy toàn cảnh hồ Yên Vũ. Hôm nay trời nhiều mây, hơi nước bao phủ trên mặt hồ, vừa mông lung vừa ảo mộng, cảnh sắc này như một bức tranh thiên nhiên thủy mặc, vừa yên tĩnh lại vừa sâu xa, thật sự chốn yên vui trong thành phố sầm uất này.
Hẳn là khó khăn lắm anh mới tìm được nơi tốt như thế này.
Chân Chân om sòm một lúc lâu, thấy Niệm An không phản ứng, cũng tự động chuyển sang đề tài khác.Cô nghiêm túc hỏi: “An Tử, cậu định tiếp tục ở lại nhà Tiêu Thần sao? Quan hệ của hai người....?”
“Không, mình sẽ chuyển đi.Mấy ngày trước là vì bàn bạc chi tiết hợp đồng với anh ta, hiện giờ cơ bản đã thảo luận xong, cũng không cần thiết ở lại đó nữa.” Niệm An lần này tiếp lời vô cùng nhanh chóng.
Chân Chân tiếp tục nghiêm túc: “Vậy cậu định ở đâu?”
Niệm An vỗ bả vai của cô hỏi: “Chỗ của cậu có được không?”
Trên mặt Chân Chân lộ vẻ khó xử: “Tất nhiên là được, chỉ là mình không biết lúc nào sẽ mang bạn trai về nhà, có thể....”
Niệm An cười: “Được rồi, nói thẳng là không tiện là được rồi, từ lúc nào cậu lại nói chuyện quanh co lòng vòng với mình như vậy?” Cô thu hồi nụ cười, nhìn ngoài cửa sổ, “Chỗ này cảnh sắc tốt vô cùng, mình chắc ở lại chỗ này thôi.”
Không biết vì sao cô lại chợt nhớ tới lời nói của Mộ Hữu Thành hôm đó: “Nếu thỉnh thoảng nhớ tới anh, nếu cảm thấy thoải mái, có thể mời anh như một người bạn cũ tới chơi một chút cũng được.”
Hình ảnh đó chỉ cần nghĩ một chút thôi cũng đã cảm thấy ấm áp.
Mộ Hữu Thành mấy ngày nay đều ở lại công ty, trợ lý Trần bưng cho anh một ly cà phê, hỏi thăm anh có cần đặt một phòng tại khách sạn Hân Thành hay không. Mộ Hữu Thành chợt giống như đang suy nghĩ: “Tiểu Trần, cô giúp tôi chuẩn bị một số đồ gia dụng, ngày mai tìm người của công ty dọn nhà đưa tới địa chỉ này.” Anh đẩy địa chỉ trên bàn đẩy về phía trước.
Trợ lý Trần hỏi thăm một câu: “Anh muốn chuyển nhà sao? Căn phòng này được xây bên cạnh Lâm Hồ, thực sự là một nơi rất tốt.”
Mộ Hữu Thành uống một ngụm cà phê, mặc dù thân thể mệt mỏi, nhưng tinh thần xem ra không tệ: “Đúng vậy, chỉ là bên trong căn hộ này trống không, phiền cô chuẩn bị một chút thôi.” Anh chợt nói thêm một câu, “Đúng rồi, không cần quấy rầy nhà hàng xóm, bảo người của công ty dọn nhà hành động nhẹ nhàng một chút.”
Trợ lý Trần rất nhanh đi ra ngoài làm việc, bên trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Mộ Hữu Thành.Phòng làm việc của anh rất lớn, bên ngoài cửa cũng là một hồ nước, có điều vẫn còn kém hồ Yên Vũ một chút.Anh đứng trước cửa sổ nhếch miệng, lộ ra một nụ cười vô cùng tự tin.Vừa rồi anh nhận được một cuộc điện thoại, cú điện thoại này khiến tâm trạng của anh tốt lên, đồng thời anh cũng trút ra một hơi dài – thiếu chút nữa đã cho rằng mình đoán sai.
Nhưng chỉ là thiếu chút nữa, phán đoán của anh từ trước tới giờ chưa bao giờ sai lầm, lần này cũng không ngoại lệ.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, là số điện thoại quen thuộc, giọng nói truyền đến cũng quen thuộc: “Phòng của anh em nhận, em mời người đến xem giá trị phòng ốc một chút, tiền nhà mười phút nữa sẽ được chuyển tới tài khoản của anh, anh chú ý kiểm tra và nhận đi. Nếu anh cảm thấy thiệt thòi, anh hãy liên lạc với em.”
Cúp điện thoại, Mộ Hữu Thành bất đắc dĩ bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.