Quần Áo Xốc Xếch

Chương 3: Kẻ lừa đảo những người ngu




Edit: TiêuKhang
“A, thật dễ lừa.” Tiêu Thần vừa cởi nút áo vừa cười lạnh.
Nhưng khi anh phát hiện Niệm An đi đến gần thì nụ cười trên mặt hơi khựng lại.
Ánh mắt của cô ôn hòa, giống như không vì sự xuất hiện của anh mà có bất kỳ thay đổi nào....Điều này thật khiến cho người ta tức giận.
Cô từ trong túi xách lấy ra một cái khăn ướt, theo thói quen giơ tay lên như muốn giúp anh lau miệng, nhưng giơ lên không trung nửa chừng rồi dừng lại, sau đó thuận thế đưa tới, động tác vẫn rất tự nhiên giống như màn vừa rồi không hề tồn tại.
Tiêu Thần một phát bắt được bàn tay kia, đặt vào khóe miệng mình: “Em muốn như vậy sao?” Anh nắm rất chặt, cũng lau rất mạnh.
Niệm An cũng không giãy giụa, tùy anh muốn làm gì thì làm, cô muốn nhúc nhích cổ tay muốn giúp anh lau khóe miệng, mặt khác cũng muốn lau sạch sẽ vết son kia, đáng tiếc người kia căn bản không để cho cô nhúc nhích.
Có lẽ anh chỉ muốn phát tiết, đáng tiếc nơi này hiển nhiên không phải là nơi tốt, mà cô cũng không phải đối tượng tốt.
Niệm An bình tĩnh nói: “Buông tay đi.”
Buông tay sao? Buông tay đi! Năm năm trước chính cô cũng nói như vậy, tại sao cô có thể nói buông tay một cách tự nhiên dễ dàng như thế? Lửa giận của Tiêu Thần lập tức dâng cao đến tận đỉnh đầu, hất tay cô ra giống như đụng phải bệnh dịch: “Giờ em vừa lòng chưa?”
Niệm An liếc nhìn anh, dùng ngón tay chỉ khóe miệng của anh: “Tốt nhất là anh lau sạch vết son môi trên miệng đi.”
Thật là được voi đòi tiên, Tiêu Thần không nói lời nào nắm lấy tay cô, lau miệng mình vào áo của cô, nhìn chiếc áo trắng sơ mi bó sát cô đang mặc có dấu son môi, tâm tình bỗng dưng tốt lên.
Hình như từ khi quen biết cô đã mang dáng vẻ bình tĩnh như vậy, cho dù bị cường hôn thì cô vẫn bình tĩnh, bình tĩnh để mặc người ta hôn xong, sau đó giảng đạo lý cho người ta.Khi đó Tiêu Thần đã cảm thấy: người phụ nữ này giả vờ cái gì chứ, một ngày nào đó ông đây nhất định sẽ tháo bộ mặt giả tạo kia của cô xuống.Cho nên anh mới bắt đầu điên cuồng theo đuổi người phụ nữ này, đáng tiếc là trong quá trình theo đuổi bị đả kích không ít, bởi vì theo đuổi lâu như vậy, mới phát hiện người đàn bà kia thật con mẹ nó không phải là người, cự tuyệt anh hết lần này tới lần khác, đúng là nhân tài.Cuối cùng phải vất vả lắm mới theo đuổi được, anh nâng niu người phụ nữ này như bảo bối, như thể chết cũng không chịu buông tay, vậy mà đúng lúc tình cảm hai người nồng nàn nhất thì cô lại không chút lưu tình bỏ rơi anh.
Con mẹ nó, người phụ nữ này thật độc ác.Năm năm qua, những lời tương tự như thế hiện lên trong óc Tiêu Thần hàng vạn lần.
Sau khi xoay người rời đi, Tiêu Thần còn mải suy nghĩ, nếu vừa rồi xé rách quần áo của cô, để áo quần cô xốc xếch trước mặt mọi người, xem cô có thể bình tĩnh như lúc ban đầu hay không.
Đáng tiếc, anh đã không làm như vậy.
Tại sao? Không tại sao cả.
Sau khi Tiêu Thần rời đi được một lúc, Niệm An mới từ khúc quanh đi ra, vì vậy cô không nhìn thấy phía trước có một chiếc xe Lexus đã đỗ lại khoảng chừng mười phút, mà từ vị trí của chiếc xe, vừa đúng có thể nhìn thấy bọn họ ở khúc quanh….Trên đời này chỗ nào mới là chỗ tuyệt đối an toàn đây?
Đỗ lại không bao lâu, tài xế bên trong chiếc xe Lexus thấy Tiêu Thần sau khi đi xa mới hỏi người ngồi đằng sau: “Lão Mộ, vẫn tiếp tục chờ sao?”
Lão Mộ trong miệng tài xế chính là Mộ Hữu Thành, mới vừa rồi anh quả thật có chuyện, đi công ty dặn dò mấy câu, sau đó quay lại đây, khiến tài xế kinh hãi trước tốc độ của anh, nhưng khiến người khác không ngờ chính là anh vừa tới đã thấy những cảnh như vậy.
Giọng nói của tổng giám đốc Mộ không lớn không nhỏ: “Anh ở lại chỗ này, lái xe qua kia một chút, đợi ở cửa khách sạn phía trước.” Nói xong anh liền mở cửa xe bước xuống.
Tài xế vội hỏi: “Lão Mộ thì sao?”
Không thấy trả lời, nhưng tài xế tinh mắt thấy anh đi được mấy bước, giơ tay vẫy một chiếc taxi.
Tài xế nghĩ: Lão Mộ không phải có ý tránh cho bà nhà nghĩ rằng mình đã nhìn thấy thì còn nguyên nhân nào khác đây?
Khách sạn Hân Thành chính là khách sạn năm sao của Mộ thị, thiết bị hạng sang, bài trí trang nhã.Giờ phút này, trong căn phòng cao cấp ở tầng mười ba, Mộ Tình đang đón tiếp một vị bằng hữu.Cô gọi cô ta là Lý Lệ Chân, lớn hơn Mộ Tình một chút, khoảng chừng 25-26 tuổi.Cô mặc một chiếc đầm hở vai, vạt váy chỉ tới đầu gối, vừa hấp dẫn vừa xinh đẹp.
Mộ Tình rót cho cô ta một ly nước chanh, cười nói: “Lệ Chân, sao chị biết em đã trở về?”
Lý Lệ Chân trách móc nhìn cô nói: “Còn phải nói sao, tới cũng không lên tiếng chào hỏi.Nếu không phải là Triệu quản lý nói cho chị biết, sao chị có thể biết em ở đây.”
Nghe thấy cô ta xưng hô như vậy, Mộ Tình ngồi thẳng lên nói: “Ở đây rất tốt.”
Lý Lệ Chân dường như nhìn thấu tâm tư của cô, nói thẳng: “Chỉ cần không ở cùng với mẹ kế của em, em đều cảm thấy tốt.”
Mộ Tình tự rót cho mình một ly rượu đỏ, uống vơi nửa ly nói: “Chính xác.”
Vừa dứt lời liền nghe thấy Lý Lệ Chân thở dài một hơi: “Em ngốc quá.Em làm vậy chẳng phải là đem hết việc nhà tặng cho cô ta sao? Cô ta ở nhà em tiêu diêu tự tại, còn em chỉ có một mình trong khách sạn, có nhà cũng không thể về, nói thế nào cũng là em thua thiệt.”
Mộ Tình để ly rượu xuống, suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy nếu cứ chuyển ra như vậy quả thật có lợi cho cô ta, nhưng chính cô cũng không thể chịu nổi cùng cô ta sống chung một nhà.
Lý Lệ Chân khẽ mỉm cười: “Nghe lời chị Chân, chuyển về nhà đi, như vậy mới có cơ hội đấu với cô ta.”
Mộ Tình trầm mặc, có thể thấy cô đang do dự.
Lý Lệ Chân là quản lý nhỏ của Mộ thị, trước kia lúc còn làm thư ký đến nhà họ Mộ đưa tài liệu, bởi vì tuổi tác cũng không cách biệt so với Mộ Tình cho nên hai người liền trở thành bạn bè, những năm Mộ Tình ở Mỹ, đa số chuyện của cô và người phụ nữ đê tiện kia đều do cô ta nói cho cô.Vì vậy Mộ Tình vẫn đang suy nghĩ những lời Lý Lệ Chân nói.
Tài xế đưa Niệm An trở về nhà, Niệm An gọi điện thoại hỏi tổng giám đốc Mộ lúc nào thì trở về ăn cơm. Tổng giám đốc Mộ nói, buổi tối có xã giao, cô ăn trước đi.Niệm An nghe được bên kia đầu tiện thoại có giọng nói của phụ nữ, lúc cúp điện thoại còn tự bảo mình không được nghĩ lung tung....Trong đoàn cố vấn của anh không phải có rất nhiều phụ nữ giỏi giang sao? Khách hàng của anh cũng có rất nhiều phụ nữ thành đạt, anh....
Nhưng nói tóm lại, bản tính đa nghi lại thêm sự nhạy cảm của phụ nữ khiến cho cô sau nhiều giờ liền suy nghĩ lung tung, trong đầu không ngừng xuất hiện tên tuổi của hai người đàn ông này: Tiêu Thần, Mộ Hữu Thành.
Không biết có phải trùng hợp hay không, hai người này cũng có vài điểm giống.
Căn biệt thự của nhà họ Mộ được xây theo kiến trúc Châu Âu, trên cùng là lầu lửng, có không ít đồ sưu tập, mỗi lần Mộ Hữu Thành đi công tác các nước sẽ đem về một chút đặc sản nơi đó, lấy ngọc quý khảm lên.Tầng hai là phòng ngủ, tổng cộng có bao nhiêu phòng thì Niệm An cũng chưa từng đếm qua.Ngày cô mới tới người phụ trách dọn dẹp đã oán giận với cô, chỉ riêng việc dọn dẹp mỗi ngày đã mệt muốn chết --- Đương nhiên giọng nói rất khoe khoang.Tầng một là phòng khách, khu nghỉ ngơi, trước cửa còn có một bể bơi, nước trong hồ xanh biếc phản chiếu bồn cây hai bên.Hồ nước này mỗi ngày đều được thay nước thông qua hệ thống thoát nước. Mỗi thứ sáu, thứ bảy Mộ Hữu Thành đều bơi hai giờ đồng hồ, mặc kệ mưa gió.
Trước khi Niệm An tới nhà họ Mộ, có ba người giúp việc phụ trách dọn dẹp phòng ốc, mỗi người một tầng, ai cũng cho rằng mình là người cực khổ nhất.Sau khi Niệm An đến, tạm thời người giúp việc tầng hai nghỉ việc, tất cả phòng ngủ phòng khách đều do cô tự mình quét dọn.Còn lại tầng một và tầng ba cũng bị chuyển đi.
Dĩ nhiên là cô làm trước nói sau, Mộ Hữu Thành biết được chuyện này là sau khi anh đi công tác trở về, chuyện đã qua một thời gian.Anh đã từng phản đối, bởi vì cho dù cả ngày có lao đầu vào dọn dẹp cũng chẳng xong, huống chi Niệm An còn phải lên lớp.
Chỉ là Niệm An nghe vậy liền khiển trách, nói đừng coi thường cô.
Đúng vậy, quả thật cô thích ứng rất nhanh với loại công việc đòi hỏi tần suất cao thế này.Buổi sáng năm giờ cô dậy nấu bữa sáng, quét dọn, sau đó đến trường, nếu như có tiết học, còn nếu không có tiết thì cô sẽ ngủ thêm một lát, sau đó chín giờ rưỡi nấu bữa trưa, bình thường lúc ăn trưa chỉ có mình cô, chủ nhật có thêm Mộ Hữu Thành. Bữa tối là bữa quan trọng nhất, cho dù cô có bận như thế nào cũng sẽ chạy về chuẩn bị....Sau đó dành ra chút thời gian dọn dẹp, không có thời gian rảnh rỗi.
Mộ Hữu Thành nói đùa: Bà Mộ quả thật còn bận hơn cả Lão Mộ.
Dịch Chân Chân thì cảm thán một câu: Thẩm Niệm An, con mẹ nó cậu không phải là người, làm nhiều như vậy mà không mệt chết sao?
Hôm nay họp lớp xong, Niệm An bắt đầu sửa sang lại nhà họ Mộ từ trên xuống dưới, bốn rưỡi vào phòng bếp, khoảng năm giờ kém chuông cửa vang lên, cô đang cảm thấy kỳ quái, sao Mộ Hữu Thành lại về sớm như vậy, không phải đã nói có xã giao sao? Thật may cô đã chuẩn bị bữa tối hai, ba phần.
Mở cửa liền giật mình, ngoài cửa là Mộ Tình đang xách hành lý, sắc mặt của cô chủ nhỏ này có vẻ không tốt, không nói tiếng nào liền đi vào cửa, dặn dò người giúp việc như bình thường: “Mang hành lý để vào phòng cho tôi, đúng rồi, lấy cho tôi một cái chìa khóa, tôi là chủ nhân của cái nhà này mà không chìa khóa nhà quả thật buồn cười.”
Niệm An đóng cửa lại, xách lấy hành lý của cô dịu dàng nói: “Đã làm theo ý của con, phòng con vốn cũng không có ai được động vào.” Từng ở cùng Mộ Tình một thời gian nên cô hiểu, dừng lại một chút rồi nói, “Quần áo trong tủ đã được giặt khô, để đúng vị trí cũ, CD và sách cũng được sắp xếp lại, trên giường là chăn lông cừu….”
Sắc mặt Mộ Tình lúc đỏ lúc trắng, cô đoạt lấy hành lý của mình, cười lạnh: “Không tệ, rất tốt, nhưng lần sau tôi hy vọng cô đừng nhân lúc tôi không có nhà vào phòng của tôi, ít nhất nơi đó có thể không bị nhiễm bẩn!” Nói xong giậm chân đi lên lầu.
Niệm An nói với bóng lưng của cô: “Tình Tình, sáu giờ xuống ăn cơm.”
Mộ Tình rụt lại chân, đối với tiếng gọi kia Tình Tình cảm thấy thật buồn nôn: “Không cần, đừng tưởng rằng ở chung một mái nhà thì là người một nhà.” Quay đầu lại, “Tôi vẫn rất muốn hỏi cô một câu, chẳng lẽ cô không cảm thấy là ba tôi đang bỏ tiền ra để mua một người phụ nữ hay sao? Bởi vì tôi chống đối cho nên cô mới dịu dàng, cho nên muốn làm ba tôi vui lòng? Há, thật là buồn cười.”
Giống như cơ thể gặp virus nhiều sẽ sinh kháng thể.Huống chi mấy câu nói đó của Mộ Tình xem như nói đúng trọng điểm, Niệm An cười cười: “Tuổi tác cũng không có gì quan trọng, sau khi tôi kết hôn với ba con, con cũng phải gọi tôi một tiếng mẹ, mặc kệ là con có muốn hay không.”
Đáp lại cô là một tiếng đóng cửa nặng nề.
Bên trong, Mộ Tình ném hành lý trong tay xuống, nặng nề thả mình xuống giường, nhìn bộ đèn thủy tinh treo trên trần nhà nghĩ ngợi: Tại sao lại có một người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy?
Trong lòng phiền muộn, cô gọi điện thoại cho Tiêu Thần, không nhấc máy, gọi lại....Lúc cô nghĩ tới người đàn ông Tiêu Thần kia thì luôn có một sự kiên nhẫn đến không ngờ.Cuối cùng sau mười bốn cuộc điện thoại mới có người nhận, cô thay đổi giọng, dịu dàng như nước: “Thần, anh đang làm gì vậy?”
Đầu điện thoại kia trầm mặc một lúc: “Em nói em đang ở căn phòng giữa lầu hai phải không? Giờ kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài một chút.”
Nghe nói vậy, lo lắng trong lòng Mộ Tình rốt cuộc cũng được hóa giải một chút, cô hưng phấn nhảy xuống giường, kéo tầm rèm cửa màu vàng nhạt, nhìn quanh, điện thoại vẫn nắm trong lòng bàn tay: “Thần, đừng trốn nữa, anh đang ở đâu vậy?”
“Em thật dễ lừa.” Tiêu Thần ở đầu bên kia điện thoại khẽ nhếch miệng, lúc này xe anh đang đỗ ở phía sau nhà họ Mộ, cửa sổ phòng Mộ Tình ở tầng hai lại đối điện với cửa chính, làm sao có thể nhìn thấy?
Từ phía sau lại có thể nhìn thấy phòng bếp, có thể nhìn thấy người phụ nữ đang bận rộn làm cơm trong bếp, Tiêu Thần chợt nhớ tới một câu thơ không liên quan lắm: Xóm cũ tuôn khói bếp, làng xa thoáng bóng người.
Mộ Tình ở đầu bên kia điện thoại làm nũng: “Thiệt là, lại gạt người ta, lần sau còn thế nữa có tin là em lập tức chia tay với anh hay không?”
“Được thôi.” Tiêu Thần dường như không thèm suy nghĩ lập tức trả lời.
Mộ Tình ngây ngẩn cả người, bỗng nhiên luống cuống không biết phải làm sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.