Quần Áo Xốc Xếch

Chương 33: Ngoại truyện Tiểu Yên Tử




Niệm An vẫn cảm thấy mình trong chuyện nam nữ vừa vụng về vừa ngốc ngếch.
Lúc còn nhỏ ba mẹ qua đời bất ngờ, cô được mang đến nhà người thân chăm sóc.Trong trí nhớ của mình, cô đã từng được đưa đến nhà của nhiều người thân, thậm chí cô cũng không nhận ra.Ra ngước ngoài, lại về nước, đến một nơi xa lạ....Cuối cùng định cư ở thành phố B có lẽ cũng là cơ duyên.Cô thích thời tiết ở thành phố B, thích người dân thành phố B, thích nhất là không cần phiêu dạt nữa.Nhà, từ này trong ấn tượng của cô rất mơ hồ.Bà nội từng nuôi dưỡng cô đã cho cảm giác của từ ‘nhà’.Mỗi ngày bà đều làm món ăn ngon cho cô, bà cũng kể cho cô nghe những chuyện của mình khi còn trẻ.Có thể nói cuộc sống với bà nội vô cùng yên bình và thoải mái, không hoàn mỹ nhất chính là, bà nội có một người con ham cờ bạc, thường lêu lổng bên ngoài, lúc thiếu tiền trở về nhà lập tức đòi tiền.
Lúc ấy Niệm An đã lên đại học, cô rất cố gắng học tập, vậy nên thành tích không tệ, nhưng cô không thích trò chuyện với người khác, khiến người ta cảm thấy cô lạnh lùng cao quý, cô cũng lười giải thích.Cho đến một ngày, có một cậu con trai cao to đẹp trai ngăn cô lại trên đường về nhà, cười nói: “Bạn học, thật xin lỗi, tôi đi cùng bạn được không? Hình như có người xấu đi theo tôi.” Anh quay đầu về sau nhìn đám người lén lút thò đầu ra, không biết xấu hổ cười cười.Rõ ràng những người đó là bạn học của anh, hơn nữa một tên con trai cao hơn 1m8 còn cần một nữ sinh 1m6 bảo vệ? Hoặc là tên con trai này bám váy mẹ, hoặc là cô gái này thực dũng mãnh, hoặc là....chỉ đơn giản là tên con trai này muốn trêu ghẹo người ta.
Lúc ấy Niệm An chỉ liếc anh một cái rồi nói: “Ở kia có cái gậy, lấy mà phòng thân, còn có tác dụng hơn tôi.” Nói xong liền đi.
Sau đó gặp lại trong trường học, lần này tên con trai kia cầm một tập đề thi đến trước mặt cô, nhăn nhó nói: “Ha ha, bạn học, xin bạn giúp tôi, chuẩn bị thi rồi, vậy mà tôi vẫn chưa ôn được gì cả.” Niệm An suy nghĩ một chút, nhận lấy tập đề thi, sau đó hẹn anh một tuần sau gặp mặt ở hồ bên đình.
Một tuần sau cô cầm tập bài thi đã làm xong đưa cho anh, nói: “Tôi đã viết xong quá trình giải rồi, cậu có thể tự làm, sau đó đối chiếu, nếu có sai sót, cuối tuần có thể tới đây.Còn nữa, cám ơn đã đưa cho tôi tài liệu học.” Cô lại đi, dù sao thì lần này ra tay giúp đỡ anh, ừ, xem như có tiến bộ.
Lần thứ ba gặp mặt là trong một lần chủ trì hoạt động, Niệm An bị người ta chỉnh rồi, cô không thường xuyên nói chuyện với người khác bị mọi người đồng thanh hò reo đẩy lên vị trí chủ trì bữa tiệc đón người, mà người hợp tác với cô chính là tên con trai kia.Lúc gặp mặt bàn bạc, anh rất tự nhiên khoác tay lên vai Niệm An, cười nói: “Ơ, bạn học Thẩm Niệm An, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Lúc ấy cùng tham dự thảo luận còn có thành viên chuẩn bị dạ hội, còn có cả giáo viên....
Giai đoạn chuẩn bị dạ hội, tên con trai kia gần như sớm chiều ở chung với Niệm An.Niệm An vẫn cảm thấy anh cà lơ phất phơ, không ngờ lúc chủ trì, anh lại tự nhiên vô cùng, nói năng lưu loát, dĩ nhiên không ít fan nữ nhìn anh.Mặc dù không hiểu, nhưng cũng thực muốn anh gia nhập vào hội những người có năng lực, đại khái là theo lời bọn họ nói là “Lực tương tác”, cũng là điểm mà Niệm An còn thiếu.
Cho nên sau khoảng thời gian Niệm An ở một chỗ với anh, giao tiếp với người khác cũng trở nên tốt dần lên.
Niệm An đồng ý ở cùng một chỗ với anh, vốn là ngoài ý muốn.Con trai của bà nội lại xuất hiện, lục tung cả nhà lên cũng không tìm được bao nhiêu tiền, vì vậy chuyển mục tiêu lên người Niệm An.Một hôm sau khi tan học, Niệm An trở về nhà, thấy anh và một đám người không đứng đắn, dồn cô vào một con hẻm vắng, cô không bỏ trốn, lấy từ trong cặp ra một con dao, giơ về phía anh nói: “Dám tiến lên một bước thử xem.” Trong số bọn họ có người bước lên giành dao của cô, cô liền điên cuồng đâm.Một người ít nhiều sẽ có ý thức tự bảo vệ mình, mà biện pháp của cô chính là đi bất cứ đâu cũng mang theo dao găm.Nhưng dù sao thì cô cũng không dám giết người, cho nên chỉ có thể giằng co căng thẳng với đám người kia.
Khoảnh khắc đó nói không sợ hãi là giả, một cô gái chưa tới hai mươi tuổi đối mặt với bốn năm tên đầu tóc nhuộm màu, xăm trổ đầy mình, miệng ngậm điếu thuốc lá, cho dù có mang dao găm bên mình, nhưng cũng không thể ngăn được nỗi sợ hãi trong lòng.Lập tức cô cũng đã chuẩn bị kỹ càng, nếu bị khi dễ, cho dù phải chết, cô cũng phải giết mấy người làm tấm đệm lưng, như vậy cho dù có xuống địa ngục, lúc Diêm Vương hỏi, cô còn có thể đối chất với những người đó.
Khi đó tên con trai kia xuất hiện, anh rất anh dũng đánh nhau với đám người kia, còn rất khí phách nói với Niệm An: “Núp sau người tôi.”
Lúc ấy Niệm An cảm thấy tên nhóc này kích động thật rồi, lúc anh thấy tình hình như vậy phải báo cảnh sát đã chứ, lại còn ra vẻ anh hùng.Ngộ nhỡ đánh không lại thì sao?
Cũng may những người đó vốn tưởng chỉ có một mình Niệm An, cho nên không mang theo vũ khí, cũng không mang theo nhiều người, vì vậy mặc dù tên nhóc kia bị chảy chút máu, nhưng cũng đủ dọa bọn anh một trận rồi.
Anh vỗ vỗ đầu Thẩm Niệm An nói: “Cất con dao đi, không sao rồi!”
Niệm An nghĩ tới phút đó, ba chữ “không sao rồi” thật khiến cô cảm động.Sau đó cô phát hiện ra tên con trai kia mỗi ngày đều theo cô về nhà để xem xem rốt cuộc nhà cô ở đâu, cho nên hôm đó gặp chuyện không may anh mới xuất hiện kịp thời.Vì lý do đó nên anh ngày ngày đi theo Niệm An về nhà, mà Niệm An cũng không cự tuyệt nữa.
Sau đó cứ như vậy, trong trường liền có tin đồn, Niệm An cùng một người con trai tên là Tiêu Thần ngày ngày đi cùng nhau.Nghe nói bắt đầu là vì Tiêu Thần có một người anh em nào đó thích Niệm An, không dám đuổi theo, cho nên Tiêu Thần vốn định giúp anh ta một tay, nhưng người anh em kia vẫn không có dũng khí, mà Tiêu Thần tiếp xúc với cô lại có cảm giác rằng mình thích Niệm An, cho nên liền thay đổi câu chuyện chỉ còn anh và Niệm An.
Những chuyện này sau này Niệm An từ miệng của anh mà biết được.
Tiêu Thần giống như đứa trẻ, tính tình thẳng thắng, làm việc kích động, anh đưa cho Niệm An rất nhiều thứ.Anh nhiệt tình như vậy, khiến Niệm An cũng quen được không ít bạn bè, ví dụ như bạn tốt kiêm bạn thân Dịch Chân Chân.Dĩ nhiên khoảng thời gian đó, Tiêu Thần nhờ một đống bạn bè bảo vệ bạn gái, cho nên những chuyện gặp phải côn đồ không còn tiếp tục xảy ra nữa.Sau lại nghe nói con trai của bà nội đi đánh bạc xảy ra chuyện, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thời kỳ học sinh tươi đẹp, Tiêu Thần cùng cô đã trải qua mấy năm đẹp nhất của thời sinh viên.Cho tới khi anh cùng Niệm An uống rượu say, anh muốn cô, cô cũng không tức giận, thậm chí sau khi cô biết vì lần đó mà mang thai, cô còn có suy nghĩ muốn sinh đứa trẻ ra.Mà sau khi bà Tiêu xuất hiện khiến cô nhận ra rằng yêu có thể là chuyện của hai người nhưng cuộc sống tương lai lại có liên quan đến hai gia đình.
Niệm An cực kỳ hận bà Tiêu, nhưng không thể hận nổi Tiêu Thần.Người thiếu niên kia trong mấy năm qua, lúc cô cô đơn nhất, anh đã cho cô sự ấm áp, cô rất cảm kích.
Người đàn ông thứ hai xuất hiện trong cuộc sống của Niệm An là Mộ Hữu Thành, trong biệt thự của anh trai - Thẩm Tiếu Ngu, cô nhìn thấy anh.Nói thật, Niệm An cảm thấy trên người anh có hương vị của ba, khiến cho người ta cảm thấy yên tâm.
Anh rõ ràng rất tốt, nhưng một đoạn tình cảm thất bại khiến Niệm An giẫm chân tại chỗ, cô cảm thấy cần phải suy nghĩ thật kỹ.Trùng hợp một điều, hai người đều ở thành phố B, Niệm An nghe nói anh kinh doanh mặt hàng qúy giá, rất nổi tiếng trong giới làm ăn, công ty của anh cũng rất lớn, là một người đàn ông có sự nghiệp ổn định, lúc đó anh vẫn chưa bốn mươi tuổi.Ba mẹ đều là người bình thường, thành công của anh đều dựa vào bản thân....Điều kiện tốt vô cùng, nhưng chính là tại sao một người đàn ông tốt như vậy vẫn chưa lấy vợ?
Lúc ấy Niệm An tốt nghiệp đại học, thi nghiên cứu sinh, đồng thời nhận công việc gia sư, lại một lần nữa đụng phải Mộ Hữu Thành, còn cả con gái của anh là Mộ Tình.Đó là một tiểu công chúa, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, cũng có chút tùy hứng.Một cô con gái mười mấy tuổi bảo vệ ba, ngoại trừ mẹ ra không muốn bất kỳ người phụ nữ nào lại gần ba mình....Sau khi biết được những điều này, Niệm An rút lui.
Cô rất nhanh từ bỏ công việc gia sư, chuyên tâm dạy học và tham dự hội thảo của trường.Trong dịp này, cô có gặp Mộ hữu Thành mấy lần, có lúc là vì anh được mời đến trường để tọa đàm, có lúc là vì công ty bọn họ có buổi giảng giải tuyên truyền, anh là CEO nhưng lại đích thân tới tận nơi, đích thân dạy dỗ những sinh viên chưa tốt nghiệp....Có thể nói khoảng thời gian đó anh trở nên rất “hot” ở trường học, có không ít giáo sư nói anh không tồi.Mà thầy giáo của Niệm An là một người hơn sáu mươi tuổi, ông đối xử với Niệm An rất tốt, buổi thảo luận nào cũng mang Niệm An đi theo, cuối cùng vừa đúng ở khách sạn Hân Thành, tình cờ gặp Mộ Hữu Thành.Dưới sự tác hợp của giáo sư, Niệm An cùng Mộ Hữu Thành uống trà chiều.Kỳ lạ là, ở đó, trong một buổi chiều, cả hai người chỉ nói với nhau đúng ba câu.
“Em ở đây sao?”
“Đúng vậy, anh cũng ở đây sao?”
“Vâng, em uống trà hay cà phê?”
“Trà đi, cám ơn.”
....
“Em lại sắp phải đi, hẹn gặp lại vào ngày mai.” Câu cuối cùng là của Mộ Hữu Thành nói.
Niệm An sửng sốt nửa ngày, cuối cùng nói “Gặp lại”, ý của cô là hai người sẽ không gặp nhau nữa, cho nên cô không hiểu ý tứ trong lời nói của Mộ Hữu Thành.Quả nhiên ngày hôm sau bọn họ lại gặp nhau, tại khách sạn Hân Thành, sau đó cô mới biết nơi đó là của Mộ thị, mà anh là cổ đông lớn nhất của khách sạn này, cũng chính là người mà chúng ta gọi là ông chủ.
Anh vẫn tiếp tục duy trì tần số liên lạc, sẽ không quấy nhiễu người ta, nhưng cũng khiến cho người ta không thể quên anh.Niệm An nghĩ: anh đúng thật là khó hiểu.
Sau đó anh lại biến mất, đến khi cô giành được giải thưởng luận văn, anh lại xuất hiện tặng cô một món quà nhỏ….Anh mang theo sau khi trở về từ Los, anh nói suýt chút nữa thì anh bỏ mạng ở Los, rất cám ơn cô.
Niệm An hỏi anh cảm ơn cô vì cái gì?
Anh nói, tình hình lúc đó không tốt, khi sắp không chịu nổi nữa thì suy nghĩ rất nhiều, tự hỏi trên đời này anh cảm thấy tiếc nuối điều gì....Khi đó anh nghĩ tới cô....
Niệm An cảm động.
Trong hai năm đó, khi Niệm An thức đêm nghiên cứu, anh sẽ mang đồ ăn khuya tới cho cô, mỗi khi trời mưa anh lái xe đưa đón Niệm An về, bóng dáng của anh dường như mỗi khắc đều xuất hiện, xuất hiện từng ly từng tí trong cuộc sống, cũng chầm chậm đi vào tâm tư Niệm An....
Không có oanh oanh liệt liệt, có chăng chỉ là nước chảy đá mòn nhớ thương, giữa bọn họ càng giống như là người thân, mà loại thân tình này so với tình yêu càng thêm động lòng người.
Cho tới bây giờ điều Niệm An muốn vẫn là một mái nhà.
Mà khi Niệm An chính thức quen với Mộ Hữu Thành, cô vẫn cảm thấy biết ơn một người, đó là Mộ Tình.Cô gái nhỏ này từ lâu đã biết gian tình của Niệm An và ba cô, thế nhưng lại chạy tới trường học của Thẩm Niệm An, trực tiếp tìm cô nói muốn cho cô tiền để cho cô rời đi....Niệm An nhớ lại hành động của bà Tiêu.Lúc ấy mình lựa chọn rời đi, nhưng cái giá của việc rời đi đó là gì? Là cô lại trở về cuộc sống cô độc, hơn nữa còn mất đi cả người thân.
Sai lầm này cô không muốn tái phạm, lần này cô sẽ để mình kích động một lần, ở chung một chỗ! Cô chuyển vào Mộ gia, sống cùng Mộ Hữu Thành, sống chung với Mộ Tình lâu ngày, cô nghĩ một ngày nào đó đứa nhỏ này sẽ tiếp nhận mình, cô không cố ý trốn tránh hôn nhân, nhưng trong tiềm thức luôn hi vọng Mộ Tình có thể tiếp nhận cô là vợ của Mộ Hữu Thành.
Cho tới sau này lại xảy ra chuyện này khiến cô hối hận, cô đã lãng phí hai năm vô ích để chờ đợi sự chấp nhận của người khác, hôn lễ của cô và Mộ Hữu Thành đáng ra phải được cử hành từ hai năm trước mới phải.
Sau hai năm thì sao đây? Đứng trước giường bệnh của Mộ Tình, Niệm An cùng Từ Na bốn mắt nhìn nhau.Lúc chỉ còn lại hai người, Từ Na không giấu giếm kể cho Niệm An những chuyện mà cô ta đã cố gắng làm, chuyện em vợ thầm yêu anh rể.
Niệm An cười: “Để tôi nói cho cô biết một bí mật.” Cô từng bước lại gần, khóe miệng cong lên, nở nụ cười chết người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.