Quần Áo Xốc Xếch

Chương 37: Đêm xuân đáng giá ngàn vàng




Chỉ trông thấy một người phụ nữ điên cuồng nhào tới, trực tiếp lấy túi đánh tới tấp lên người Từ Na, vừa đập vừa mắng: “Tiện nhân, tao đánh chết mày, xem mày còn dám quyến rũ chồng người khác hay không? Mấy người nói xem sao con tiện nhân này lại hèn hạ như vậy, ở Mỹ vẫn không chịu buông tha cho John nhà tôi, để anh ta đòi ly hôn với tôi, bà đây hôm nay liều mạng với mày…” Người phụ nữ kia nói xong liền khóc, trước đây bà chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy.
Nhất thời dư luận lập tức phát triển theo hướng ngược lại, trước đó còn cảm thấy Từ Na phòng vệ chính đáng, hiện tại cảm thấy....Ai, người phụ nữ này đã làm cái gì? Đủ loại ánh mắt khinh bỉ ùn ùn kéo tới đổ dồn về phía Từ Na, khiến cô ta thở không nổi.Ánh mắt đó giống như muốn lột hết quần áo trên người cô ta xuống, loại cảm giác đó khiến cho người ta cảm thấy thật sự rất nhục nhã.
Cô ta như nổi điên kêu lên: “Buông tôi ra! Có ai không, mau đưa con mụ điên này ra cho tôi!”
Cô ta kêu lên, quả nhiên có người tới hỗ trợ.
Mộ Tình đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh này.Cô nặng nề tựa lưng vào ghế ngồi, bàn tay nắm lấy tay Tiêu Thần bắt đầu run rẩy, đôi môi lúc lên lúc xuống, nhìn Tiêu Thần, ánh mắt trống rỗng nói: “Không khí ở đây không tốt, anh dẫn em ra ngoài hóng gió một chút.”
Tiêu Thần hỏi: “Sao vậy?”
Cô giống như bị kích thích, lớn tiếng: “Anh có thể đừng nói vớ vẩn nữa được không?Chỉ cần dẫn em ra ngoài thôi!” Nói xong hội trường liền yên tĩnh.Hàng trăm đôi mắt nhìn Mộ Tình chằm chằm, không giải thích được.
Người phụ nữ đang liều mạng với Từ Na cũng dừng tay, những người đàn ông đứng ra giúp đỡ cũng dừng tay, xung quanh Lão Mộ cũng không ai động đậy.Tiêu thần đứng một bên cũng cảm thấy lo lắng, mấy người Niệm An càng không hiểu đây là tình huống nào.
Từ Na dường như cũng cảm nhận được sự khác thường, cô ta đưa tay sờ trán Mộ Tình: “Tình Tình, con không sao chớ?”
Mộ Tình tránh qua một bên, giọng nói có chút cứng ngắc: “Con không sao, chỉ là cảm thấy chỗ này ồn ào quá, muốn tìm một nơi yên tĩnh.” Cô chợt ngẩng đầu lên, lạnh nhạt hỏi một câu, “Có được không?”
Từ Na không phải là ngốc, nghe nói như thế, nhìn lại tình cảnh trước mắt, nhìn lại những người đàn ông đang giúp cô ta giải vây… Những người kia là do cô ta sắp xếp để phá hoại đám cưới.Chẳng lẽ Tình Tình nhận ra bọn họ? Không thể nào, lúc ở Đại B bọn họ đã che mặt….Nhìn Tiêu Thần đưa Mộ Tình ra ngoài, cô ta chợt hốt hoảng chạy theo ra ngoài: “Tình Tình, mẹ đi với con.”
Mộ Tình quay đầu lại, giọng bình tĩnh: “Mẹ, không cần đâu, mẹ cứ làm việc của mẹ đi.” Cuối cùng cô tặng cho Từ Na một nụ cười, điều này khiến cho Từ Na yên tâm một chút: hẳn là mình đã suy nghĩ nhiều, với tính cách của Tình Tình, nếu đã biết, sao có thể bình tĩnh như vậy?
Vì vậy cô ta ở lại, tiếp tục khẩu chiến với người phụ nữ đột nhiên xuất hiện kia…
Mộ Tình ra đến cửa quay đầu lại nhìn cô ta một cái, cười.Sau khi ra cửa, cô nhìn Tiêu Thần bên cạnh nói: “Anh Tiêu, ôm em một cái được không?”
Tiêu Thần không biết cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh chưa bao giờ thấy cô nhóc này yếu ớt đến như vậy, anh ngồi xổm xuống, vững chắc ôm Mộ Tình từ xe lăn lên… Ôm xong mới phát hiện ra cô đang run rẩy.Anh đưa tay sờ trán Mộ Tình một cái: “Không phải sốt, có chuyện gì vậy?”
Nằm trong ngực Tiêu Thần, Mộ Tình nhỏ giọng khóc: “Anh Tiêu, chúng ta đi du lịch được không?Nơi nào cũng được.Anh nói xem, lúc trước khỏe mạnh còn thấy đi chơi nhiều thật mệt mỏi, bây giờ không khỏe lại muốn ra ngoài đi dạo… Thật xấu hổ quá đi mất!”
“Xấu hổ?” Tiêu Thần vỗ đầu cô một cái, “Cũng đúng nhỉ, ai không biết xấu hổ đây? Để anh tính một chút, gần đây còn có hạng mục trung tâm mua sắm còn chưa hoàn thành, chờ xong việc, sức khỏe em cũng phục hồi, chúng ta sẽ đi du lịch vài nơi.”
Mộ Tình quệt mũi liếc anh một cái: “Thôi quên đi, đến lúc đó chắc anh quên mất tiêu rồi.Em tự mình đi cũng được, được rồi, mau thả em xuống, đừng có ăn đậu hũ chứ!”
Tiêu Thần có chút bất đắc dĩ: “Này này, cô nhóc, là em bảo anh ôm em còn gì? Nói thật, anh thèm vào ăn đậu hũ của em.”
Mộ Tình giả vờ giơ tay đấm vào mặt anh: “Anh không nói thật thì chết à?”
Nói xong, hai người cùng nhau bật cười.
Tiêu Thần vẫn ôm Mộ Tình, thật ra bây giờ anh cảm thấy tính tình của cô nhóc này tốt vô cùng, khiến người ta cảm thấy thoải mái.Nếu như lúc bắt đầu anh gặp một Mộ Tình như vậy, có lẽ anh sẽ động lòng.
Một lúc sau bọn họ đi tới bên đường, ngồi xuống một cái ghế gỗ, Mộ Tình đột nhiên hỏi anh một câu: “Này, rốt cuộc anh thích chị Niệm An ở điểm nào?”
Tiêu Thần chăm chú suy nghĩ, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác: “Bây giờ anh vẫn chưa nghĩ ra, có thể lúc ấy bị vẻ cô độc lạnh lùng của cô ấy hấp dẫn, ai biết được.Sau đó bị cô ấy bỏ rơi, vì vậy mới không ngừng nhớ…”
Mộ Tình chợt nín cười: “Thì ra cũng giống em cả thôi.”
“Cái gì?” Tiêu Thần nghi ngờ.
Mộ Tình vỗ vai anh một cái: “Em nói là lúc đó cũng bởi vì anh không chịu yêu em, cho nên có chết cũng không chịu buông tha cho anh, em tức không chịu được, tại sao anh không yêu em chứ? Nhưng mà bây giờ em nghĩ, lúc đó là em giận dỗi chứ không phải là thích.” Cô khẽ nghiêng đầu thuận tiện tựa vài vai anh, “He he, cho nên hai ta làm bạn tốt đi, như vậy tự do hơn.”
Trên trán Tiêu Thần mơ hồ nổi lên vạch đen: “Bạn bè tốt? Xin hỏi vị huynh đệ này, huynh có JJ (tiểu đệ đệ) sao?” Vừa nói xong, nhất thời anh cảm thấy vai của mình nặng hơn một chút.
“È hèm! Đúng vậy, nếu không tin anh có thể tới kiểm tra!” Dáng vẻ Mộ Tình phách lối, giọng điệu khiêu khích.
Cô nhóc này giờ mạnh miệng gớm, Tiêu Thần đưa tay sờ soạng thắt lưng cô, liếc mắt thấy cô muốn tránh, anh chóng thu tay lại, xoa nhẹ đầu cô hai cái: “Lần sau đừng nói như vậy trước mặt đàn ông, cẩn thận bị người ta khi dễ.”
Mộ Tình bĩu môi: “Sao phải xoắn, ai dám khi dễ em....em sẽ giẫm nát JJ của người đó, để hắn ta không thể gieo họa cho mấy cô gái trẻ khác.”
Tiêu Thần chợt rùng mình một cái, theo bản năng nhìn xem chỗ nào đó của mình còn hay không, khiến Mộ Tình được một trận cười nứt nẻ.
Gió nhẹ lướt qua tán cây, cánh hoa rơi xuống người bọn họ tạo nên một bức tranh cảnh sắc tuyệt đẹp, không có gió trăng nhưng cũng vô cùng đẹp đẽ.
Tiêu Thần không hỏi rốt cuộc cô làm sao, mà Tình Tình cũng không muốn nói.Cô chỉ cảm thấy nhân quả báo ứng, tất cả đã được sắp xếp an bài.Đối với chính bản thân cô, cô đã làm chuyện sai trái thì hôm nay sẽ bị trừng phạt, nếu đổi lại là người khác cũng sẽ như vậy thôi.
Mà trong phòng tiệc vẫn là một cảnh hỗn độn, đột nhiên xuất hiện người phụ nữ trung niên dường như đã theo dõi Từ Na, phát huy hết tất cả những kỹ năng chiến đấu của phụ nữ, cắn xé cào cấu, bất kỳ thủ đoạn nào cũng có thể dùng được.Tú tài như Từ Na gặp người không thể nói lý được, cho dù miệng lưỡi cô có lợi hại hơn nữa, vào lúc này cũng chỉ có thể mắng người, mà lúc hai người đang vật lộn, cũng không có ai kéo bọn họ ra.
Bởi vì Niệm An và Lão Mộ đã rời khỏi trận địa – đi vào tân phòng của cô dâu chú rể rồi.Nhưng mà muốn động phòng đâu thể dễ dàng như thế được, bởi Tô Tô và Lão Thẩm còn muốn náo loạn động phòng.
Vì vậy, rượu trong tân phòng của bọn họ thật ra để cho bốn người uống, bởi vì có hai cặp ở đây.
Tô Tô nhảy lên giường, nằm cạnh Niệm An, cô ôm cánh tay của Thẩm Niệm An, nhỏ giọng hỏi: “Sao tự nhiên lại xuất hiện con mụ điên đó? Em có cảm thấy trùng hợp hay không, hơn nữa còn xuất hiện đúng lúc đó, dù sao cũng là tiệc cưới của hai người, cô ta lại dám náo loạn như vậy, lá gan thật lớn mà....”
Niệm An lắc đầu cười khẽ: “Hoàn hảo.Đúng rồi, chị dâu, ngày mai cùng em đi xem đồ trẻ con đi, tiện thể hưởng thụ một chút thời gian....”
Tô Tô sưng mặt nói: “Em đừng lảng sang chuyện khác, chuyện con mẹ điên đó vẫn chưa rõ ràng! Thành thật khai báo, có phải là em tìm người diễn trò hả?”
Niệm An giơ tay đầu hàng: “Chị dâu thân yêu của em, em có thể tìm được ở chỗ nào một diễn viên tốt như vậy, người ta là thật có việc này.”
Tô Tô nhếch miệng cười một tiếng: “Ha ha, người ta có hay không sao em lại biết?” Cô đưa tay cù nách Niệm An, “Nói mau!”
Niệm An cười ha hả, vừa cười vừa kêu: “Ông xã, có người bắt nạt bà xã anh, mau mau tới cứu....”
Vừa nói xong, Lão Thẩm và Lão Mộ đang bàn luận tình hình tài chính kinh tế cách đó không xa, tay Lão Mộ run rẩy một chút, anh nghi ngờ hỏi: “Anh vợ, vừa rồi anh có nghe thấy gì không?”
Lão Thẩm khinh bỉ nhìn anh, giả giọng Thẩm Niệm An lặp lại một lần, nhân tiện liếc mắt xem thường: “Giả bộ cái gì mà giả bộ, dáng vẻ của cậu đúng là tiểu nhân đắc chí.”
Lão Mộ đứng dậy cười: “Em chính là muốn nhắc nhở anh một câu, Niệm An là bà xã em, anh với vợ anh đừng làm cô ấy loạn.” Sau đó anh đi vào....
Lão Thẩm đứng lên: “Tuyên bố chủ quyền nhanh đấy, nhưng mà tiểu tử cậu đừng quá lớn lối.” Sau đó anh cũng đi vào....
Vì vậy cuộc chiến của hai người phụ nữ biến thành cuộc chiến bốn người.Nhưng mà cuộc chiến có một khu miễn chiến, đó chính là bụng của Thẩm Niệm An, lúc này bụng của cô chính là vật quý giá, là máu mủ của nhà họ Thẩm và họ Mộ.Có khu miễn chiến thì tất có khu khổ chiến, hai người đàn ông so tài vậy mà từng chiêu từng chiêu là đánh thật, chỉ trong chốc lát, trình độ cũng không khác nhau.
Cuối cùng bốn người mệt mỏi ngã xuống giường, Lão Thẩm ôm Tô Tô cười nhìn em gái, em rể: “Tiểu An, nếu sau này Lão Mộ bắt nạt em thì nói cho anh biết, anh sẽ tới trừng trị cậu ta.”
Niệm An nhìn gương mặt của anh trai, khóe miệng không tự chủ nhếch lên: “Không ngờ hai người lại có thể bất phân thắng bại, em vẫn cho là lão Mộ sẽ không đánh nhau.”
Lão Mộ vẫn cười dịu dàng như trước, nhưng trên mặt anh cũng không tốt đẹp gì.
Lão Thẩm lắc đầu: “Không có đâu, cậu ta giả vờ thôi.Lúc trước anh từng hợp tác làm ăn với cậu ta đã so tài trong hội quán taekwondo, thân thủ của cậu ta thế nào anh biết rõ, mặc dù có thể bị bại dưới tay anh, nhưng người bình thường thì thừa sức đánh.”
Lời vừa nói xong, khóe miệng bầm đen bị Tô Tô đấm cho một cái: “Không chém gió thì chết sao?”
Lão Mộ ho một tiếng: “Hôm nay khổ cực cho hai người rồi, em đã chuẩn bị phòng cho hai người, hai người tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm một chút.Anh rể, vừa rồi hơi nặng tay, mong anh thông cảm.”
Ơ ơ, chú rể đuổi người, vợ chồng Lão Thẩm cũng đã mệt nên từ bi bỏ qua cho hai người bọn họ.Nhưng mà trước khi rời đi, bọn họ vẫn muốn xác nhận một chuyện, lão Thẩm gọi điện thoại hỏi thăm ‘tình hình tai nạn’ trong hội trường tiệc cưới.
Nghe nói hội trường thực đặc sắc, ai lưu manh ai bảo vệ, ai phụ nữ ai cảnh sát đều rối tung rối mù, còn dùng cả bom cay, côn cảnh sát, vân vân.. Chắc hẳn sáng sớm ngày mai sẽ rất thú vị.
Khi trong tân phòng chỉ còn lại Niệm An cùng Lão Mộ, lão Mộ ôm Niệm An chuẩn bị đi ngủ, Niệm An đột nhiên hỏi một câu: “Nhiều năm chăm sóc mẹ con Từ Na như vậy, anh không thể không có tình cảm, bây giờ anh nói không để ý là không để ý được sao?”
Lão Mộ ôm cô vào trong ngực, vừa dịu dàng giúp cô kéo khóa váy cưới, vừa nói: “Tiếp tục chăm sóc cũng không sao, nhưng nếu làm trở ngại đến gia đình của anh thì không được.Không thể đánh đồng bọn họ với em được.”
Niệm An chợt bắt lấy cánh tay Lão Mộ, nhìn thẳng vào mắt anh: “Sao em lại cảm thấy như từng bước từng bước đi vào trong cái bẫy của anh nhỉ?”
Lão Mộ nghi ngờ: “Bà xã, nhờ em chỉ giáo?”
“Nhiều năm như vậy anh không phải là không biết ý định của Từ Na đối với anh, anh để Tình Tình bên cạnh, sắp xếp cuộc sống của cô ấy bên Mỹ, vậy tại sao lần này cô ấy trở về anh lại không làm gì cả?” Niệm An nhấn mạnh từng chữ, càng nói càng khẳng định.
Tiếng cười sảng khoái của Lão Mộ truyền đến: “Anh không làm gì, nhưng không phải em đã làm đó sao? Hiệu quả như nhau.Bà xã, đêm khuya rồi, chúng ta ngủ thôi.”
Niệm An kéo chăn, nhẹ nói: “Em biết là anh biết hết mà! Cái đồ khốn khiếp nhà anh, ngộ nhỡ em bị coi thường thì thế nào?”
Tiếng kêu của cô bị bao phủ bởi một nụ hôn, ngoài ra còn có một câu: “Ai dám!”
Được rồi, ngày mai còn có việc phải làm, nhưng đêm xuân đáng giá nghìn vàng như thế này....không thể bỏ lỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.