Quần Áo Xốc Xếch

Chương 41: Vô tình gặp gỡ




Mông Lão Mộ bị thương, vì vậy đừng nói là thân thiết, ngay cả nhúc nhích một cái cũng không có sức.Vì vậy, mới chuyển vào nhà mới đẫ mấy buổi tối, Niệm An với anh thật sự chỉ đơn thuần là đắp chăn nói chuyện phiếm.Bọn họ nói không ít chuyện, đề tài thường xuyên được nhắc tới là những chuyện cũ và chuyện hiện tại.Đương nhiên cũng có nhắc qua chuyện của Từ Na, sau đó tổng kết khái quát để tham khảo.Khái quát chính là: cô ấy là em vợ Lão Mộ, tổng kết lại là: cô ấy chuẩn bị được đưa về Mỹ.
Lúc nghe đến đoạn này, Niệm An cười, cô đột nhiên hỏi Lão Mộ một vấn đề: “Trước khi cô ấy về Mỹ, em có thể gặp cô ấy một lần được không?”
Lão Mộ có chút khó hiểu: “Em gặp cô ấy làm gì?”
Niệm An nói: “Bí mật giữa phụ nữ với phụ nữ, anh không cần phải biết.Để ngày mai đi, em sẽ tìm một người tới chăm sóc anh, em ra ngoài một chuyến, khoảng chừng bữa tối em sẽ trở lại.” Thấy Lão Mộ hình như hơi do dự, cô bổ sung thêm một câu, “Yên tâm đi, em sẽ không làm gì em vợ anh đâu.”
Lão Mộ đưa tay vuốt vuốt đầu cô: “Ngốc ạ, anh lo lắng là em sẽ bị cô ấy làm tổn thương, anh biết rõ năng lực của cô ấy.”
Niệm An gật đầu: “Ừm, đây là một vấn đề, vậy em mang theo vệ sĩ là được rồi.”
Lão Mộ bất đắc dĩ: “Có lúc tổn thương không nhất định là trên thân thể ....”
Niệm An đưa tay chà chà gương mặt Lão Mộ, khóe miệng cong lên: “Anh biết rõ năng lực của cô ấy nhưng lại không muốn ra tay tàn nhẫn với cô ấy, cho nên muốn đưa cô ấy đi lần nữa? Nhưng anh có nghĩ tới rằng, nếu cô ấy có khả năng, cho dù không tự mình ra tay, chẳng lẽ cũng không mượn được tay người khác sao? Bây giờ khoa học kỹ thuật và giao thông liên lạc phát triển như vậy, nước Mỹ có là gì.Lần trước cô ấy có thể bay từ Mỹ về, lần sau vẫn có thể làm như vậy....Cho nên anh nghĩ rằng chỉ cần đưa cô ấy về Mỹ là mọi chuyện có thể kết thúc sao?”
Lão Mộ không ngờ cô sẽ nghĩ như vậy, ngược lại im lặng.
Buổi sáng, Niệm An bàn giao toàn bộ công việc hạng mục, sau đó đi thẳng đến chỗ Từ Na.Từ Na ở khách sạn Hân Thành, thấy ngoài cửa có người coi chừng, có thể coi đây là biến tướng của việc giam lỏng.Lúc Niệm An đi vào, cô ta đang ôm đầu gối ngồi trên giường nhìn phong cảnh bên ngoài, dáng vẻ ngơ ngác.
Nghe thấy tiếng động cô ta xoay đầu lại, thấy Niệm An liền nhếch mép cười: “Cô đến rồi à? Hữu Thành đã nói với tôi.Ngồi xuống đi, bây giờ chỗ này là địa bàn của cô rồi.”
Chuyện Lão Mộ thông báo trước với Từ Na một tiếng, Niệm An cũng không giật mình.Bởi vì cô cũng không muốn công kích bất ngờ làm gì, để Từ Na chuẩn bị một chút cũng tốt.
Niệm An ngồi trên ghế sofa tìm một vị trí thoải mái, sau đó mới mở miệng: “Anh ấy muốn đưa cô đi, cô biết chưa?”
Từ Na cau mày, lục lọi trong áo ngủ, cuối cùng lấy ra một điếu thuốc, còn có cả bật lửa.Cô ta nhìn Niệm An rồi nói: “Không khí trong phòng trong lành, không ngại tôi hút một điếu chứ?”
Niệm An đưa tay ý bảo cô ta cứ tự nhiên.
Từ Na run run rẩy rẩy châm thuốc, hít một hơi, một làn khói mỏng bay lên, cô ta nở nụ cười: “Đúng vậy, tôi sẽ bị đưa đi, đến cái nước Mỹ đáng vứt đi đó, tiếp tục phải vào viện dưỡng lão đó, thật chẳng thú vị gì cả.Mới hơn ba mươi tuổi nhưng phải sống cuộc sống của người sáu bảy chục tuổi, cô không biết những người trong viện dưỡng lão thế nào đâu....” Cô ta dừng lại một chút, giọng nghẹn ngào, “Đều là những người sẽ sớm đi gặp Thượng đế, cả ngày nhìn bọn họ, tôi đều muốn được chết sớm hơn....”
Niệm An vẫn yên lặng lắng nghe, chờ Từ Na nói được kha khá cô mới bắt đầu nói tiếp: “Ừ, đây đúng là một vấn đề, vào viện dưỡng lão cũng là cân nhắc dựa vào tình trạng sức khỏe của cô, mặc dù không thể nói là muốn tốt cho cô, nhưng cũng không phải là muốn hại cô.”
“Ha ha....Tôi không....Nhất là đối với những lời như vậy, lấy danh nghĩa ‘vì muốn tốt cho cô’ thì nhất định là đối tốt sao? Tôi nghĩ chưa chắc, để cho tôi sống trong viện dưỡng lão không bằng để cho chết ở bên ngoài đi, ít nhất không khí còn trong sạch hơn, cũng có hơi người, ít nhất tôi sẽ không cảm thấy không khí trầm lặng xung quanh mình, còn có thể sống như một con người!”
Nói xong cô ta dụi đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn thủy tinh, thở ra một làn khói xám trắng, vài đốm lửa nhỏ rơi xuống.
Niệm An đổi tư thế: “Nếu như tôi nói tôi có thể giúp cô được thì sao?”
Vừa dứt lời, Từ Na đứng dậy, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, chỉ là rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh: “Điều kiện của cô là gì?”
Niệm An cười: “Nói chuyện với người thông minh đúng là không uổng công.Cô và bà Tiêu rất thân với nhau, chuyện tôi muốn cô giúp chính là chuyện của bà ấy.Trước khi tôi nói ra đó là chuyện gì, cô cứ suy nghĩ trước đi!”
Từ Na cười đến mức bả vai cũng rung theo: “Tôi còn tưởng rằng cô muốn tới cảnh cáo tôi cách xa Mộ Hữu Thành ra một chút, thì ra là....Aiz, tạm thời không đề cập tới chuyện của bà Tiêu, tôi rất muốn biết, rốt cuộc cô có lo lắng rằng chuyện tôi sẽ cướp đi người đàn ông của cô hay không? Nếu như cô không lo lắng, vậy tại sao trong đám cưới còn tìm người diễn màn kịch như vậy, không phải là muốn làm cho tôi cảm thấy khó chịu sao?”
Niệm An tiện tay lấy cái gối ôm vào trong ngực, vai thẳng: “Cô nói đến chuyện trong tiệc cưới sao?Tôi cũng không biết vì sao, nói chung là tôi cảm thấy quá nhàm chán.Đúng là tôi ghét cô vẫn dây dưa như vậy, cho nên muốn nghĩ ra cách để chỉnh cô.Chỉ là không phải đơn giản khiến cô cảm thấy khó chịu như vậy, nếu như cô còn chưa phát hiện ra, vậy thì cô khiến tôi quá thất vọng rồi.”
Từ Na cảnh giác: “Phát hiện cái gì?”
Niệm An nhướng mày, trong ánh mắt có phần vô tội: “Trước khi tới đây tôi đã gặp Tình Tình, muốn cùng con bé tới thăm cô....Cô biết con bé nói gì không?” Niệm An để cho Từ Na suy nghĩ vài giây rồi mới mở miệng, “Con bé nói, tôi không rảnh.Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, nghe nói mẹ bị giam lỏng vậy mà phản ứng của con bé lại như vậy, thật thú vị.”
Có lẽ bởi vì tin tức bị tắc nghẽn, dĩ nhiên Từ Na chưa từng nghĩ qua tại sao Tình Tình không tới.Hiện giờ thông qua ‘ý tốt nhắc nhở’ của Niệm An như vậy, cô ta bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra trong thời gian này.Nhớ tới hôm tổ chức tiệc cưới Tình Tình vừa mới tỉnh lại đã hơi khác thường, Từ Na kinh sợ kêu lên: “Tình Tình đang ở đâu?”
Niệm An cười: “Rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi sao? Tôi sắp xếp ra màn kịch này căn bản không phải là vì cô, mà là vì con bé.Nếu có thể để cho con bé thấy rõ việc mình bị thương là do lỗi của ai, đúng là không còn gì có thể tốt hơn.”
Từ Na cắn chặt môi dưới, ánh mắt hung ác nhìn cô: “Chuyện này không thể nào?Làm sao cô có thể xác định tôi nhất định sẽ tìm đám người đó? Làm sao cô có thể xác định Tình Tình nhất định sẽ nhận ra bọn họ?”
“Sao lại không thể? Ngày đó tôi đã nói với cô, nếu muốn tìm người làm việc thì nhớ trả tiền đầy đủ, nếu kéo dài mà vẫn chưa trả thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.Tôi đã giúp cô thanh toán một khoản, đồng thời còn cho bọn họ hơi nhiều tiền boa một chút.Cô cũng biết những người đó chỉ thu tiền làm việc, không phải đầy tớ của cô....”
Gương mặt của Từ Na chợt xám như tro tàn: “Thì ra là như vậy!Ý của cô là bây giờ Tình Tình đã biết toàn bộ chân tướng rồi hả? Thẩm Niệm An, rốt cuộc là cô muốn làm gì? Nếu cô muốn tôi giúp, tại sao còn hại tôi mất hết tất cả?”
Niệm An vẫn nở nụ cười như cũ, không đau khổ cũng không vui vẻ: “Đi tới bước này có nghĩa là, tôi muốn cô rõ ràng một chút, tôi có thể khiến cô hai bàn tay trắng, tôi cũng có thể để cô lấy được thứ cô muốn.Quyền lựa chọn nằm trên tay tôi, mà cô thì không có.”
Từ Na lấy tay che mặt, hừ lạnh tức giận: “Đúng là thất bại, dù sao tôi cũng đã tới nước này.Được, tôi có thể giúp cô, cho dù giết người phóng hỏa tôi đều có thể giúp cô, dù sao tôi cũng chỉ có từng này mạng.Chỉ là cô thật sự có thể cho tôi thứ tôi muốn sao? Tôi muốn tự do, tôi muốn Mộ Hữu Thành, tôi muốn Tình tình, cô có thể cho tôi sao?”
Niệm An buông tay: “Dĩ nhiên, cả ba cũng có thể thỏa mãn cô, chỉ là phần thứ hai, ha ha, quyền lựa chọn không nằm trong tay tôi, tôi không cách nào đồng ý với cô.”
Từ Na gật đầu: “Không tệ, đủ thẳng thắn.Được, đồng ý!Bây giờ cô có thể nói rốt cuộc cô muốn tôi làm cái gì?”
Niệm An chợt đứng dậy: “Chờ sau khi cô ra khỏi căn phòng này, lúc đó tôi sẽ nói cho cô biết phải làm gì, chờ tin của tôi.Mặt khác, nhân lúc này thu thập nhiều tư liệu về bà Tiêu, nghiên cứu triệt để, tiếp theo sẽ có trợ giúp.”
Ra khỏi phòng, Niệm An đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, chuyện làm mấy ngày nay cuối cùng không có phí công.Đi thang máy riêng xuống dưới, bỗng nhiên có người vỗ bả vai cô một cái, nhất thời cô không kịp đề phòng, giật nảy mình, quay đầu mới phát phiện một người đàn ông mặc áo khoác mỏng đeo khăn quàng cổ.Không đúng, hẳn là một học sinh nam, thoạt nhìn tuổi cậu ta không lớn lắm, dáng dấp không tệ, mặt mày sáng sủa, ngũ quan rõ ràng, trông khá quen, có vẻ không thua kém những anh chàng đẹp trai là bao nhiêu.
Chỉ là dù đẹp trai cũng không thể tùy tiện xuất hiện dọa người như vậy chứ? Niệm An ôm bụng, chân mày nhíu chặt: “Người anh em, chúng ta quen biết sao?”
Người đàn ông phá lên cười ha ha, một tay vòng qua cổ Thẩm Niệm An, giống như anh em thân thiết ôm cô trêu chọc: “Em không nhận ra anh sao? Thật khiến cho người ta đau lòng.Vài năm gần đây cả ngày cả đêm anh đều nhớ tới em, nhớ sắp phát điên lên rồi, cho nên mới bay về tìm em.Khó khăn lắm anh mới hỏi thăm được em ở chỗ này, anh liền ở đây ôm cây đợi thỏ.Em....vậy mà em lại không nhận ra anh?”
Niệm An cũng không muốn nói nhảm với anh ta, chạy thẳng tới trước cách đó không xa kêu lên: “Anh Trương, phiền anh tới đây một chút, chỗ này có người lạ....”
Người đàn ông kia lập tức buông tay, nhảy ra một bước: “Chị An, không phải thế chứ, thật sự chị không nhận ra em sao?” Cậu ta lại nhảy tới trước mặt Niệm An, kéo kéo hai mắt của mình, lỗ mũi, lại khoa trương hoạt động cơ miệng, sau đó mới nói: “Là em đây, Đông Phương Hiểu Vũ, chị nhìn lại kỹ một chút coi! Cha mẹ ơi, bao nhiêu năm không gặp, em đã thay đổi đẹp trai đến thế sao?”
Niệm An bật cười một tiếng, cô đánh một cái vào người đàn ông kia: “Được rồi, bớt đỏm dáng rồi.”
Cú đánh này vừa vặn trúng mặt trái của Đông Phương Hiểu Vũ, sau đó thấy cậu ta ôm mặt ngây người: “Cám ơn ông trời, cảm ơn số mạng, mặc dù anh đây đã rời khỏi giang hồ nhiều năm, cuối cũng cũng có người nhớ biệt danh của mình.” Cậu ta chợt ôm bả vai của Thẩm Niệm An, lập tức kéo lấy cô, cúi đầu hôn lên trên mặt cô ba cái, “Chị An, chắc mấy năm nay chị nhớ em muốn chết phải không?”
Niệm An bị cảnh tượng này dọa đến mức sững sờ, Đông Phương Hiểu Vũ từng là học sinh của cô, dạy bảo mấy tháng, sau đó đứa nhỏ này lại ra nước ngoài học.Buồn cười chính là trước khi đi cậu ta còn khóc lóc, nói rằng mình sẽ trở lại.
Cô đẩy Đông Phương ra, ho một tiếng: “Không khác nhau là mấy, còn không nghiêm chỉnh tôi sẽ gọi người tới ném cậu ra ngoài đó!”
Đông Phương Hiểu Vũ xin tha: “Em thật sự đâu có gây rối, chỉ là gặp lại chị mới hơi kích động, lại không kiềm chế được.Đúng rồi, chị An, nghe nói chị kết hôn rồi, anh rể đâu, lúc nào có cơ hội cho em gặp mặt một chút, để em so sánh xem là anh ta đẹp trai hơn hay em đẹp trai hơn.”
Niệm An giơ tay vỗ gáy cậu ta: “Tên nhóc con, chị thấy em đúng là muốn ăn đòn, không đánh em một cái không thỏa đáng!” Nhớ tới lúc trước còn dạy đứa trẻ này, Niệm An không nhịn được cười một cái, vậy mà nụ cười kia còn chưa kịp nở đã nhanh chóng héo tàn....Người ở cửa kia là?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.