Quần Áo Xốc Xếch

Chương 48: Một lần cầm dao




A Trạch với anh Đường đang ngồi tán gẫu, trợ lý Trần đã tới, nhìn thấy hai người bọn họ liền hỏi: “Anh trai Đường, đã xảy ra chuyện gì?”
A Trạch nhìn hai người một cái: “Các người một họ Trần một họ Đường, sao có thể là quan hệ anh em?”
Anh Đường liếc anh ta một cái: “Tôi theo họ mẹ, óc heo.”
A Trạch ồ một tiếng, nhưng rất nhanh sau đó nói: “Không phải, tôi nhớ mẹ anh không phải họ Đường.Anh trai Đường! Anh trai Đường? Hẳn là ý này....”
Trợ lý Trần lạnh lùng nhìn hai người bọn họ: “Làm loạn đủ chưa?Mau nói cho tôi biết chuyện gì.Tổng giám đốc Mộ hiện giờ không tới được, cho nên bảo tôi tới đây tìm hiểu tình hình.”
Anh Đường một tay kéo cô đến bên cạnh: “Chuyện rất quan trọng, em đã ăn cơm trưa chưa?Anh biết một nhà hàng Tây mới mở quanh đây, buổi trưa chúng ta tới đó đi.”
A Trạch trợn mắt há hốc mồm: “Anh Đường, không phải chứ, bây giờ là lúc để tán gái sao?Bên trong là hai cọp mẹ đang chiến đấu đó, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?”
Vừa dứt lời, một tiếng vang thanh thúy từ trong phòng truyền tới, trợ lý Trần phản ứng đầu tiên, đi vào trong phòng nhanh hơn hai người đàn ông kia.
Trong phòng một cái ly thủy tinh bị vỡ, một cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất nhìn nhặt mảnh vỡ, thấy có người đi vào, ra vẻ ấm ức vô cùng, mà Niệm An đang đứng bình tĩnh bên cạnh cô ta.
Trợ lý Trần đưa tay ra đỡ Niệm An, hỏi: “Bà chủ không sao chứ?”
Niệm An lắc đầu: “Tôi không sao, vừa rồi không cẩn thận trượt tay thôi.Đúng rồi, Tổng giám đốc Mộ đâu?”
Mặc dù nghe thấy Niệm An nói không sao, nhưng trợ lý Trần vẫn đỡ cô lùi lại vài bước, khoảng cách đủ an toàn dặn dò “Anh trai Đường” đứng bên cạnh, mau chóng xử lý mảnh vỡ.Trong lúc này cô giải đáp vấn đề của Thẩm Niệm An: “Chuyện của công ty tương đối khó giải quyết, Tổng giám đốc Mộ hiện giờ vẫn còn ở công trường xử lý và khắc phục hậu quả sự cố.” Thật là một trợ lý bình tĩnh và có hiệu suất cao.
Chỉ là điều khiến Niệm An lo lắng chính là: “Công trường thi công xảy ra chuyện gì? Có người tử vong sao?”
Trợ lý Trần cam chịu gật đầu, loại công trình kiến trúc này sẽ kèm theo việc thi công nguy hiểm, hơn nữa chuyện lần này nghiêm trọng ở chỗ, sự cố thuộc về vấn đề an toàn lao động không hợp lý, người thân của người bị tai nạn dường như rất khó đối phó, kiên quyết không chịu giải quyết kín đáo, nói là muốn kiện lên cục xây dựng, mà bên ủy thác Mộ thị cho dù tình huống hợp lý thế nào cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.Gần đây trên bộ xây dựng tương đối nghiêm khắc đối với những công trình lớn, nếu gây ra tin đồn bất lợi, nói không chừng hạng mục sẽ gặp phải nhiều vấn đề khó khăn.
Dĩ nhiên những thứ này Niệm An không hiểu, nhưng cô biết mình không thể gây thêm phiền toái cho Mộ Hữu Thành.
“A.” Cô gái kia kêu lên, bởi vì tay bị mảnh vỡ đâm vào, cô ta ngẩng đầu nhìn Niệm An, ra vẻ tức phụ ấm ức: “Tôi cũng không cố ý.”
A Trạch lôi cô gái kia sang một bên, anh Đường sai A Khiết Di tới xử lý.Trợ lý Trần bên cạnh Niệm An, nhỏ giọng hỏi thăm cô có cần giúp gì không.
Niệm An vỗ vỗ tay cô: “Bên này không có việc gì, cô trở về giúp đỡ Tổng giám đốc Mộ đi, anh ấy cần cô hơn.”
Cô gái kia lại lên tiếng: “Là đại ca tôi sao? Sao anh ấy lại không tới, chẳng lẽ anh ấy không muốn gặp em gái của mình? Không phải chứ, đại ca đâu phải người như thế.” Nói xong, cô khóc, nước mắt lại như thác chảy ra.
A Trạch không chịu được cảnh người ta khóc, nhất thời không tìm được đồ, liền đưa tay của mình tới, ý bảo cô dùng ống tay áo của mình để lau nước mắt nước mũi, kết quả là nhận được một tia nhìn giận dữ coi thường.
Trợ lý Trần không đi, lần đầu tiên cô nở nụ cười: “Nếu bây giờ tôi trở về, Tổng giám đốc Mộ nhất định sẽ đuổi tôi ra khỏi cửa.”
Niệm An bị chọc vui: “Lần đầu tiên mới biết hóa ra cô cũng biết nói chuyện đùa.”
Trợ lý Trần lập tức thu lại nụ cười: “Không phải nói đùa, trong lòng Tổng giám đốc Mộ, bà chủ còn quan trọng hơn cả chuyện của công ty.” Cảm thấy Niệm An nhìn mình như quái vật, trợ lý Trần có chút ngượng ngùng, “Tôi nói sai điều gì sao?”
Niệm An vừa cười vừa lắc đầu: “Không phải, cô nói chuyện rất êm tai.Chẳng qua là tôi đang suy nghĩ, lúc trở về cô đừng nói với Tổng giám đốc Mộ chuyện tôi ở chỗ này, bảo mấy người A Trạch muốn tìm anh ấy ra ngoài uống rượu, không có chuyện gì lớn cả.”
Sặc mặt trợ lý Trần lập tức trầm xuống: “Bà chủ, thật xin lỗi, tôi không nói dối Tổng giám đốc Mộ.”
Mắt Niệm An cũng trợn tròn: “Thật là một cô gái tốt.”
“Không, bởi vì không thể gạt được Tổng giám đốc Mộ.” Trợ lý Trần cực kỳ khẳng định.
Nếu là như vậy, Niệm An cũng khôngthể ép buộc được rồi, chỉ cảm thấy hôm nay trợ lý Trần hơi xúc động, dường như cô ấy rất hiểu Lão Mộ.
Cô gái kia tên là Mộ Vân, Niệm An đưa cô ta về nhà, dọn phòng khách cho cô ta ở, chỉ là Mộ Vân lại thích phòng trẻ, ngay trước mặt A Trạch dùng dáng vẻ nháy mắt nói: “Tôi muốn ở đây, trông thật đáng yêu.”
Niệm An sờ bụng một cái, lặng lẽ nói: bảo bối nhà ta đừng tức giận, cho cô ấy ở phòng của con một chút cũng không sao, đúng không?
Dĩ nhiên bây giờ vẫn còn hơi sớm, vì vậy không nhận được câu trả lời từ trong bụng, nếu không cô nhất định có thể cảm nhận được đứa nhỏ trong bụng đang dùng sức đạp vào bụng cô: đúng cái khỉ gió á, phòng của con tại sao con phải cho người lạ ở? Con không đồng ý!
Niệm An với trợ lý Trần cùng A Trạch và anh Đường dọn mấy món đồ chơi của trẻ con, quần áo cũng chuyển tới phòng khách.Bởi vì quá nhiều đồ, cho nên mấy người bọn họ bận rộn khổ cực, làm Niệm An làm chủ nhà cũng nghiêm chỉnh ‘bò cày ruộng không được ăn cỏ’, cô đến phòng bếp, đem mấy món đơn giản làm cho Lão Mộ hâm nóng trước đã, sau đó làm mấy món đơn giản: đậu phụ sốt cay, cần thái can ti, canh hàu hầm đậu.
Cảm ơn cuộc sống độc lập từ nhỏ, tài nấu nướng của cô vẫn còn tốt, một bữa cơm liền nhận được không biết bao nhiêu lời ca ngợi, trợ lý Trần ít nói như vậy cũng khen cô rất nhiều, càng không cần phải nói đến A Trạch và anh Đường.Mộ Vân một mình ở phòng trẻ không biết làm gì, cũng không chịu ra ngoài, mùi vị thức ăn cũng không thể hấp dẫn cô.
Anh Đường cởi áo khoác trắng xuống trở thành một người đàn ông cực đẹp trai, anh ta trực tiếp gắp một miếng đậu phụ trắng vào chén của trợ lý Trần, cười rạng rỡ: “Ăn đi.”
Trợ lý Trần gắp miếng đậu phụ, giả vờ định bỏ vào cái đĩa đựng đồ bỏ đi, nhưng mà anh Đường lại dùng đũa của mình đè lại, nhíu mày: “Đừng có ghét nó, mau ăn một chút.”
Những lời này nhắc nhở trợ lý Trần là bây giờ đang ở trong nhà người khác, hành động này của cô quả thật sẽ khiến người ta không thích, hơn nữa nếu tiếp tục, không biết anh Đường còn có thể làm những hành động kỳ quắc thế nào, vì vậy trợ lý Trần đành im lặng ăn miếng đậu phụ.
Anh Đường lộ ra nụ cười hài lòng, tuôn ra một câu khiến cô không còn gì để nói: “Ăn đậu hũ của anh, phải chịu trách nhiệm với anh.Chúc mừng em!”
Niệm An cố nén cười đi vào trong bếp, vì muốn nhường lại không gian cho người người bọn họ, A Trạch cũng theo vào, ấp úng nửa ngày, anh mới nói: “Chị dâu, cô gái kia vẫn chưa ăn cơm, còn một chút thức ăn, để em mang vào cho cô ấy.” Phát hiện ánh mắt của Niệm An nhìn mình có chút kỳ quái, anh tranh thủ giải thích, “Là em cảm thấy, nếu cô ấy đói bụng, cô ấy lại nói bừa, có lẽ sau khi ăn no sẽ không như vậy....” Anh gãi ót, căn bản không biết mình nói xằng bậy cái gì.
Chỉ là Niệm An rất khéo hiểu lòng người, cũng không hỏi tới, cô xới thêm một chén cơm nữa, múc một bát canh nhỏ, một ít thịt bò và đồ ăn cùng, đủ cho một phần ăn.
Sau khi Lão Mộ rời khỏi công trường liền đi thẳng tới bệnh viện, công nhân bị thương nằm ở bệnh viện trung tâm thành phố, ngã từ độ cao mười mấy thước, nghe nói vết thương không nghiêm trọng lắm, đúng là một kỳ tích.Nhưng người đó ở trong bệnh viện lại nói vết thương đau, rõ ràng muốn nhân cơ hội này lấy được một khoản, điều này cũng không phải vấn đề, chỉ là không biết anh ta muốn bao nhiêu.Trước đó đã phái người đi đều bị anh ta ngăn lại, anh ta mở miệng đều nói một câu: “Tôi muốn gặp lãnh đạo các người.” Trên đường đến bệnh viện, Lão Mộ gọi điện thoại cho trợ lý Trần, hỏi thăm tình hình bên cô.Điều khiến anh không ngờ nhất chính là cô ấy vừa nhận điện đã nói ‘chờ chút’ liền giao điện thoại cho Niệm An.
Niệm An nói: “Cô gái mà anh sai A Trạch bắt là Mộ Vân, em để cho cô ấy vào nhà rồi, chờ lúc anh về rồi gặp.”
Chân mày Lão Mộ từ từ nhíu lại, anh nghĩ một lúc lâu, cho đến khi Niệm An ở đầu dây bên kia gọi tên anh, anh mới hồi phục lại tinh thần, anh suy nghĩ một phen rồi nói: “Ừ, cũng được.Em sắp xếp phòng một chút, lát nữa Mộ Tình cũng sẽ qua, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Vì vậy Mộ Tình đang nghỉ ngơi rất nhanh nhận được điện thoại của Lão Mộ, bảo cô lập tức tới nhà anh và Thẩm Niệm An.Cô hỏi tới có chuyện gì, lại nghe được tin tức “Mộ Vân tới”.Nghe thấy vậy, trong nháy mắt cô đã hiểu, không khỏi trêu chọc nói: “Con bảo này Mộ tiên sinh, bây giờ cha muốn con so tài với tiểu ma nữ kia sao? Cha đừng quên, nhiều năm trước cô ấy tới, con bị cô ấy bắt nạt thảm thế nào.”
Khóe miệng Lão Mộ cong lên một cái: “Con chơi đùa với con bé một chút là được rồi.”
Mộ Tình bĩu môi, ra vẻ coi thường: rõ ràng muốn mình qua đó làm đồ chơi cho Mộ Vân, để Niệm An sẽ bình an vô sự.
Mặc dù trong lòng châm chọc, nhưng cô vẫn nghe lời qua đó, lúc tới cửa Từ Na chợt từ trong phòng đi ra ngoài, hỏi cô muốn đi đâu.Mộ Tình suy nghĩ một chút: “Đi xem phim với Tiêu Thần, anh ấy mời.Buổi tối có thể ăn tối với anh ấy, sau đó…có thể không về nhà, chắc mẹ có thể hiểu.”
Sau khi ra cửa Mộ Tình dựa người vào cửa ngừng một lúc lâu, cô không biết tại sao vừa rồi mình lại bịa ra một lời nói dối như vậy, có lẽ bởi vì cô không còn tin tưởng mẹ cô nữa, hoặc là....Aizz, thật làm cho người ta đau đầu.
Lúc Mộ Tình đến thì Niệm An đang chuẩn bị ra cửa, hai người đụng nhau ở cửa ra vào.
Mộ Tình hỏi: “Chị định đâu vậy?” Cô chú ý tới hộp cơm Niệm An đang cầm trên tay, lập tức hiểu ra, “Là cơm cho Tổng giám đốc Mộ sao? Thật ngọt ngào quá đi, quả nhiên là vợ chồng mới cưới có khác.”
Niệm An cười dịu dàng: “Con ăn chưa? Nếu như chưa ăn, thức ăn trong bếp vẫn còn nóng, con ăn một chút, đồ ăn tôi làm cũng không tệ lắm đâu.”
Mộ Tình lắc đầu một cái: “Đúng là không tệ, nếu tôi là một người đàn ông chắc chắn cũng sẽ bị chị buộc lại.”
Mới vừa rồi lúc trò chuyện Niệm An đã hỏi Lão Mộ muốn đi đâu, lúc nghe nói là anh đến bệnh viện thì luôn có cảm giác không yên lòng.Mặc dù Lão Mộ liên tục nói rằng là người khác bị thương, mà anh không làm sao cả, Niệm An vẫn muốn gói thức ăn đến gặp anh.
Đến bệnh viện, tìm được phòng bệnh, cô nghe thấy rõ bên trong có một giọng đàn ông tức giận, âm thanh kia vừa nghe đã khiến người ta cảm thấy không thoải mái.Cô cũng không do dự, gõ cửa ba cái, một cái có vẻ hơi to.
“Gõ cái gì mà gõ, không nghe thấy bên trong đang bận sao?” Một người từ bên ngoài đi tới, là một người phụ nữ, mang mắt kính vàng, xuyên qua mắt kính có thể nhìn thấy ánh mắt tức giận của cô ta, lúc nhìn Niệm An thì cô ta trợn mắt, rất hung hãn.
Niệm An lên tiếng: “Thật xin lỗi, xin hỏi chị là?”
Người phụ nữ kia hai tay chống nạnh, lấy dáng vẻ chủ nhà nói: “Bên trong là chồng tôi, cô là ai?”
Vậy tức là người nhà bệnh nhân, nhớ tới Lão Mộ tới đây là vì muốn thuyết phục bệnh nhân không nên gây chuyện này náo loạn, Niệm An nghĩ tới mình cũng không nên xung đột với người này.Cô suy nghĩ một chút, nói: “Xin chào, tôi là người của công ty phái tới, muốn thương lượng với anh chị về vấn đề bồi thường.”
Người phụ nữ kia hừ một hơi: “Ông chủ công ty của cô đã tới, cô là cái vẹo gì?” Cô ta không chút kiêng kỵ quan sát thân thể Thẩm Niệm An, càng nhìn càng cảm thấy không ưa, ghét bỏ nói, “Đến thì cũng đến rồi, còn sợ gì nữa, còn không mau đi vào với tôi!”
Niệm An cùng người phụ nữ kia vào cửa, lúc này cô căn bản không biết sau khi mình vào đây sẽ gặp ai, nếu như cô biết trước, cô nhất định chuẩn bị sẵn một con dao thật bén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.