Quán Cơm Nhỏ Của Nữ Phụ Cổ Xuyên Kim

Chương 51:




Edit: Cá
Con ông chủ tiệm Trần Ký nghe bố mình nói vậy liền sửng sốt, sau mới phản ứng lại, vội vàng đi lên thấp giọng nói với ông biên tập viên bên tạp chí đã đến rồi, còn câu nói ban nãy của ông khả năng cao sẽ bị đăng lên mạng, ông chủ tiệm Trần Ký thản nhiên gật đầu.
Ông chủ tiệm Trần Ký: “Mấy người mau làm sáng tỏ cho Mỹ thực trong trí nhớ đi, rốt cuộc ai muốn hại tiệm của tôi chứ? Cậu nói xem liệu có phải tiệm cơm họ Chu không?”
Người xấu hổ nhất chính là biên tập viên bên tạp chí, người đó nói: “Ông chủ Trần, tôi ở đây.”
Ông chủ tiệm Trần Ký: “Ở đây cái gì mà ở đây, tôi không phỏng vấn nữa, cái mặt già này của tôi vẫn cần thể diện đấy!”
Rất nhanh, video của ông chủ tiệm Trần Ký bị đăng lên mạng, những cư dân mạng đang bất bình xem được liền cười không ngớt.
[Cuộc thi mỹ thực kia còn định tổ chức thêm nữa không?]
[Ha ha ha ha…..ông chủ tiệm Trần Ký tức giận lắm đó, còn hơn cả chủ Mỹ thực trong trí nhớ nữa ấy. Mấy bồ biết sao không ai phỏng vấn Mỹ thực trong trí nhớ không, là vì ai đến muốn phỏng vấn thì sẽ bị ghi vào danh sách đen đó ha ha ha….]
[Tui thấy Mỹ thực trong trí nhớ không nói gì đến việc công bằng hay không luôn á, chắc chắn không để bụng chuyện giải thưởng rồi, giờ ông chủ tiệm Trần Ký cũng không muốn cầm giải nhất nữa, vậy giải nhất thuộc về ai??]
[Mới xem tiệm giải ba bày tỏ người ta cũng không dám nhận giải nhất á, giải bốn cũng bảo không dám ha ha ha…..]
[666666]
Người phụ trách cuộc thi hiện giờ cực kỳ hối hận khi không trao giải nhất cho Mỹ thực trong trí nhớ. Vì nhà hàng lớn bên kia đứng sau nên giải nhất không thể là Mỹ thực trong trí nhớ được, bây giờ nếu tổ chức cuộc thi kỳ mới thì cũng chẳng ai muốn tham gia nữa, huống chi Mỹ thực trong trí nhớ.
Người phụ trách cuộc thi rất muốn nói xin lỗi, mong Mỹ thực trong trí nhớ kỳ sau vẫn tham gia cuộc thi, như thế thì trên mạng sẽ giảm phẫn nộ hơn, không nhiều chỉ trích nữa. Đáng tiếc khi đến trước cửa Mỹ thực trong trí nhớ thì Lục Trĩ đã về nhà rồi, chờ đến tận chiều mới thấy Lục Trĩ chậm rãi đi đến.
Người phụ trách: “Bà chủ nhỏ, lúc trước số liệu thống kê sai nên cuộc thi chúng tôi mới nhầm lẫn, giải nhất là tiệm của cô.”
Lục Trĩ: “Tôi không để ý đến giải đâu, hơn nữa nếu bỏ giải nhất của tiệm khác chuyển qua cho tiệm của tôi thì bên kia sẽ rất xấu hổ.”
Người phụ trách còn muốn đi theo nói thêm vài câu thì đã bị Lý Lượng ngăn: “Đi về đi, mấy người tự đi mà giải quyết, tiệm chúng tôi không liên quan.”
Lục Trĩ vào trong bếp liền nhận được điện thoại của Tôn Duy, ông nhắc Lục Trĩ đừng quên ngày mai là buổi diễn công khai của Lục Trạch, kết thúc chị em có thể gặp nhau trong phòng nghỉ cho khách, bên trong sẽ mở livestream.
Tôn Duy nhớ đến trên mạng bàn luận về món đùi gà kho mới ra của Mỹ thực trong trí nhớ liền nuốt nước miếng: “Bà chủ nhỏ này, cháu định mang món gì cho Lục Trạch thế?”
Lục Trĩ: “Đúng lúc trong tiệm vừa đẩy ra món mới là đùi gà kho, cháu mang món đó cho em ấy, làm thêm ít rong biển ăn kèm thôi ạ.”
Tôn Duy vừa nghe đã không nhìn được thèm: “Bà chủ nhỏ nè, cháu có thể làm cho chú một phần không?”
Lục Trĩ: “Đạo diễn Tôn, chờ sau khi chương trình kết thúc thì chú đến tiệm ăn nhé, không cần phải xếp hàng đâu ạ, giờ cháu mang cho chú thì sợ có người nghĩ Lục Trạch đút lót mất.”
Hu hu hu, ông đã rất lâu rồi không ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ, gì mà cá hương nhồi thịt, mỳ chua cay vân vân, ông còn chưa được ăn đâu, bây giờ món kho cũng chưa được ăn hu hu hu.
Nghe Lục Trĩ nói làm thêm rong biển thì Phùng Thịnh và Lý Lượng bay nhanh như chớp qua.
“Bà chủ nhỏ, em giúp chị đi mua rong biển và ngó sen nha!”
“Đi nhanh đi Phùng Thịnh, tôi ở đây dọn là được rồi.”
“…….”
Lục Trĩ cười nói: “Không cần đâu, tí đóng cửa tôi tranh thủ qua siêu thị mua là được, đúng lúc cần mua chút đồ nữa.”
Đồ dùng hàng ngày của cô đang cần mua thêm.
Buổi chiều Mỹ thực trong trí nhớ đóng cửa sớm, Lý Lượng và Phùng Thịnh không cho Lục Trĩ bận rộn trong bếp nữa, để cô đi siêu thị mua rong biển và ngó sen, còn không quên dặn cô mua nhiều xíu.
Đặc biệt là Lý Lượng: “Bà chủ nhỏ à, tui thích ăn ngó sen cùng rong biển lắm á!”
Lục Trĩ nghĩ ngợi, lần trước cô đẩy ra bánh bao thịt lúc buổi trưa, Lý Lượng cũng bảo cô làm nhiều xíu, lý do là thích ăn món đó nhất.
Lục Trĩ trêu ghẹo: “Anh không thích ăn bánh bao thịt nữa à?”
Lý Lượng nhìn xa xăm: “Tui là một người dễ dàng thích ứng ấy mà.”
Lục Trĩ đến siêu thị, đầu tiên tìm mua rong biển và ngó sen rồi mới qua mua đồ dùng hàng ngày, ngoài ra còn mua ít đồ ăn vặt và hoa quả. Lúc tính tiền gặp Chu Thành An, anh đang gọi điện thoại, thấy Lục Trĩ liền vẫy tay với cô, không biết nói gì với đầu kia điện thoại, rất nhanh đã cúp.
Chu Thành An: “Bà chủ nhỏ đến mua đồ à, đúng lúc tôi mua xong rồi, cùng về đi.”
Lục Trĩ: “Ừm.”
Hai người cùng nhau đẩy xe hàng đến quầy thu ngân, lúc thanh toán Chu Thành An chủ động giúp Lục Trĩ, dùng lý do nếu trả tiền này cho anh thì anh rất ngại ăn món Lục Trĩ làm, hầu như mỗi khi cô nấu cơm tối nếu anh ở nhà thì cô đều sẽ mang một phần sang cho anh, thỉnh thoảng làm đồ ăn vặt gì đó cũng đưa anh một phần.
Quan hệ của hai người họ dường như ngày càng trở nên thân hơn.
Lục Trĩ về nhà chuẩn bị nấu cơm tối còn Chu Thành An nhận một cuộc điện thoại đang đổ chuông. Người gọi là ông nội anh, ban nãy ở siêu thị anh cũng đang nói chuyện điện thoại với ông.
Ông nội Chu: “Cháu đúng là hiếu thảo đấy, còn không nhận sai nữa hả, nếu không cúi đầu thì lần sau đừng có chơi cờ với ông già này nữa.”
Chu Thành An: “Ông có biết tiệm cơm Mỹ thực trong trí nhớ không?”
Ông nội Chu: “Mỹ thực gì, trong trí nhớ cái gì?”
Chu Thành An: “Mỹ thực trong trí nhớ là tiệm cơm mới khai trương dưới khu chung cư của cháu, ăn rất ngon, lần trước ông nội Phùng cũng đến xếp hàng nhưng không mua được đấy. Ông muốn rủ ông nội Phùng đi chơi cờ thì nên mua đồ ăn ở đây trước, như thế sẽ dễ rủ hơn.”
Nghe cháu trai mình nói, ông nội Chu không tin lắm, chỉ là một tiệm cơm thôi sao có thể khiến lão già quật cường kia chủ động nói chuyện với ông cơ chứ. Nhưng nghĩ lại thằng cháu trai này của ông luôn thận trọng, đáng tin cậy, đúng lúc ông đang rảnh nên cũng muốn đi tiệm cơm đó ăn thử coi sao.
Chu Thành An: “Mai ông không cần đến Mỹ thực trong trí nhớ đâu, mai chủ tiệm có việc bận rồi.”
“Sao cháu biết?”
“Cháu, cháu hay ăn ở đó nên biết.”
Lục Trĩ làm cơm tối là món kho, cô đưa một phần cho Chu Thành An rồi mới ăn cơm, vừa ăn vừa xem TV, trông có vẻ rất nhàn rỗi.
Hôm sau Lục Trĩ rời giường sớm đến tiệm, ra đường cảm nhận được thời tiết lạnh hơn, sắp đến mùa thu rồi.
Phùng Thịnh đã học xong món tương nấm hương thịt bò rồi nên món này giao cho cậu phụ trách hết, Lục Trĩ cũng nói việc này cho khách hàng biết.
Hôm qua cô mua nguyên liệu vẫn còn thiếu một chút, giờ đang chờ người giao đến, trong lúc đó Phùng Thịnh đã giúp Lục Trĩ rửa sạch những nguyên liệu còn lại.
Lục Trĩ làm đùi gà kho thêm rong biển vụn, bởi vì đùi gà kho không cay nên cô làm rong biển thêm vị cay cho vào nước kho, sau khi xong hết mới nghỉ ngơi một chút.
Có người vào tiệm.
“Đây là tiệm cơm của chị gái Lục Trạch đúng không nhỉ?”
“Đúng không nhở, tiệm cơm của chị gái Lục Trạch tên là Mỹ thực trong trí nhớ ấy, lúc trước còn lên hot search nữa.”
Lúc Lục Trĩ vén rèm ra ngoài liền thấy mấy em gái trang điểm tỷ mỉ, tất cả đều muốn đến <<Mộng tưởng chi đoàn>> giống cô. Bọn họ đến đây là muốn mua đồ ăn cô làm nhưng Lục Trĩ lắc đầu.
Lục Trĩ: “Hôm nay trong tiệm chỉ có tương nấm hương thịt bò, nhưng không phải chị làm, là học trò làm.”
Lục Trĩ vừa ra cửa đã gặp Chu Thành An đứng bên ngoài, anh thấy cô liền cười, nguyên văn câu nói giống lần trước: “Đúng lúc tôi tiện đường, cùng đi đi.”
Lục Trĩ: “Cảm ơn anh.”
Lần này cô đến trại huấn luyện không vào phòng khách mà đến phòng hội trường sân khấu biểu diễn, mọi người trong phòng nhìn qua Lục Trĩ, còn cô thì nhìn sân khấu không chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên cô xem biểu diễn trực tiếp.
Lục Trạch lên sân khấu, cậu không bị cư dân mạng soi mói hay bàn tán móc mỉa gì vì vừa có nhan sắc vừa có thực lực, rất nhiều người cảm thấy cậu sẽ ra mắt ở vị trị C. [*]
[*] Center
Xem biểu diễn xong Lục Trĩ được dẫn đến phòng khách, vừa đến liền thấy ai cũng thân thiện chào hỏi mình, những người không mua được món ở Mỹ thực trong trí nhớ thì khinh khỉnh nhìn cô.
Đến giờ cơm chương trình mở livestream trong phòng khách, lượt xem cực cao, Tôn Duy suy tư trầm ngâm nhìn kênh livestream.
Lục Trạch đẩy cửa phòng khách rồi nhanh chân đến chỗ Lục Trĩ: “Chị.”
Lục Trĩ: “Nay chị làm đùi gà kho, em biểu diễn nên chị sợ đồ ăn để lâu bị nguội, nhưng đùi gà kho thì vẫn ổn, gà không cay, rong biển hơi cay nhưng nhẹ lắm vì em còn phải hát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.