Quản Gia Ác Ma Hôm Nay Vẫn Tiếp Tục Nỗ Lực

Chương 23: 1




Cái đuôi bạc bóng bẩy cứng rắn, hoa văn trên đó tỏa ra một dự cảm xấu, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta tê dại. Đằng này nó lại phá kén xông thẳng về hướng bọn họ.
Chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!
Cơ thể của một ác ma trung cấp vẫn chưa đủ để chịu được đòn công kích chính diện của Tần Thích!
Hệ thống lo đến nứt kính viễn thị:【Á Tiêu! Chạy mau!!! Đừng xông lên!】
Á Tiêu vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác đau thương mất mát, nên khi nghe chú Tứ gọi thì giật mình một chút.
Cái đuôi ác ma tự nhiên lung lay vài cái, sau đó mới trả lời lại: "Chú Tứ yên tâm, không có việc gì đâu ạ."
Hệ thống vẫn không hiểu ý của Á Tiêu nghĩa là gì.
Nhưng cái đuôi bạc đó đang trong trạng thái tấn công, cũng không đợi hệ thống phản ứng lại liền xé rách không gian tạo ra tiếng gió cực lớn.
Ngay khi nó chuẩn bị đâm thủng thân thể Á Tiêu thì một bóng hình quen thuộc xuất hiện nuốt cậu vào trong bụng.
Cái đuôi màu bạc mất mục tiêu liền cắt trúng không khí.
Bóng hình kia thì bị văng mạnh vào tường, vách tường làm bằng vật liệu kiên cố toác thành hố sâu.
【Đây là...】
Âm thanh run run của hệ thống vang lên, bóng hình bị ghim chặt vào tường chật vật đứng dậy.
Thân thể nó tròn vo, rất bất đồng với sự linh hoạt khi nãy, một đôi mắt màu đỏ không ngừng lập lòe.
Trong không gian tăm tối nhỏ bé, Á Tiêu ngoan ngoãn khoác tay lên đầu gối, trả lời hệ thống.
"Nhóc này là người máy bảo mẫu trong phòng bếp."
???
Thời buổi giờ người máy nấu cơm cũng đỉnh vậy sao?!
Hệ thống không tin được, ông cảm thấy khi Á Tiêu cướp vị trí nấu cơm của người máy, nó đã có thể được nghỉ hưu trong vinh quang rồi, ai dè đối phương còn kiêm luôn bảo vệ an ninh?
"Chú Tứ không biết sao?"
Á Tiêu đang ngồi trong bụng người máy đột ngột nhớ ra, trí nhớ của chú Tứ nhà mình không tốt lắm, liền giải thích cho chú.
"Vài quản gia trước đều là người bình thường đó chú, nếu không có người máy bảo vệ thì lúc phản diện mất khống chế bọn họ đã chết ngắc rồi."
"Cho nên trong biệt thự không hề ít người máy bảo vệ."
【Ra là vậy.】
Bây giờ ông mới nhẹ nhàng thở ra, lôi cái kính viễn thị mới đeo lên:【Bây giờ chúng ta chỉ cần ở bên trong bụng tên người máy này thôi là xong đúng không?】
Á Tiêu không phủ nhận lời chú Tứ nói, cậu nâng mí mắt nhìn xuyên qua màn hình phía trước hướng ra phía ngoài, tìm kiếm thân ảnh đã hoàn toàn bị dị hóa.
Tần Thích mất khống chế cũng không giống những cấm kỵ giả khác, dữ tợn hay điên cuồng. Trái lại, anh ta càng giống một sát nhân bình tĩnh. Bình tĩnh nhưng lại nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Tiếng cảnh báo ngày càng to.
Khi giá trị cấm kỵ tăng đến giới hạn cuối cùng, cảnh báo vang đến mức chói tai, cả tòa biệt thự lay động. Bốn phía mọc lên bốn bức tường chắn, đem chiếc biệt thự kiên cố bao lại bên trong.
Như Meister đã từng nói, khi tầng phòng hộ đã dâng lên thì 5 phút sau sẽ tự động phun sương ức chế.
Theo lẽ thường, lúc này quản gia không nên làm gì cả, bởi vì khi cấm kỵ giả tiến vào trạng thái mất khống chế giá trị công kích sẽ cực mạnh.
Một con người nhỏ bé như quản gia chẳng làm nên trò trống gì được, dùng phương án thuốc ức chế thì vẫn sẽ có hiệu quả hơn.
Mà điều duy nhất quản gia làm được có lẽ là núp thật kỹ trong bụng người máy này.
Nhưng mà...
Á Tiêu cắn móng tay, nhìn về phía Tần Thích một cách hưng phấn, cái đuôi vẫy liên tục.
Chú Tứ bên này đã pha xong trà, chuẩn bị hưởng thụ giây phút yên bình trong bụng người máy, đợi đợt phun sương sắp tới khống chế phản diện.
Nhưng vừa nhấp được miếng thì nghe con báo nhà ông nói.
【Chú Tứ, chú giúp con che chắn camera với ạ, con muốn ra ngoài xíu.】
Hệ thống:?
Tuổi đã cao còn phải chứng kiến lớp trẻ làm liều sao ông chịu nổi, nhưng ông cũng hiểu nguyên nhân thằng nhóc này làm vậy.
Nếu tính theo tình hình hiện tại, bị phun sương một lần nữa chắc chắn tình trạng thân thể của Tần Thích còn tệ hơn cả lần trước.
【Nhưng bây giờ Tần Thích đang trong trạng thái mất khống chế, nếu con bị thương thì phải làm sao?】
Rầm—
Âm thanh thô bạo từ bên ngoài vang vọng không ngừng, người đàn ông vai rộng eo thon mang theo chiếc đuôi bạc bước ra khỏi biệt thự, chưa làm gì cả nhưng uy áp đã khiến mặt đất nứt ra.
Bốn tấm chắn cũng theo dư chấn mà lay động, cát vụn từ trên tường rơi xuống.
Hệ thống thấy thế thì càng lo lắng:【Á Tiêu! Nghe chú đi, đừng ra ngoài.】
Ngay khi hệ thống vừa dứt lời, Á Tiêu cũng nức nở nói: "Buổi sáng con mới cấy hạt giống xong, nó mà bị dẫm nát thì phí công lắm."
Hệ thống đột nhiên im lặng:【Ký chủ, mời cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu muốn ra ngoài đánh với phản diện một trận đúng không?】
Cái đuôi đang ngoe nguẩy cứng lại ngay lập tức.
Hai tay cậu siết chặt đầu gối, đôi mắt không tự chủ liếc qua liếc lại.
"Không có mà, chỉ là con lo lắng cho thân thể Tần Thích thôi. Chú xem, nếu con không ngắn anh ta lại thì hệ thống phun sương sẽ kích hoạt ngay lập tức."
Tuy hệ thống hơi lớn tuổi, có vài thứ ông không hiểu được, nhưng chẳng lẽ thằng nhóc ông nuôi từ bé mà ông không hiểu được?
Nhìn cái bộ dáng chột dạ của nó, tưởng ông không biết gì chắc?
Mơ!
Tròng mắt màu lam của chàng trai sáng rực, khuôn mặt tràn đầy hứng khởi.
Bị phát hiện cậu cũng không giấu làm gì nữa, cậu hiểu được nỗi lo của chú Tứ: "Nếu xảy ra nguy hiểm không khống chế được, nhất định con sẽ quay về."
Về kỹ năng chạy trốn, chàng trai tự tin mình không thua gì mấy ác ma cấp cao.
Hầy, thôi bỏ đi. Con cháu nó muốn, cản cũng không được. Hệ thống chỉ đành nghe theo ký chủ mà tạm thời ẩn camera, cuối cùng là dặn dò Á Tiêu giữ an toàn.
"Vâng ạ." Đạt được ước nguyện, khóe mắt Á Tiêu liền cong lên.
Thời gian còn dư lại ba phút. Nếu trong ba phút không vô hiệu hóa trạng thái của phản diện thì hệ thống sẽ bắt đầu phun sương.
Á Tiêu ấn lên nút màu đỏ phía trong người máy, cậu chui ra rồi nhẹ nhàng bước đến bên cửa sổ, nhìn về phía Tần Thích.
Phản diện đúng là mạnh như cậu nghĩ.
Chỉ mới nhìn thấy bóng đáng của anh ta, Á Tiêu đã cảm giác cái đuôi của mình tê dại, mỗi một bào tử trong người cậu đều kêu gào hưng phấn.
Chú Tứ nói đúng, cậu không có khả năng đánh bại Tần Thích, nhưng mục đích bây giờ của cậu không phải là đánh bại phản diện.
Chàng thanh niên cởi chiếc áo bành tô xuống đem nó ném qua một bên, chân phải dẫm lên cửa sổ rồi trực tiếp nhảy xuống.
Tiếng gió xào xạt vang lên.
Tấm chắn đã bị khoét ra vài lỗ sâu lung lay như muốn đổ, đứng đối diện bức tường là người đàn ông có ánh mắt đen nhánh, một đôi mắt vô hồn, lúc này có lẽ đã nhận ra điều gì đó, đối phương hơi nghiêng người.
Cái đuôi nặng nề kéo lê trên mặt đất đột nhiên phát hiện con mồi, chỉ trong tích tắc vụt tới bụi cỏ yên tĩnh.
Âm thanh xé gió lại vang lên một lần nữa, cát bay đá chạy. Trong một tích tắc liền dâm thủng thâm thủng thân thể Á Tiêu.
Nhưng máu tươi không xuất hiện như trong dự đoán.
Á Tiêu vốn núp trong bụi cỏ nhanh chóng lùi về phía sau 3m, cậu ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay mềm mại đâm vào đất mềm phía dưới tránh cho bản thân bị té ngã.
Biểu tình lúc này trên mặt cậu hưng phấn hơn bao giờ hết, nếu vừa nãy phản ứng chậm hơn một xíu thì thứ bị cắt không phải bụi cỏ mà chính là cổ của cậu.
Người này càng ngày càng hấp dẫn, cậu thích!
Ánh mắt Á Tiêu càng ngày càng sáng, nhưng tình hình hiện tại không cho cậu nhiều thời gian để suy nghĩ như vậy, bây giờ điều cần làm là tốc chiến tốc thắng.
Vừa lơ là chút mà Tần Thích đã xuất hiện trước mặt cậu, trong nháy mắt liền có thể đá Á Tiêu bay ra chỗ khác.
Cậu cũng không né tránh, đợi đợt gió bay tới liền phóng về phía trước rồi xuất hiện phía sau Tần Thích.
Một loạt động tác xảy ra, ác ma xòe tay nắm lấy rồi đè lại gáy phản diện, sau đó liền ụp mặt anh ta xuống đất.
Tốc độ Tần Thích nháy mắt chậm lại vài lần. Nhưng cái đuôi màu bạc lại như thanh kiếm phóng thẳng tới yết hầu Á Tiêu.
Á Tiêu buông tay, trực tiếp lùi về phía sau, ngay lúc đó cậu cũng lấy ra một nửa ma lực hướng về phía Tần Thích bị đánh nằm sấp: "Trước tiên dừng lại, đừng có cử động."
Vừa dứt lời, cái đuôi vốn sắp đâm thủng yết hầu dừng lại giữa không trung.
Ma lực chảy ra không ngừng, có lẽ đây là lần đầu tiên Á Tiêu không thấy đau lòng vì ma lực dần dần mất đi.
"Chú Tứ, con làm được rồi!"
Trong lòng hệ thống cũng tràn đầy xúc động, quá là nguy hiểm rồi. Chỉ cần chút nữa thôi mạng của tên nhóc nhà ông không giữ được rồi.
Á Tiêu thì không sợ hãi nhiều như vậy, cậu đứng dậy vỗ vỗ quần áo trên người, bước chân nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh Tần Thích, tri kỷ giúp Tần Thích lật ngược thân thể lại.
Thân thể của Tần Thích bây giờ đã hoàn toàn trở nên bất động, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Á Tiêu như thể biết đối phương là ai.
Nhưng sự thật thì cấm kỵ giả không thể phân biệt được ai với ai, chỉ có hủy diệt và phá hủy. Bất kể là ai đang đứng trước mắt thì đều sẽ bị xé xách.
Á Tiêu lấy tay chọc lên sườn mặt Tần Thích.
Biểu tình đối phương vốn không thay đổi, nhưng cái đuôi lại luôn trong trạng thái căng chặt, nếu bây giờ Á Tiêu giải trừ thiên phú thì cái đuôi kia sẽ hành động ngay lập tức.
Ui, công nhận phản diện mạnh thật nha.
Á Tiêu bị nhìn đến mức da đầu trở nên tê dại, nhưng ánh mắt lại ngày càng lấp lánh. Chỉ những kẻ mạnh mới khiến cho cậu có cảm giác như vậy.
Chàng ác ma hiểu được rằng, nếu không phải cậu có thiên phú là khống chế thì không có bất kỳ khả năng nào ngăn cản Tần Thích.
Chỉ hai phút sau thôi Tần Thích sẽ lấy lại quyền khống chế thân thể, mà hệ thống phun sương còn lại chưa đầy một phút.
Thời gian cấp bách, Á Tiêu ngồi xổm trên mặt đất, tay trái đặt lên thái dương phản diện, điều khiển ma lực còn sót lại tiến vào cơ thể người đối diện.
Khi ma lực tiến vào thân thể, đôi mắt đen nhánh chầm chậm nhắm lại đi vào giấc ngủ. Cái đuôi bạc giãy giựa vài phát rồi biến mất giữa không trung.
Trước lạ sau quen, khi trước từng chữa vài lần rồi nên lần này Á Tiêu làm rất thuận lợi, ở bước cuối vì nghĩ cho tương lai nên cậu quyết định khống chế ma lực đi thêm vài vòng dò xét trong người Tần Thích.
Sau khi xác định giá trị cấm kỵ đã ổn định thì mới yên tâm thu hồi lại ma lực. Cùng lúc đó, tiếng còi cảnh báo chói tai cũng ngừng lại, các tấm chắn bao phủ hạ dần xuống, ánh mặt trời dần ló dạng chiếu vào căn biệt thự tối tăm.
Á Tiêu đứng lên thở mạnh một hơi, như vừa hoàn tất một công trình vĩ đại, lấy tay lau đi những giọt mồ hôi vô hình trên trán, vừa bước chân sáo vừa nói chuyện với hệ thống.
"Chú Tứ, chú thấy con giải quyết vụ lần này có hay không?"
【Rất là tuyệt vời!!】
Hệ thống đã chứng kiến từ đầu đến cuối, ông luôn lo lắng cho Á Tiêu, bây giờ mới có thể bình tĩnh lại được.
Ký chủ nhà ông là nhất!!
Làm gì có ác ma trung cấp nào nhìn thấy được trạng thái của Tần Thích lúc đó mà dám bước lên? Chỉ có nhóc con của ông mới dám làm vậy thôi!!
Á Tiêu nghe được những lời khen của hệ thống mà người lưng lưng, tâm trạng rất vui vẻ.
Lúc này chung quanh biệt thự đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có, chỉ có điều khác biệt duy nhất là phong cảnh hiện tại như một mớ tàn tích mới được khai phá.
Cậu nhìn lướt qua một vòng, lại nhìn về phía Tần Thích đang nằm trên mặt đất, suy nghĩ một lúc sau đó cong người xuống đem thân thể Tần Thích khiêng trên vai.
Hình ảnh bây giờ rất buồn cười, cậu trai với thân hình nhỏ nhắn trên vai đang 'vác' một người đàn ông cao 1m9 nhưng đi đường không chút nặng nề, dưới chân còn nhảy chân sáo.
Nói là vác nhưng hệ thống nhìn người đàn ông đang bị kéo lê chân trên mặt đất, cuối cùng ông lựa chọn lơ đi vấn đề này, với vóc dáng của ký chủ thì như vậy là đã cố hết sức rồi.
Sau khi đưa Tần Thích lên lầu hai, Á Tiêu xoa xoa mặt anh ta, đem quần áo phủi sạch một lần rồi mới cho Tần Thích nằm trên giường.
Bức màn dày treo nơi cửa sổ đóng lại, không một ánh sáng nào chiếu vào được. Á Tiêu vừa chống cằm nhìn nhan sắc của phản diện vừa suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Trong căn phòng tối tăm chỉ còn tiếng hít thở vững vàng của người đang nằm trên giường.
Hệ thống hơi khẩn trương nói:【Làm ngay bây giờ luôn đi ký chủ!】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.