Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo

Chương 47:




"Gia...... Tha, tha cho tiểu nhân đi."
Khoai môn suýt bị hôn ngất xỉu, đỏ bừng mặt cố đẩy ngực Vĩnh Vương ra thở hổn hển.
Vĩnh Vương phớt lờ y, hệt như chó sói ôm khư khư đồ ăn, hài lòng cắn chỗ này một miếng, chỗ kia hôn một cái làm Đường Ngọc cảm thấy mình sắp thiu đến nơi.
"He he." Vĩnh Vương cười ngốc, "Biết ngay bản vương có mị lực vô biên, khoai môn ngươi tất nhiên sẽ bị bản vương anh minh thần vũ làm cho mê mệt không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, dù có làm mèo con chó con bên cạnh lão tử cũng cam tâm tình nguyện."
Đúng là thế thật nhưng nghe con rùa thúi nói xong sao cứ thấy quái quái.
"Ngươi không gật đầu thừa nhận thì thôi, còn dám nhíu mày trước mặt ta nữa à?"
Đường Ngọc chưa kịp nhận ra mình nhíu mày đã bị hôn một cái lên trán làm y run rẩy.
Sao gia lại...... lỗ mãng như vậy, đối đãi với y không phân biệt trên dưới thế chứ!
"Gia!" Đường Ngọc vừa mở miệng nói chỉ thấy lưỡi nhói nhói, con rùa thúi quả nhiên thuộc họ rùa, một khi cắn người quyết không chịu nhả, "Tiểu nhân không phải loại nô tài lấy sắc quyến rũ người đâu, dù có tình cảm với ngài cũng không làm được chuyện leo lên giường bán thân...... Ui da!"
Đường Khoai Môn bị hôn hôn liếm liếm như cục đường, còn ngượng ngùng ngồi trên giường chủ tử, lời lẽ ngay thẳng bị y nói yếu xìu chẳng có sức thuyết phục nào, Vĩnh Vương nhìn mà thấy tim nóng rực, hôn mặt khoai môn đỏ từng mảng như cạo gió, chỉ sợ ngày mai sẽ bầm xanh.
"Tóm lại làm người phải giữ lời, khoai môn ngươi đã yêu bản vương thì bản vương đành phải cố mà nhận thôi, tạm thời làm phu thê với ngươi một đời." Vĩnh Vương ôm hôn khoai môn nhưng lại bị tránh né.
"Gia, đừng quên ngài còn có tiểu thư Triệu gia đấy nhé."
"Tiểu tử ngươi ăn dấm đúng là hiếm thấy mà." Vĩnh Vương y như con mãng xà quấn chặt cừu non không thả, hắn kề vào tai khoai môn nói chuyện phả ra khí nóng làm y rụt cổ lại, còn bị hắn ôm hôn tới tấp, khoai môn quả thực phiền chết, "Ngươi cứ yên tâm cho lão tử, phủ Vĩnh Vương chúng ta không chơi trò tam thê tứ thiếp đâu......"
Trước kia hắn sợ khoai môn không thích mình nên không dám để lộ ra, giờ khoai môn đã ở trong ngực hắn, còn không tranh thủ thời gian tấn công thì chẳng phải lãng phí thời cơ tốt đẹp lắm sao.
Tuy nhiều năm rồi Vĩnh Vương không đọc sách thánh hiền nhưng hắn dẫn binh đánh giặc rất rành bài binh bố trận, giỏi nhất là biết lợi dụng sơ hở của người ta để lấy mạng, thừa dịp khoai môn váng đầu tha hồ mưu lợi cho mình.
"Nữ nhân Triệu Phiên Phiên kia cũng không đơn giản, nàng ta mang thai với nam nhân khác nên mới sốt ruột tìm một người cha tốt cho con mình thôi......" Sau khi gặp nhau lần đầu Vĩnh Vương đã sai người điều tra rõ chuyện mờ ám của Triệu gia, chỉ là tạm thời muốn giữ lại nữ nhân này để kích thích khoai môn nhà mình nên chưa lên tiếng, còn cố ý làm bộ làm tịch khi gặp mặt. Vốn định một thời gian nữa mới chính thức xử lý nhà họ Triệu vọng tưởng lẫn lộn huyết mạch hoàng thất này, nhưng giờ Vĩnh Vương đã hoàn toàn không thèm để ý tới nữa.
Triệu gia chẳng qua chỉ là tép riu, hoàn toàn không quan trọng bằng việc hắn bắt cóc khoai môn. Có thể làm khoai môn ghen tuông hiểu ra tâm ý mình thì tốt, nhưng nếu vì vậy mà làm khoai môn ngốc nảy sinh khúc mắc dẫn đến hai người hiềm khích thì Vĩnh Vương chỉ hận không thể tìm củ khoai môn non đập đầu chết.
"Trước đây bản vương không biết ngươi cũng thích ta nên chỉ có thể dùng mấy thủ đoạn kia để ngươi nhận ra bản vương rất phong độ, mất công ngươi chỉ thấy lão tử ăn cơm xỉa răng, ngủ ngáy đánh rắm chẳng oai hùng chút nào."
"Ngươi......" Khoai môn tức quá hóa cười, y thật không ngờ Vĩnh Vương lại là một con rùa thúi tâm cơ, nhưng y chửi mắng chẳng khác gì đang tán tỉnh làm lòng người ngứa ngáy, "Sao ngươi lại hư hỏng vậy chứ."
"Ta hư ta hư." Vĩnh Vương cầm tay khoai môn nhỏ vả mình hai cái nhẹ hều như gãi ngứa, chẳng những không tức giận mà mặt mũi còn tràn đầy vui vẻ, cũng không xưng "bản vương" hay "lão tử" nữa, "Chỉ cần ngươi bằng lòng theo ta thì không cần phải lo gì hết. Ta là Vương gia, các ca ca đều có con cái thành đàn, có nối dõi hay không cũng chẳng ai quản. Mẹ ta và đại ca ở trong cung không ra được, đây chính là địa bàn của ta, bất kỳ ai cũng không bắt nạt được ngươi hay chọc giận ngươi đâu."
Cả trái tim khoai môn như được ngâm trong nước ấm: "Dù ở bên tiểu nhân cả đời không có con gia cũng chịu sao?"
"Con cháu tự có phúc của con cháu, không có con cháu thì hai ta hưởng phúc." Vĩnh Vương vẫn tỏ vẻ hời hợt như mọi khi, "Chẳng phải còn có Tiểu Oánh sao? Nếu muốn thì sau này chờ y có con nhận một đứa làm con thừa tự của chúng ta cũng được...... Gia của ngươi tốt xấu gì cũng là Vương gia, không sợ thiếu người dưỡng già chôn cất đâu."
"Ngốc!"
Khoai môn đại nghịch bất đạo mắng một tiếng rồi ngoan ngoãn ngửa cằm lên hôn Vương gia một cái như mèo con gãi ngứa.
Vĩnh Vương được hôn thì vui mừng hớn hở như chó xù.
"Ôi khoai môn tốt của ta!" Hắn lại ôm người dính nhau nửa ngày rồi mới đứng dậy vội vàng ra ngoài, "Chờ đó! Bản vương đi tìm ma ma để lập tức xử lý chuyện vui của chúng ta!"
Dù sao hắn cũng là người gần đất xa trời nên sốt ruột lắm rồi.
Chỉ muốn cưới vợ ngay thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.