Lưu Vĩ Hồng hai mắt nhìn thẳng Trần Vĩ Nam, lạnh lùng nói:
- Muốn đối chất gì nữa? Chính tay anh viết biên lai, còn cần đối chất sao?
- Biên lai? Biên lai gì? Lưu Vĩ Hồng, anh đừng tùy tiện đổ oan cho tôi đó, nói cho anh biết, tôi không nuốt số này!
Trần Vĩ Nam trừng to đôi mắt, hùng hổ nói.
Xem ra thì, tên này ngay đến biên nhận do chính tay viết cũng đã quên luôn rồi. Trần Vĩ Nam sau khi tới Hạo Dương, được phân công quản lý công tác hậu cần cục Nông Nghiệp, Trần Sùng Tuệ lại có quyền phê duyệt tài vụ, nên Trần Vĩ Nam thỉnh thoảng thu được khoản tiền nhỏ vào tay, cuộc sống trôi qua rất tươi đẹp, cả ngày uống rượu, trong đầu không phải rượu ngon thì là người đẹp, đâu còn nhớ tới sự tình này?
Lưu Vĩ Hồng từ trong ngăn kéo lấy ra tờ biên nhận, đưa ngang qua mắt Trần Vĩ Nam một cái, lập tức lại thu trở về.
Đây là bản chính, vẫn chưa phô-tô-cóp-py. Nếu không Trần Vĩ Nam bất chợt khùng lên, giật lấy, xé nát bấy, thì sẽ không còn chứng cớ nữa.
Tuy nhiên chỉ cần thoáng qua một cái, thì công tử Trần đã chợt nhớ ra. Mặc kệ nói như thế nào, thì tờ biên lai này là chính tay y viết ra, tóm lại cũng còn có chút ấn tượng. Trên biên lai giấy trắng mực đen, quả thật đúng là bút tích của công tử Trần
- Ngô Tất Văn, mày chơi sau lứng ông hả? Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trần Vĩ Nam mắc nghẹn ở cổ, lại mắng mỏ ông chủ Ngô của căn tin
Tấm biên lai này là y viết cho Ngô Tất Văn, lúc này lại tới tay Lưu Vĩ Hồng, không cần nghi ngờ đúng là Ngô Tất Văn giao cho Lưu Vĩ Hồng.
- Ngồi xuống! Kêu la cái gì, kêu lên để mọi người đều biết hả, hay lắm sao
Lưu Vĩ Hồng không thể kiềm được, phụng phịu rống to lên. Đổi tình cảnh khác, chỉ sợ Trần Vĩ Nam sáng sớm đã phải bò lê lết rồi. Đến cháu ruột Hạ gia là Hạ Vi Cường, Lưu Nhị Ca cũng là nói đánh liền đánh, Trần Vĩ Nam là cái đếch gì!
Trần Vĩ Nam giật mình kinh hãi, thấy vẻ mặt Lưu Vĩ Hồng không tốt, trong lòng cũng đập "thình thịch", lại ngồi xuống, tiếp tục bắt chéo hai chân, hai mắt nhìn trần nhà, một bộ dáng "Tôi là vậy đó, anh muốn sao nào".
Thấy Trần Vĩ Nam cũng không hề có dấu hiệu hối cải, Lưu Vĩ Hồng cũng không lòng vòng với y nữa, cầm lấy xấp bằng chứng chi trả mà y vừa mới giao tới, lật từng tờ một, nói:
- Còn nữa, khi anh mua đồ dùng làm việc, có vài giá cả cũng không hợp lý. Tôi điều tra qua, một cái bàn làm việc có kích thước 120 cm, thị trường đều bán lẻ với giá từ 42 đến 45, anh lần trước một lần mua hơn mười cái, giá cả lại tới 48, chỗ này không hợp lý à? Theo lý, giá cả bán sĩ đều phải rẻ hơn so với bán lẻ chứ
Trần Vĩ Nam vừa nghe vậy, trong lòng cơn tức lại nổi lên, không ngờ thằng này vẫn luôn châm chích mình, còn điều tra qua nữa!
- Chủ nhiệm Lưu… nếu không hợp lý, vậy vì sao anh lại ký tên đồng ý chi trả?
Trần Vĩ Nam kỳ quái hỏi ngược lại, nhất là thanh âm "Chủ nhiệm Lưu", kéo thật dài âm cuối, ý tứ khinh thường biểu lộ không bỏ sót.
- Tôi ký tên sao? Tôi hình như không có ký, là chính anh tự tìm Phó cục trưởng Trần ký tên chi trả. Trần Vĩ Nam, anh có biết không, anh làm như vậy, rất không thích hợp? Tôi là phó chủ nhiệm văn phòng, rõ ràng do tôi phụ trách công tác hằng ngày của văn phòng, trong cục có văn kiện, anh nhảy qua tôi, trực tiếp tìm tới cấp lãnh đạo, trước tiên thì đã trái với trình tự.
- Vậy thì sao nào? Có bản lĩnh anh đi mà nói với phòng Tài vụ, không có chữ ký của anh thì không cho chi trả là được thôi!
Trần Vĩ Nam lại bày ra sắc mặt vô lại.
- Rất tốt, Trần Vĩ Nam, đây là câu trả lời chính thức của anh? Có phải không?
Lưu Vĩ Hồng nhìn thẳng khuôn mặt gầy gò dài xọc của Trần Vĩ Nam, lạnh lùng hỏi
- Đúng, chính là như thế này, thế nào?
Trần Vĩ Nam nhàn hạ ngồi thẳng lưng, cũng nhìn thẳng vào mặt Lưu Vĩ Hồng.
- Ha ha, chủ nhiệm Lưu, muốn ở trước mặt tôi ra vẻ lãnh đạo sao, anh còn non lắm!
Trần Vĩ Nam đúng là không hề xem trọng Lưu Vĩ Hồng, tuổi còn nhỏ hơn mình, mới tròn hai mươi hai tuổi, thì đã lên tới chức Phó chánh văn phòng với lòng dạ lang sói, còn muốn lên mặt trước mình, mày được đó!
Ông đây cứ mặc bây, xem anh muốn thế nào?
- Được, đồng chí Trần Vĩ Nam, xét thấy anh phạm sai lầm trong công tác, cũng xét thấy thái độ của anh, tôi hiện tại chính thức thông báo với anh, anh tạm thời cách chức hối lỗi, viết bản kiểm điểm sâu sắc. Trước khi anh chưa vượt qua kiểm tra, thì anh không cần đến đây đi làm!
Lưu Vĩ Hồng tư thế đoan chính, xụ mặt, lạnh như băng nói.
- Anh nói cái gì?
Trần Vĩ Nam nhảy dựng lên.
- Anh, bây giờ đi về, viết kiểm điểm! Kiểm điểm không sâu sắc, không được đi làm! Nghe rõ rồi chứ!
Lưu Vĩ Hồng cũng chậm rãi đứng dậy, nhìn thẳng Trần Vĩ Nam, từng chữ một nói ra, giọng điệu chân thật đáng tin.
Vương Tú Phương và Tất trốn ở phòng Cơ yếu xem "Náo nhiệt" liền nhìn nhau liếc mắt một cái, trên mặt đều lộ ra thần sắc hưng phấn. Thật không ngờ chủ nhiệm Lưu không thị uy thì thôi, một khi thị uy, thì không hề chừa đường sống cho Trần Vĩ Nam
Tất không kìm lòng nổi ở bàn làm việc giơ ngón tay cái lên, Vương Tú Phương khóe miệng nhếch lên, lộ ra một tia tươi cười sảng khoái.
Trần Vĩ Nam cười ha ha đứng lên, dường như nghe được chuyện mắc cười nhất trên đời này
Lưu Vĩ Hồng không để ý tới y, lập tức hướng phòng Cơ yếu cao giọng nói:
- Vương, đánh một bản thông báo xử phạt, nói là Trần Vĩ Nam phòng cán sự, trong công tác không làm tròn bổn phận, thái độ xấu, qua văn phòng nghiên cứu quyết định, Trần Vĩ Nam tạm thời cách chức hối cải bảy ngày, giao trách nhiệm làm ra văn bản kiểm điểm, một lần nữa sắp xếp lại công tác!
- Được thôi!
Vương Tú Phương đáp lại vô cùng rõ ràng, lập tức ngồi vào máy vi tính, "lách cách" gõ lên bàn phím
Sau khi bố trí máy vi tính, Lưu Vĩ Hồng dạy cô vài ngày, lại dạy cô chữ cái của ký tự 5 nét để cô học thuộc lòng, Vương Tú Phương tuổi trẻ, lại là tốt nghiệp trường đại học, chưa tới vài ngày, thì đã học xong thao tác máy tính đơn giản, hiện giờ công tác về văn tự văn phòng, đều là do cô phụ trách.
- Anh... Lưu Vĩ Hồng, anh cho rằng anh là ai? Anh còn dám… A… A…
Trần Vĩ Nam giơ tay chỉ Lưu Vĩ Hồng, nổi trận lôi đình, miệng vừa mới phun ra câu "Tam Tự kinh", liền chỉ nghe được bên tai tiếng gió vù vù, lập tức bên tai vang lên một tiếng, nửa bên má đau rát lên, hoá ra bị Lưu Vĩ Hồng tạt cho một bạt tai.
Lưu Nhị Ca nhẫn nại, cũng đã đến cực độ!
- Anh… anh dám đánh tôi?
Trần Vĩ Nam che nửa bên má, tuyệt không tin vào mắt mình nhìn Lưu Vĩ Hồng, một đôi mắt say lờ đờ như sắp chảy ra nước mắt
- Cút xéo!
Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng quát một tiếng.
- Còn dám ở trong này đánh rắm, ông đây đánh chết mày luôn!
Lưu Nhị Ca rốt cục lộ ra sắc mặt con ông cháu cha.
Muốn chơi hả, mày còn kém xa lắm!
Đi hết các đường lớn Bắc Kinh mà thăm hỏi thử xem, Lưu Nhị Ca hôm nay đối với mày là rất khách khí rồi, bằng không sớm đã không có ai nhận ra mày là ai!
Khoảnh khắc biến đổi, Vương Tú Phương và Tất đều ngây dại, ngây ngốc nhìn sang bên này, không biết bước tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào. Trần Vĩ Nam bề ngoài giống như tên lưu manh, không ngờ lại bị Lưu Vĩ Hồng tát cho một bạt tai.
Trần Vĩ Nam sao có thể từ bỏ ý đồ như vậy?
- Được, được, Lưu Vĩ Hồng, mày hay lắm, mày chờ đó, chưa xong với tôi đâu!
Trần Vĩ Nam ngây người một hồi, quay đi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu to hét lớn.
Lưu Vĩ Hồng khinh thường cười lạnh một tiếng.
Lần này, rốt cục kinh động đến các đồng sự khác trong cục, đều là cùng làm việc trong một tòa nhà văn phòng, bên này ầm ĩ vang trời, có thể không nghe thấy sao? Tất cả mọi người đều chạy đến, hướng văn phòng bên này thăm dò nhìn xung quanh.
- Vương, động tác nhanh lên, lập tức đánh cho xong thông báo xử phạt!
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh dặn dò nói
- Ai, được được, đang đánh...
Vương Tú Phương cũng bị Lưu Vĩ Hồng trấn giữ, liên tục gật đầu, vội không ngừng đáp.
- Sao lại thế này a? Chủ nhiệm Lưu!
Trang Tê Phượng vội vã từ bên phòng Tài vụ chạy tới, liên thanh hỏi.
Lại nói thêm, giao tình giữa cô và Lưu Vĩ Hồng không tồi. Hơn nữa cô vừa mới hướng Cục trưởng Chu phản ánh tình hình của hai chú cháu Trần Sùng Tuệ và Trần Vĩ Nam, bên này thì Lưu Vĩ Hồng lại đụng chuyện với Trần Vĩ Nam, cô cũng không thể không làm rõ ngọn nguồn sự tình.
- Không có gì, Trần Vĩ Nam trong công tác không làm tròn bổn phận, tôi tìm y nói chuyện, thái độ y vô cùng tệ, công khai nhục mạ lãnh đạo. Tôi cho y đình chỉ hối cải, bản kiểm điểm, bằng không không được đi làm!
Lưu Vĩ Hồng cao giọng đáp.
Lời này, là để cho nhóm đồng sự toàn ký túc xá nghe thấy. Quả nhiên, mấy văn phòng kế bên liền truyền đến tiếng nói chuyện lao xao, thỉnh thoảng truyền ra một hai tiếng ngạc nhiên thán phục.
Trang Tê Phượng trợn mắt há hốc mồm.
Lưu Vĩ Hồng ở trong ấn tượng của cô, vẫn luôn nhã nhặn lịch sự, cũng không bày ra vẻ này nọ, cũng có chút ý của "vai phản diện". Không ngờ một khi thị uy ra, lại độc như thế!
Như là đã thành một người khác.
Vĩ Hồng, đây… đây thích hợp sao?
Trang Tê Phượng hạ giọng hỏi, vừa hỏi vừa quay đầu nhìn về phía trong cùng ở hành lang
Chu Kiến Quốc và Trần Sùng Tuệ là làm việc ở chỗ này. Đúng là cách khá xa, lại cũng không lớn tiếng rõ ràng cho lắm, nhưng bên này đã ầm ĩ vang trời, bên đó cũng không có động tĩnh gì, Chu Kiến Quốc và Trần Sùng Tuệ đều không đi ra.
Trang Tê Phượng dù sao cũng là nữ đồng chí, hơi nhát gan chút, tuy rằng rất không thuận mắt với rằng rất không quen nhìn Trần Vĩ Nam. Nhưng để cô âm thầm phản ánh vấn đề thì cũng được, nếu thật sự muốn đối mặt làm lớn chuyện, cô lại trở nên lo lắng hãi hùng
Cô một nữ đồng chí một mình đi làm ở Hạo Dương, đối với Trần Vĩ Nam như là tên lưu manh đầu đường xó chợ, cũng quả thật là hơi sợ hãi. Loại người này không có đầu óc, một khi kích động, chuyện gì cũng dám làm.
Hơn nữa, Trần Vĩ Nam dù gì cũng là cháu của Trần Sùng Tuệ, đánh chó phải nể mặt chủ chứ!
Đây là Trang Tê Phượng không biết Lưu Vĩ Hồng còn tát Trần Vĩ Nam một bạt tai, nếu như biết, chỉ sợ là sẽ càng thêm trong lòng nóng như lửa đốt.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:
- Không có gì thích hợp không thích hợp, đối với người như thế, thì không thể nhân nhượng gã. Bằng không gã sẽ leo lên đầu lên cổ cô
- Vĩ Hồng, chuyện này, có nên suy xét lại không, chỉ cần cảnh cáo gã thôi?
Trang Tê Phượng còn nói thêm.
Cô rất rõ ràng, Lưu Vĩ Hồng nói xử phạt này, là có thể bỏ vào trong hồ sơ. Đối với cán bộ cơ quan mà nói, trong hồ sơ bỏ vào một phần tài liệu như vậy có ý nghĩa gì, Trang Tê Phượng biết rất rõ
Đây là thù hận tới chết a!
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Không sao, chị Trang, đây là chuyện của văn phòng chúng tôi, không liên quan tới phòng tài vụ của cô, cô không cần lo lắng!
- Mau, mau ngăn nó lại, không được rồi…
Bên này đang nói chuyện, trong sân đã vang lên thanh âm vô cùng hoảng sợ của ông chủ căn tin Ngô Tất Văn.
Mọi người chưa kịp phục hồi lại tinh thần, chỉ nghe được tiếng bước chân dồn dập vang lên, Trần Vĩ Nam điên lên dường như từ trong hành lang xông đến, trong tay giơ cao một cây dao làm bếp sáng choang…