Quan Gia

Chương 117: Lưu Vĩ Hồng nói đạo lý




Ăn xong bữa trưa, mọi người phấn khởi ngồi lên chiếc xe việt dã, đi về phía Bắc Kinh.

Lưu Thành Gia chính thức là Quân đoàn trưởng, tất nhiên là không thể giống với Trưởng ban tác chiến được, được ngồi chiếc xe cũng sang trọng hơn và cũng là hàng nhập khẩu, ngồi cũng cảm thấy dễ chịu.

Đường quốc lộ cũng dễ đi. Chiếc xe việt dã này cũng là hãng xe trong quân đội, đèn xe sáng lên, đi một mạch tiến về Bắc Kinh.

Lưu Thành Gia sau khi rời khỏi bộ tư lệnh quân khu, nhà ở trước kia đương nhiên lại trả về cho nhà nước. Trước mắt, ở Bắc Kinh ông ta không có nhà để ở, thế nhưng điều đó không quan trọng, quân đoàn ở Bắc Kinh sẽ xử lý, tất nhiên là sẽ có cách tiếp đãi theo quy cách cao nhất, nơi ở cũng sẽ là nơi tốt nhất.

Điều khiến Lưu Vĩ Hồng thấy lạ đó là Lâm Mỹ Như trước khi rời khỏi nhà vẫn chưa gọi điện báo cho Lưu Hoa Anh nhanh chóng tới phòng làm việc trong quân đoàn tại Bắc Kinh. Lẽ ra nên thông báo cho Lưu Hoa Anh, cả nhà bốn người ở một đêm tại phòng làm việc. Ngày thứ 2 cùng đi tới nhà Lưu Thành Thắng chúc mừng sinh nhật, vừa tiện lại vừa thể hiện sự chu toàn.

Ăn xong bữa tối, ba người đang ngồi nói chuyện trong phòng khách nhà Lưu Thành Gia thì có một người khách tới. Người khách đến Lưu Vĩ Hồng cũng biết, là Trưởng ban huấn luyện Bộ tư lệnh quân khu Bắc Kinh. Ngày trước là đồng nghiệp với Lưu Thành Gia ở bộ tư lệnh quân khu thủ đô, quan hệ cũng rất tốt. Trưởng ban Lao biết Lưu Thành Gia về Bắc Kinh liền tới hàn huyên cùng với Lưu Thành Gia.

Lâm Mỹ Như cười nói:

- Trưởng ban Lao, ông và lão Lưu nói chuyện đi, hai mẹ con tôi cũng đi trò chuyện một lát.

Ở nhà Lâm Mỹ Như gọi tên của Lưu Thành Gia, nhưng trước mặt người khác, tự nhiên gọi "lão Lưu".

- Ha ha, bà chị xin cứ tự nhiên, tôi cùng với Thành Gia đã mấy tháng nay không gặp, đến nói chuyện thế này thật là thất lễ quá…

Trưởng ban Lao và Lưu Thành Gia không giống nhau, được cái sống vô tư, nói chuyện chỉ luôn cười ha hả. Hai người có tính cách lập dị như thế này lại trở thành đôi bạn thân, đó cũng là cái duyên phận.

- Thất lễ gì chứ, bạn bè cũ gặp nhau, đương nhiên là phải nói chuyện rồi, Vĩ Hồng đi vào phòng của con đi.

Lâm Mỹ Như đứng dậy, khẽ cười.

Lưu Vĩ Hồng trong lòng hiểu rõ, mẹ rốt cuộc cũng không kìm được, kiếm một cớ, có một vài lời muốn nói riêng với hắn nhưng không biết là nói gì, không thể nói trước mặt Lưu Thành Gia được.

Phòng của Lưu Vĩ Hồng cũng rất sang trọng, thế nhưng không phải là một gian lớn đầy đủ tiện nghi.

Dù sao hắn cũng không phải là quân đoàn trưởng, so với cha cũng có sự đối đãi khác nhau.

- Vĩ Hồng, ngồi xuống, mẹ có chuyện muốn hỏi!

Vào cửa, Lâm Mỹ Như liền ngồi xuống ghế, vẻ mặt khá nghiêm túc, điều này rất ít khi gặp. Đặc biệt là từ khi Lưu Vĩ Hồng sinh ra, Lâm Mỹ Như nhìn đứa con của mình không bao giờ là không nhìn với ánh mắt tươi cười trìu mến.

Lưu Vĩ Hồng vội ngồi xuống, đầu tiên hắn đưa cho mẹ cốc trà, hắn cũng có một cốc. Lúc này mới ngồi đối diện với Lâm Mỹ Như, cười hỏi:

- Mẹ, có chuyện gì vậy ạ? Gì mà nghiêm trọng vậy! Mẹ đừng làm con sợ.

- Vĩ Hồng, mẹ không đùa với con đâu, mẹ hỏi con, rốt cuộc con và con gái nhà Vân gia là sao?

Lâm Mỹ Như trầm giọng, nghiêm khác hỏi.

Lâm Mỹ Như hỏi điều này, Lưu Vĩ Hồng cơ bản cũng đoán ra được. Đến Lý Hâm ở Đại Ninh đều nghe được phong thanh liên quan đến việc đó. Lâm Mỹ Như biết được nhiều hơn Lý Hâm, đương nhiên sẽ sớm nghe được tin phong thanh như vậy, hơn nữa lại rất có khả năng người khác cố ý để tin phong thanh này tới tai của Lâm Mỹ Như.

Bàn cờ chính trị lớn thời gian trước, Lưu gia đã dành được toàn thắng, chiếm được rất nhiều ưu thế, nhưng còn không biết có bao nhiêu người ghen tức đây, chỉ cần là tin tức liên quan đến Lưu gia thì có thể lan tỏa rất nhanh. nguồn TrumTruyen.vn

- Mẹ, mẹ nói gì vậy, con và chị Vũ Thường lớn lên cùng nhau, giữa bọn con là bạn bè, mẹ cũng biết mà.

Lưu Vĩ Hồng không hề sợ hãi, Lâm Mỹ Như giả bộ nghiêm túc cũng không thể dọa được hắn. Tính cách của mẹ như thế nào Lưu Vĩ Hồng hiểu rõ, tuyệt đối không tức giận với hắn. Ngày trước hắn càn quấy như vậy, Lâm Mỹ Như mặc dù rất bực tức nhưng vẫn giấu diếm nhét tiền cho hắn.

- Vĩ Hồng à, nếu chỉ đơn thuần là bạn thì mẹ cũng không hỏi nữa, nhưng mẹ nghe nói như vậy, con cùng với con gái Vân gia cùng nhau đi tới thành phố Giang Khẩu mở công ty, còn ở trên đường đánh nhau gây chuyện làm cho con trai của Bí thư huyện ủy bị thương, Vĩ Hồng, như vậy là không được đâu, con nên biết rằng, con gái nhà Vân gia đã đính hôn rồi. Người ta đã có chồng sắp cưới, con can thiệp vào làm gì?

Lâm Mỹ Như lo lắng nói.

- Mẹ, không nghiêm trọng như vậy đâu, nếu chưa kết hôn thì đâu đã là vợ chồng, con cũng đâu có định can thiệp vào.

- Con đừng tranh cãi với mẹ nữa, Hạ Cạnh Cường và Vũ Thường đã đính hôn rồi, việc này ai cũng biết. Vĩ Hồng, con ngày trước ngỗ ngược như vậy, mẹ không trách con, thế nhưng việc này thì chắc chắn là không thể được. Người thứ ba chen vào việc này là rất thiếu đạo đức, nếu như ông mà biết thì sẽ thế nào đây. Con đang có những bước tiến lớn trong thời gian này, cha mẹ đều thấy vui, con nói xem nếu để cha con biết, con vẫn ngỗ ngược như này thì cha con không tức giận hay sao?

Lâm Mỹ Như tận tình khuyên bảo.

Nếu như vào khoảng thời gian trước, với việc này, Lâm Mỹ Như sẽ không thể có thái độ như thế. Lúc đó Lưu Thành Gia chức vụ không cao, Lưu Vĩ Hồng cũng không chịu thua kém, nói thẳng ra chính là bùn lầy. Nếu thật sự có thể cùng con gái Vân gia thì có lẽ đó là một cơ hội chuyển biến, Lâm Mỹ Như cũng không ngăn cản, nói không chừng còn ủng hộ con trai cũng nên.

Thực ra đắc tội với nhà họ Hạ thì cũng đắc tội rồi, dù sao cũng đã vậy, còn có thể thế nào?

Một đám bùn lầy như Lưu Vĩ Hồng mà có thể lấy được con gái xinh đẹp nhà họ Vân thì cũng là một việc thắng lợi rồi.

Nhưng bây giờ đã khác, Lưu Thành Gia đã trở thành Quân đoàn trưởng trẻ nhất toàn quân, cấp bậc tướng quân, cũng là một nhân vật có tiếng. Lưu Vĩ Hồng cũng được ông cụ biểu dương, tương lai có triển vọng. Trước mắt, chỉ cần cố gắng phấn đấu, làm mấy việc thật tốt để mọi người nhìn thấy, làm sao có thể giống như trước được, càn quấy được mãi sao.

- Me, có điều luật nào quy định Vũ Thường chỉ có thể gả cho Hạ Cạnh Cường, chứ không thể gả cho con sao?

Lưu Vĩ Hồng nghiêng đầu hỏi, vẫn cái vẻ tươi cười ấy, dường như không thèm để ý.

- Ô kìa, cái thằng này, con…Con muốn làm mẹ tức chết à? Con nói xem, con thật sự có muốn lấy vợ hay không? Nếu thật sự muốn lấy vợ, vậy cũng được, mẹ sẽ giới thiệu con gái bên nhà cô Tiêu cho, con thấy thế nào? Chỉ cần con đồng ý, ngày mai mẹ sẽ tớ nói chuyện.

Lâm Vĩ Như nhìn thấy bộ dạng "cà lơ phất phơ" của Lưu Vĩ Hồng, thật là cấp bách, thiếu chút nữa đã vội đứng dậy.

Cô Tiêu là Bộ trưởng bộ y tế, quan hệ rất tốt với Lâm Mỹ Như. Nhà cô Tiêu cũng có hai cô con gái rất xinh đẹp, ngày mấy đứa trẻ còn nhỏ hay đùa nhau kết thân làm thông gia.

- Mẹ nói con nghe này Vĩ Hồng, con gái nhà cô Tiêu rất xinh đẹp, rất xứng đôi với con, mẹ thấy con đừng nghĩ đến người con gái nào khác nữa, con gái nhà cô Tiêu là hợp nhất rồi.

Lâm Mỹ Như thuận miệng nói như vậy, trong nháy mắt, càng nghĩ càng thấy việc này thật hấp dẫn, không kìm nổi sự hưng phấn.

Ngày trước Lưu Vĩ Hồng không chịu phấn đấu, Lâm Mỹ Như không dám nói tới vấn đề này, thật sự là muốn chính thức cưới con gái nhà cô Tiêu, nhưng như vậy là không đúng với nhà người ta, cảm thấy có lỗi với người bạn thân. Hiện giờ đương nhiên là không giống như vậy, Lâm Mỹ Như chỉ cảm thấy rất lo lắng.

Đoán chừng chỉ cần bà đánh tiếng, những người muốn kết thông gia cùng Lưu Thành Gia có thể xếp thành những hàng dài.

- Mẹ đừng có đùa nữa, con gái nhà cô Tiêu con chưa từng gặp bao giờ, cũng còn không biết đã tròn mười lăm tuổi chưa nữa, vẫn còn học trung học cơ sở cũng nên? Mẹ định tìm chồng cho cô ấy, cô Tiêu không đuổi mẹ ra khỏi nhà mới lạ đấy!

Lưu Vĩ Hồng cũng bị mẹ làm cho buồn cười.

- Ai nói vậy? Người con nói là đứa con nhỏ của nhà cô ấy, cô ấy còn có một cô con gái lớn nữa mà, hai mươi tuổi rồi, ít nhất cũng phải mười chín rồi, rất hợp với con.

Lâm Mỹ Như trừng mắt lên, cùng với con trai tranh luận về tuổi của cô con gái lớn nhà cô Tiêu, trái lại đem vấn đề vừa nói bỏ đi đâu mất rồi.

Lưu Vĩ Hồng cảm thấy mẹ mình thật đáng yêu.

- Mẹ, đừng đùa nữa, không phải như vậy đâu, con nói cho mẹ biết rằng con và chị Vũ Thường có tình cảm với nhau nhưng đương nhiên không phải là tình cảm nam nữ. Việc này vẫn còn phải bàn bạc lại, thế nhưng chị ấy không vui khi lấy Hạ Cạnh Cường, đây là một sự thật, nếu vui vẻ lấy chồng thì người ta đã không bỏ việc để chạy tới Giang Khẩu buôn bán, mẹ nói xem có đúng không?

- Thôi, cô ta vui hay không vui liên quan gì đến con? À, cô ta không vui thì liền tìm con thay thế? Vậy con trở thành người gì vậy? Vĩ Hồng, quan hệ của mấy nhà chúng ta con cũng biết rồi đó, việc nhà Hạ lão gia và Vân lão gia, nhà họ Lưu mình không được can thiệp, nếu không sẽ xảy ra chuyện.

Lâm Mỹ Như tuy rằng không hiểu chính trị cho lắm, nhưng ân oán giữa mấy nhà có quyền thế, trong lòng cũng biết ít nhiều.

- Mẹ, mẹ không cần phải quan tâm đâu, bởi con biết quan hệ giữa mấy nhà chúng ta với nhau, thế nên con mới can thiệp, đơn giản mà nói vì chuyện của Vũ Thường, Hạ gia, Vân gia không được vui vẻ, đây cũng là một cơ hội, con chính là muốn có một cái khe giữa bọn họ, làm cho bọn họ lục đục nội bộ. Mẹ, Vân gia bất hòa với Hạ gia thì sẽ quay sang kết thân cùng nhà họ Lưu chúng ta, như vậy không phải là một việc tốt hay sao?

Những lời nói này căn bản Lưu Vĩ Hồng không định nói với mẹ, thật sự cũng chỉ muốn để kế hoạch này ở trong lòng, lộ ra hai câu như vậy.

Quả nhiên Lâm Mỹ Như nghe xong trợn mắt há hốc mồm nhìn đứa con, nửa ngày mà vẫn không trở lại tinh thần như trước. Không ngờ chuyện này lại trở thành một " bàn cờ chính trị" trong mắt Lưu Vĩ Hồng.

- Vĩ Hồng…ý của con là...?

- Mẹ, hôm nay chỉ là hai mẹ con ta nói chuyện, những lới nói này không thể nói ra ngoài được. Trước mắt bác Vân nhà chị Vũ Thường một ngày cũng không được yên ổn, có rất nhiều người muốn thanh toán với ông ấy. Thái độ Hạ giakhông rõ ràng, có muốn ra tay hay không thì còn chưa rõ. Bác Vân rất nóng lòng, luôn giục chị Thường và Hạ Cạnh Cường nhanh chóng kết hôn là như vậy. đám cưới này là không thể để bọn họ câu kết lại được, đây là một cơ hội tốt.

Lưu Vĩ Hồng chắc chắn nói.

- Vĩ Hồng…thế không phải là thiếu đạo đức sao?

Lâm Mỹ Như ngạc nhiên nói, thế nhưng khẩu khí có phần không ổn định, chỉ là khi đề cập tới vấn đề "bàn cờ chính trị" Lâm Mỹ Như cảm thấy quá phức tạp.

- Mẹ, sao có thể gọi là thiếu đạo đức được? càng không thể cùng với người không có tình cảm kết hôn được, như vậy mới gọi là không có đạo đức. Mẹ đừng quá lo lắng như vậy, trong lòng con hiểu rõ mà, không thể làm sai được, mẹ yên tâm đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.