Quan Gia

Chương 118: Bố mẹ nào chẳng yêu con




Trải qua sự thẩm vấn của Lâm Mỹ Như, Lưu Vĩ Hồng thở phào một hơi, cho rằng không có việc gì nữa. Không ngờ Lưu Nhị Ca đã tính nhầm, Trưởng ban Lao vừa rời khỏi chưa bao lâu thì Lưu Thành Gia liền đích thân tiến hành "thẩm vấn" hắn.

Lưu Thành Gia vẻ mặt trầm lắng, thần sắc vô cùng không hài lòng, làm Lưu Vĩ Hồng và Lâm Mỹ Như vừa mới vào phòng phải khiếp sợ.

Vậy là sao?

Chẳng lẽ Trưởng ban Lao và Lưu Thành Gia vừa nói chuyện gì vô cùng nghiêm trọng, hai người đã xảy ra tranh cãi sao.

- Thành Gia, sao vậy?

Lâm Mỹ Như ngồi một bên ghế sofa, khó hiểu hỏi.

Lưu Vĩ Hồng ngồi cạnh mẹ, cũng rất kinh ngạc nhìn mẹ mình.

- Hừ!

Lưu Thành Gia đầu tiên "hừ" một tiếng, không khí trong phòng khách lập tức trở nên nặng nề, dường như trở về thời gian lúc trước, khi Lưu Vĩ Hồng không chịu thua kém ai. Hồi đó, chỉ cần Lưu Vĩ Hồng trở về nhà, trong nhà liền có không khí này, khó chịu vô cùng.

- Vĩ Hồng, con như vậy là sao?

Lưu Thành Gia nhìn chằm chằm con trai, vô cùng không vui hỏi.

Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc đáp:

- Cha, lại sao vậy ạ?

- Con còn hỏi à? Con với con gái nhà họ Vân, Vũ Thường, rốt cuộc là thế nào?

Không ngờ lại là chuyện này.

Lưu Vĩ Hồng cơn tức giận bốc hỏa lên đến đầu, nhưng lại cố gắng kiềm nó lại. Cơn tức giận này không thể trút lên cha mình được.

- Cha, cha lại nghe ai nói gì vậy?

- Hừ, cha còn cần nghe ai nói nữa? Chuyện này đã xôn xao khắp Bắc Kinh rồi, vừa rồi Trưởng ban Lao còn đòi cha ăn bánh kẹo cưới đó! Còn nói con trai của nhà họ Lưu và con gái nhà họ Vân thật sự rất xứng đôi nữa!

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

- Vốn là rất hợp. Ai quy định con gái nhà họ Vân nhất định phải gả cho con trai nhà họ Hạ? Nhà họ Lưu chúng ta không lấy được sao?

Mặc dù Lưu Vĩ Hồng nhiều lần kìm nén cơn tức giận của mình, nhưng lời nói vẫn có vài phần bực tức. Tính khí xấu hình thành từ bốn mươi mấy năm đời trước, không thể sau khi sống lại mấy tháng nói thay đổi là có thể thay đổi hoàn toàn.

- Con còn nói vậy hả? Người khác nói, cha vốn không tin. Bây giờ xem ra thật sự có chuyện này. Những chuyện khác con hồ đồ thì cũng đành chấp nhận, còn chuyện này con cũng hồ đồ sao? Còn sợ mất mặt chưa đủ hả?

Lưu Thành Gia hầm hừ, sắc mặt tái mét.

- Thành Gia, chuyện tình cảm của bọn trẻ, không nghiêm trọng đến mức ấy chứ?

Lâm Mỹ Như vừa rồi còn "thẩm vấn" Lưu Vĩ Hồng, giờ thấy chồng vẻ mặt không ra làm sao, lập tức nói vài lời giúp con trai. Bà cũng không muốn nhìn thấy hai cha con cãi nhau, Lưu Vĩ Hồng giận dữ mà bỏ đi.

Những chuyện như vậy trước đây xảy ra không ít lần, giống như ác mộng vậy. Lâm Mỹ Như thật sự không muốn nhìn thấy ác mộng lại xuất hiện lần nữa.

- Bà thật hồ đồ. Đây là chuyện tình cảm sao? Người ta Hạ Cạnh Cường và Vũ Thường đã đính hôn lâu rồi, Lưu Vĩ Hồng không phải là không biết, một mực đòi chen chân vào, vậy không phải rõ ràng là tát vào mặt nhà họ Hà sao? Nhà họ Hà dễ bắt nạt như vậy sao?

Lưu Thành Gia cũng nghiêm mặt với vợ.

Lưu Vĩ Hồng không vội cãi lại lời cha. Trong lòng hắn rất rõ, Lưu Thành Gia như vậy là bởi dè dặt cảm nhận nhà họ Hạ. Hai gia đình quyền quý một khi vì chuyện này mà trở mặt thì sẽ là một trận giao chiến kịch liệt. Cũng không phải là Lưu Thành Gia sợ nhà họ Hạ, chẳng qua hiện giờ vẫn còn dư âm của trận bão chính trị khốc liệt, lúc này gây thù hằn, hậu quá khó mà tưởng tượng. Hơn nữa vì con trai nhà họ Lưu tranh dành con dâu nhà họ Hạ mà gây thù hằn, trước tiên về phần lý đã thua ba phần, truyền ra ngoài sẽ bị người ta chê cười nhà họ Lưu không có gia giáo.

- Cha, trước tiên cha đừng tức giận, tin đồn là tin đồn, sự thật vẫn là sự thật. Con ở đây có một giả thiết, chỉ là giả thiết thôi nhé. Giả dụ, con thích Vũ Thường, Vũ Thường cũng thích con, không thích Hạ Cạnh Cường, vậy việc này nên giải quyết thế nào?

Lưu Vĩ Hồng tỉnh táo lại, giọng điệu bình thản hỏi lại.

Lưu Thành Gia đầu tiên ngẩn ra, sau đó lập tức hỏi:

- Con nói là giả thiết?

- Coi như là giả thiết đi!

- Nếu là giả thiết, vậy chỉ có thể nói con ấu trĩ. Chuyện này cơ bản không liên quan gì đến tình cảm. Nhà họ Hà và nhà họ Vân sớm đã kết thông gia, lần ăn hỏi này cũng chỉ là làm cho có lệ thôi.

- Con chen chân vào, chỉ bị người đời nói thành có ý khiêu khích!

Lưu Thành Gia cũng bình tĩnh lại, nói.

Thái độ của Lưu Vĩ Hồng đã ảnh hưởng đến ông ta. Đứa con trai tính khí nóng nảy này còn có thể bình tĩnh lại nói chuyện với ông ta, bản thân làm cha, cũng không thể kém cỏi như vậy được, la hét gào thét với con trai thì mất hết phong độ của người cha.

- Vậy nếu là thật? Con muốn lấy Vũ Thường, vậy phải làm thế nào?

Lưu Vĩ Hồng vẻ mặt và giọng nói trở nên vô cùng nghiêm túc, hai mắt sáng ngời nhìn Lưu Thành Gia.

Lưu Thành Gia không trốn tránh ánh mắt của con trai, cũng nhìn thẳng lại Lưu Vĩ Hồng, ánh mắt rất linh hoạt. Lưu Vĩ Hồng không chút chùn bước. Lưu Thành Gia nhìn thấy vẻ vô cùng kiên nghị trong ánh mắt con trai, trong lòng không khỏi chấn động, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về câu nói của Lưu Vĩ Hồng.

- Nếu, các con… yêu nhau thật sự, cha không ngăn cấm!

Sau đó, Lưu Thành Gia chậm rãi nói.

- Không ngăn cấm?

Lưu Vĩ Hồng lẩm bẩm, khẽ nhắc lại câu nói đó.

Lưu Thành Gia nói:

- Nếu thật sự là như vậy thì nên bàn bạn kĩ lưỡng chuyện này. Dù sao bọn họ cũng chỉ là đính hôn, vẫn chưa kết hôn.

Lưu Vĩ Hồng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn cha trở nên vô cùng dịu dàng. Kiếp trước, vì sự ngỗ nghịch của hắn, cộng thêm sự biến đổi lớn trong gia tộc đã hình thành nên tính cách vô cùng nghiêm khắc của Lưu Thành Gia. Tình cảm cha con giữa hắn và Lưu Thành Gia có một khoảng cách, không thể có quan hệ cha con thân thiết như những gia đình bình thường. Rất nhiều lúc, Lưu Vĩ Hồng thậm chí còn sinh ra ảo giác, cho rằng cha luôn ghét hắn.

Bây giờ, hắn biết rồi!

Cho dù thế sự có biến đổi thế nào, cho dù phải tranh đấu đến đâu, chỉ cần là hạnh phúc và tiền đồ liên quan đến hắn thì cha đều ủng hộ hắn. Chẳng sợ vì lẽ đó mà tuyên chiến với nhà họ Hạ, chẳng sợ vì thế mà đắc tội với bác cả, chẳng sợ bị nhiều người nói ra nói vào sau lưng, Lưu Thành Gia đều không hề bận tâm.

Trên thế gian này có cha mẹ nào mà không thương con!

- Nhưng, con cần nghĩ kĩ. Chuyện này không thể đùa được, một khi con quyết định rồi thì không thể thay đổi…liên lụy đến quá nhiều…!

Lưu Thành Gia trầm giọng nói.

Lâm Mỹ Như có chút choáng váng. Vừa rồi hai cha con còn có chút đối đầu, kẻ giương cung người bạt kiếm, sao trong nháy mắt lại trở thành cùng một chiến tuyến? Nhưng cho dù thế nào, nhìn thấy hai cha con họ đồng lòng, Lâm Mỹ Như cũng mừng.

- Con biết!

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói.

Lưu Thành Gia nói rất có lý, thật sự muốn cướp con dâu từ nhà họ Hạ, nhưng không hề đơn giản như vậy. Trở mặt với nhà họ Hạ là chắc chắn, hơn nữa phải thuyết phục Vân Hán Dân hủy hôn, đồng thời gả Vũ Thường cho Lưu Vĩ Hồng, những chuyện này không phải là dễ. Không huy động hết lực lượng toàn họ gia tộc nhà họ Lưu thì khó mà đạt được mục đích. Mà bác cả Lưu Thành Thắng, cô Lưu Thành Ái, e rằng đều sẽ không đồng ý làm vậy. Chỉ vì một tên Lưu Vĩ Hồng không thể thành người tài giỏi, tuyên chiến với nhà họ Hạ, có cần không?

Lưu Thành Gia đầu tiên là muốn thuyết phục anh cả và em gái mình.

Đương nhiên, xã hội hiện đại chú trọng tự do yêu đương, hôn nhân tự chủ. Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường nếu thật sự là yêu nhau thì cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, đi thẳng đến cục Dân chính làm giấy đăng kí kết hôn rồi về, lập tức thành vợ chồng, ai cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi.

Nhưng làm như vậy thật sự là " Tự tuyệt với tổ chức, tự tuyệt với nhân dân rồi…!

Đối với hành vi ngỗ ngược này, cả hai nhà đều sẽ ghét cay ghét đắng. Mối quan hệ này khó mà điều hòa.

- Cha, thực ra không như người ta đồn đâu. Con và Vũ Thường cùng nhau đi Giang Khẩu chẳng qua là để làm ăn. Bây giờ gây xôn xao khắp cả Bắc Kinh, e rằng có người cố ý tung tin dựng chuyện.

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói.

Trong lúc vô tri vô giác, Lưu Thành Gia vừa mới nổi giận đùng đùng liền nghe theo lối suy nghĩ của con trai, nghe xong nhíu mày, nói:

- Cha cũng đoán đến khả năng này. Nhưng, Vân Hán Dân cũng không cấp bách đến mức vậy.

Lưu Vĩ Hồng nhíu mày nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m

- Cha, theo con thấy, bác Vân tình hình thật sự rất cấp bách. Hoàn cảnh của bác ấy bây giờ khá gay go.

- Có khó khăn đến mấy cũng không thể đem hạnh phúc cả đời của con gái ra đùa chứ?

Lâm Mỹ Như không nhịn nổi nói chen vào. Trong suy nghĩ của bà, việc lớn đến mấy cũng không bằng hạnh phúc của con cái.

- Vấn đề là, bác Vân không hề nghĩ như vậy. Xét về gia thế, nhân phẩm, tài năng, Hạ Cạnh Cường thực sự là lựa chọn hàng đầu. Theo quan điểm thế thường, bất luận ai được gả cho Hạ Cạnh Cường cũng sẽ rất hạnh phúc.

- Chồng quý vợ vinh, làm con dâu nhà họ Hạ, cả đời hưởng không hết vinh hoa phú quý, có gì không tốt chứ?

Lưu Vĩ Hồng phân tích.

Lâm Mỹ Như gật gật đầu:

- Nói vậy cũng đúng!

Cho dù bà không mấy thiện cảm với nhà họ Hạ, nhưng cũng không thể phủ nhận sự ưu tú của Hạ Cạnh Cường. Người thanh niên này các mặt đều vô cùng xuất sắc, quả nhiên là đốt đèn lồng cùng khó tìm.

Đứng ở lập trường khách quan mà nói, Lưu Vĩ Hồng mặc dù là con trai bà nhưng so với Hạ Cạnh Cường vẫn có một khoảng cách nhất định. Đây là sự thật, không thể không thừa nhận. Hạ Cạnh Cường không lâu trước đã lên tới chức trưởng phòng, Lưu Vĩ Hồng bây giờ vẫn còn là cấp phó khoa nhỏ nhoi, vừa mới bắt đầu mà thôi.

- Vậy bản thân con rốt cuộc định làm thế nào?

Lưu Thành Gia có chút bị con trai làm cho hồ đồ. Lúc mà bảo hắn đừng thích Vũ Thường thì hắn sốt sắng! Chuẩn bị hạ quyết tâm tác thành cho hắn thì hắn lại bắt đầu nói tốt cho Hạ Cạnh Cường.

Suy nghĩ này thật khó nắm bắt.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Cha, cha đừng vội. Chuyện này người sốt ruột không phải là chúng ta mà là nhà họ Vân và nhà họ Hạ. Con định ở Bắc Kinh mấy ngày, nếu có thể còn muốn gặp mặt bác Vân nói vài câu chuyện.

Câu nói này làm Lâm Mỹ Như yên lòng.

Đứa con trai này thật đúng là " Quỷ thần khó lường", trong nháy mắt đột nhiên lại muốn đi gặp Vân Hán Dân để nói chuyện? Hắn không sợ Vân Hán Dân sẽ đuổi hắn đi sao?

Lưu Thành Gia nhướng mày hỏi:

- Con muốn nói chuyện gì với ông ta?

Lưu Vĩ Hồng trên mặt nở nụ cười đầy thâm ý, thản nhiên nói:

- Người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn, con chỉ muốn phân tích cho bác Vân một chút thế cục trước mắt. Bác Vân đang ở trong cuộc, có rất nhiều việc không thấy rõ được!

Lần này, đến Lưu Thành Gia cũng có chút chấn động. Tuy nhiên trong lúc suy ngẫm, Lưu Thành Gia nhớ lại biểu hiện xuất sắc của Lưu Vĩ Hồng không lâu trước đó, đến ông cụ nghe Lưu Vĩ Hồng nói, hai mắt cũng phải sáng lên, cho rằng rất có đạo lý, một Vân Hán Dân nhỏ nhoi vậy có gì không được chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.