Tiêu đề "Huyện Lâm Khánh - Tổng thể quy hoạch phát triển kinh tế ba năm sau này của toàn huyện".
Bản đánh máy!
Sợ không chỉ hơn mười mấy trang.
Chu Kiến Quốc đem bản quy hoạch phát triển đưa cho Lưu Vĩ Hồng, rồi ngồi trở lại ghế xoay, cầm lấy một tờ báo, nhâm nhi trà thơm, bắt đầu xem báo. Lưu Vĩ Hồng muốn xem hết bản quy hoạch kia, cũng phải có chút thời gian, Chu Kiến Quốc không muốn thúc giục hắn.
Với ánh mắt ông ta thì thấy, Đặng Trọng Hòa với tổng thể quy hoạch này, vẫn là đồng khuôn đồng dạng, đề xuất phương án, dường như cũng rất thực tế khả thi, không chỉ là văn chương kiểu cách.
Tuy nhiên Chu Kiến Quốc cũng biết nhược điểm của mình nằm ở đâu. Nếu nói quản người, thì ông ta còn có chút kinh nghiệm, trước kia ở bộ đội, sau lại chuyển nghề đến địa phương, đều là làm lãnh đạo, quản người được xem như thuận buồm xuôi gió. Nhưng cụ thể đến địa phương kiến thiết kinh tế, Chu Kiến Quốc lại là người ngoài ngành. Từ trước trên cơ bản chưa từng tiếp xúc qua. Cho nên ngày hôm qua ông ta cũng không phát biểu ý kiến gì mấy, chỉ biết lắng nghe.
Đặng Trọng Hòa dường như cũng hiểu được điểm này, ngày hôm qua cùng Chu Kiến Quốc kết nối, chủ yếu chính là nói về đề tài phát triển kinh tế, ít đề cập đến các phương diện khác, nhất là vấn đề nhân sự, càng là im bặt không nói đến. Đây mới là hạng mục của y, cũng là cái y quản.
Chu Kiến Quốc vốn cũng không tính lập tức can thiệp vào công tác ở phương diện kiến thiết kinh tế. Nếu không am hiểu, chi bằng giấu dốt. Trước xem một hồi, đợi quen thuộc một chút, rồi phát biểu ý kiến của mình, đỡ phải bị người ta châm chọc "lãnh đạo trong nghề ngoài ngành", tạo thành tổn hại cho uy tín của mình.
Nhưng Chu Kiến Quốc cũng ý thức được, Đặng Trọng Hòa cố ý lâm vào, lấy kiến thiết kinh tế làm chủ đề nói chuyện, quyền chủ động nói chuyện lại vô tình chuyển sang tay Đặng Trọng Hòa, Chu Kiến Quốc ngược lại làm một người nghe. Cùng Chủ tịch huyện lần đầu tiên kết nối, liền diễn biến thành kết quả như vậy, Chu Kiến Quốc trong lòng cũng có chút khó chịu. Chỉ có điều Đặng Trọng Hòa làm rất tốt đẹp, theo đúng quy củ, miệng luôn đem Bí thư Chu bày ở phía trước, tuyệt không làm càng, Chu Kiến Quốc ngay cả không hài lòng, cũng không tiện biểu lộ ra.
Chu Kiến Quốc thật ra rất hy vọng Lưu Vĩ Hồng có thể từ trong bản quy hoạch phát triển này nhìn ra chút đường lối, tìm ra một "điểm vào", để cho Bí thư huyện ủy như ông ta, cũng có thể ở trên vấn đề kiến thiết kinh tế phát biểu chút "Hiểu biết chính xác", không thể để cho người ta khinh thường
Đương nhiên, Chu Kiến Quốc cũng biết có khó khăn.
Lưu Vĩ Hồng dù sao cũng còn quá trẻ, kinh nghiệm công tác rất khiếm khuyết, ngày thường suy nghĩ sự tình về phương diện nhân sự, còn có thể nói được. Chỉ cần đầu óc linh hoạt, xoay chuyển mau, có thể lấy một lật ba, có thể lĩnh ngộ được không ít. Về phần xây dựng kinh tế này, lại là thực sự đối phó. Lưu Vĩ Hồng chỉ sợ cũng là như xem kinh thánh.
Nghĩ như vậy, Chu Kiến Quốc bất giác liếc Lưu Vĩ Hồng một cái. Lại thấy Lưu Vĩ Hồng đọc rất chăm chú, từng tờ một từ từ chậm rãi lật xem, thậm chí có đôi khi đọc đến mặt sau, còn lật lại nội dung trước đó xem lại, dường như là phải xác minh lại trước sau. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn
Chu Kiến Quốc âm thầm gật đầu.
Tên nhóc này, lúc làm việc nghiêm chỉnh, vẫn rất là nghiêm túc, rất ra dáng vẻ.
Dần dần, Lưu Vĩ Hồng chân mày cau lại, ngẫu nhiên còn nhẹ nhàng lắc đầu. Chu Kiến Quốc liền thấy hứng thú. Sao thế, thật sự nhìn ra chút đường lối rồi sao? Đây đúng là ngoài sức tưởng tượng a.
Tuy nhiên Chu Kiến Quốc vẫn là nhẫn nhịn, không đặt câu hỏi.
Đợi Lưu Vĩ Hồng toàn bộ xem hết, sắp xếp lại ý nghĩ, rồi hỏi cũng thỏa đáng hơn.
Ước chừng tốn hết nửa giờ, Lưu Vĩ Hồng rốt cục cũng từ trong bản tổng thể quy hoạch ngẩng đầu lên, nhìn về phía Chu Kiến Quốc.
Chu Kiến Quốc nhếch miệng cười, nâng ly trà lên, từ sau bàn làm việc đi ra, đi tới trước sô pha ngồi xuống.
- Bí thư, bản quy hoạch này không được!
Lưu Vĩ Hồng hơi trầm ngâm, liền nói ra một câu kinh người.
Chu Kiến Quốc giật mình kinh hãi, mở to hai mắt, nhìn Lưu Vĩ Hồng, một hồi lâu không nói được gì. Cừ thật, đây không phải là tìm được "điểm vào", mà là muốn vào đánh đổ.
Nếu cùng người khác, Lưu Vĩ Hồng quả quyết sẽ không nói trắng ra như thế, nhưng cùng Chu Kiến Quốc, thì không cần phải né tránh, quanh co lòng vòng.
- Ha ha, Chủ tịch huyện Đặng nếu ở trong này, cũng bị cậu làm cho tức chết!
Lưu Vĩ Hồng liền cười.
- Được, cậu nói xem, vì sao bản quy hoạch này không được?
- Ý nghĩ tổng thể xảy ra vấn đề. Trong bản quy hoạch nói, sau này phải lấy "kinh tế khai thác mỏ" là chủ đề chính, thúc đẩy toàn diện kinh tế Lâm Khánh phát triển. Đây là đúng. Ở tỉnh thành lập địa khu Hạo Dương, mục đích chính là xây dựng một căn cứ năng lượng lớn nhất toàn tỉnh. Theo sự phát triển không ngừng của xã hội kinh tế, quốc gia đối với nhu cầu điện năng và các nguồn năng lượng khác, cũng sẽ tăng trưởng nhanh chóng. Tài nguyên thuỷ điện của Sở Nam chúng ta, không phải vô cùng phong phú. Không có điều kiện xây dựng trạm thuỷ điện quy mô lớn, chỉ có thể ỷ lại nhiệt điện. Than đá liền trở thành nguồn năng lượng chính yếu. Sau này chỗ hổng điện lực sẽ càng ngày càng lòi ra, đối với nhu cầu và khống chế điện than, cũng sẽ càng ngày càng nghiêm khắc. Bên trong bản quy hoạch phát triển này của ủy ban huyện, đối với việc mạnh mẽ khai phá tài nguyên khoáng sản, đề xuất chủ yếu là tư nhân, muốn làm chính là hình thức mọc lên như nấm. Ở đây có vấn đề, hơn nữa vấn đề còn rất nghiêm trọng.
Lưu Vĩ Hồng nghiêm mặt nói.
Chu Kiến Quốc ra hiệu hắn tiếp tục nói.
- Thứ nhất, tư nhân khai thác khoáng sản, các quỹ không hình thành một lực lượng gắn kết, đến lúc đó, toàn huyện sẽ hình thành tình hình mỏ than nhỏ mọc lên như nấm, không gian sinh tồn của mỏ than quốc doanh, sẽ bị tiến thêm một bước đè nén. Giữa các mỏ than nhỏ, sẽ hình thành cạnh tranh ác tính, làm suy yếu lực cạnh tranh chỉnh thể của chúng ta. Một trăm chiếc thuyền nhỏ, cũng không thể chống đỡ nổi một chiếc tàu sân bay. Chính là tập đoàn năng lượng than đá quy mô lớn trước mặt, chúng ta căn bản không có một chút lực cạnh tranh nào, hơn nữa điều hành cũng sẽ không nhạy bén. Nếu chẳng may địa khu thậm chí ở tỉnh giao cho chúng ta nhiệm vụ áp chế điện môi, chúng ta làm thế nào hoàn thành? Từng người một đi cầu xin ông chủ của số mỏ than nhỏ này sao?
Lưu Vĩ Hồng đưa ra nghi vấn thứ nhất của mình
Chu Kiến Quốc không kìm lòng nổi gật gật đầu.
- Thứ hai, mỏ than nhỏ chỉ cầu lợi nhuận, đối với an toàn sản xuất gần như toàn bộ vô khái niệm. Đó là một vấn đề rất nghiêm trọng. Bên dưới mỏ than, tình huống nguy hiểm gì cũng đều có thể phát sinh, một khi phát sinh sự cố an toàn nghiêm trọng, lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban huyện là phải gánh lấy trách nhiệm.
Lưu Vĩ Hồng nói tới đây, trong đầu liền hiện ra tin tức đời sau đưa tin, gần như cách không được bao lâu, lại tung ra một tin tức mỏ than gặp chuyện không may, thương vong nghiêm trọng. Mà cán bộ địa phương vì vậy mất đi chức quan, không ở số ít. Thậm chí còn có người bị quẳng vào tù.
Chu Kiến Quốc cả người hơi chút giật mình. Ông thật ra cũng chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này, trong mắt liền có thêm vài phần ngưng trọng.
- Thứ ba, mỏ than nhỏ mọc lên như nấm, chèn ép nghiêm trọng không gian sinh tồn của mỏ than quốc doanh. Bởi vì nguyên nhân lịch sử và nguyên nhân thể chế, gánh nặng của mỏ than quốc doanh rất nặng, thiết bị biến chất, vốn là sinh tồn khó khăn. Lại bị vốn tư nhân tấn công như vậy, rất nhiều mỏ than quốc doanh đều đã chống đỡ không nổi. Việc thế này xảy ra, có thể kéo theo toàn bộ bổ nhào. Nhiều công nhân viên chức chính thức của mỏ than quốc doanh như vậy, đến lúc đó làm thế nào sắp xếp? Càng không cần phải nói tới con cái người nhà bọn họ, sẽ biến thành một vấn đề xã hội rất nghiêm trọng. Bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ kiến nghị, tọa đàm và những sự kiện quần chúng trên quy mô lớn. Bí thư, sự kiện quần chúng, trước giờ đều là tối kỵ a!
Lưu Vĩ Hồng giọng điệu trở nên vô cùng trầm trọng.
Chu Kiến Quốc sắc mặt cũng thay đổi.
Điểm này, ông ta làm sao không biết? Một địa phương, sự kiện quần chúng càng làm khốc liệt, quần chúng phỏng vấn càng nhiều, trách nhiệm của Bí thư Đảng ủy cũng càng lớn. Đến lúc đó, ông ta chẳng những phải trở thành một "đội viên cứu hoả", còn có thể gặp phải lãnh đạo cấp trên nghiêm khắc phê bình. Thật sự quậy lớn chuyện hơn nữa, khả năng mất chức quan sẽ có nguy cơ cực lớn.
- Thứ tư, vốn tư nhân với quy mô lớn tiến vào ngành sản xuất khoáng sản, mọc lên như nấm, thu nhập từ thuế của chính phủ sẽ bởi vậy mà chịu tổn thất lớn. Bí thư, chúng ta cũng không không dám nói, lúc này doanh nghiệp tư nhân chúng ta còn ở giai đoạn vừa mới khởi bước, trên cơ bản chưa có bất cứ kiểu mẫu gì đáng nói. Cái gọi là tư bản tư nhân, gần như chính là đại danh từ của hộ cá thể, nhà giàu mới nổi. Số ông chủ này, trong óc cũng không có tuân theo bất cứ điều gì. Thao tác của bọn họ vô cùng đơn giản, nói trắng ra là quyền giao dịch tiền. Chỉ cần có thể có lợi, bọn họ sẽ không tiếc rẻ, hễ là cán bộ quản sự thì lao vào đòi tiền thù lao, quà cáp. Một khi xuất hiện ra sự cố lớn thì trên mặt tức giận. Cứ như vậy, đội ngũ cán bộ rất dễ dàng ngày càng sa đọa. Truy tra từ trên xuống dưới, sẽ tra ra một đám tham quan ô lại. Này là trách nhiệm của Bí thư Huyện ủy, mà thu nhập là từ thuế, thì có thể trốn thì trốn, có thể miễn thì miễn. Kết quả cuối cùng là phì tư nhân, thiệt nhà nước. Một đống người to béo ra, thì người thiệt hại cũng chỉ là dân chúng. Đại bộ phận cán bộ quần chúng huyện Lâm Khánh, căn bản là không thể đẩy nhanh khai thác mỏ để đạt được bất cứ lợi ích nào. Do đó mà dẫn đến ô nhiễm môi trường, hoàn cảnh sống bị phá hoại rồi lại bắt quần chúng đến gánh vách. Bí thư, ngài làm quan thì nên tạo phúc cho dân.
Chu Kiến Quốc hai hàng lông mày cau lại, trong mắt ánh lên sự phẫn nộ.
- Tài nguyên khoáng sản Lâm Khánh tuy rằng phong phú nhưng cũng không phải là vô hạn. Nếu chúng ta buông ra một lỗ hổng, cho phép tất cả các ông chủ đều vọt vào mà ra sức khai thác thì chỉ sợ là than đá ở Lâm Khánh không bao lâu sẽ bị khai thác hết. Từ đó, nguồn tài nguyên sẽ trong một thời gian ngắn tiêu hao không còn nữa. Chúng ta làm như vậy sẽ không làm hậu thế thất vọng sao?
Lưu Vĩ Hồng nghiêm túc nói một câu.
Chu Kiến Quốc im lặng, trầm giọng nói:
- Cậu cứ nói tiếp!
- Được, bản phương án tổng thể quy hoạch này, cái thứ năm là cái không ổn, nằm ở chỗ việc khó gỡ dòng họ thế lực ở nông thôn Lâm Khánh. Chúng ta phá vỡ đê, mỏ than lại mọc lên như nấm. Đại đa số mỏ than không ít thì nhiều là do những nhân vật quyền lực của những dòng họ thế lực nắm trong tay.
Bọn họ sẽ phất nhanh, đồng thời vì tranh đoạt mỏ, mà nhất là tranh đoạt những khu mỏ có chất lượng tốt thì sẽ làm tăng lên mâu thuẫn xung đột giữa các thế lực dòng họ. Trị an xã hội nông thôn sẽ ngày càng chuyển biến xấu mà không có sự chuyển biết tốt đẹp. Đem những nguồn tài nguyên như thế thả ra ngoài, mặc cho người ta khai thác thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
- Tất cả những vấn đề này, nhìn thì tưởng rằng là những vấn đề về kinh tế nhưng kỳ thật đều là do cách quản lý của Đảng ủy. Đến lúc đó, thì Chủ tịch huyện Đặng có thể mò ra được chiến tích. GOP tăng trưởng mau, còn có thể sản sinh ra nhiều triệu phú, thậm chí là tỷ phú. Cái gì là đại biểu Hội đồng nhân dân, cái gì ủy viên Mặt trận tổ quốc, chỉ cần báo chí tâng bốc, thổi phồng lên vài cái thì danh hiệu Chủ tịch huyện Đặng, người có công to lớn trong việc xây dựng kinh tế sẽ xuất hiện ngay. Và lúc ấy sẽ tranh thủ sự nhiễu loạn mà đánh vào Bí thư.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói.