Quan Gia

Chương 168: Vợ quản rất nghiêm




Những ủy viên khu ủy cùng với Bí thư của một thị trấn, năm xã tổng cộng hơn mười người đang thảo luận với nhau. Cũng phải mất hơn hai, ba giờ mới kết thúc. Sắc trời cũng không còn sớm, Chu Kiến Quốc lại một mình dặn dò Lưu Vĩ Hồng một phen, rồi mới cùng Chu Vân Đan lên xe về lại thị trấn.

- Bí thư Lưu, có cần sắp xếp chỗ ở trước hay không?

Đoàn người đứng ở cổng Ủy ban nhân dân khu, nhìn theo chiếc xe con của Chu Kiến Quốc biến mất ở góc quốc lộ, Hùng Quang Vinh lúc này mới xoay người qua, nói với Lưu Vĩ Hồng đứng bên cạnh, trên mặt nở một nụ cười lễ tiết.

- Được, Chủ tịch khu Hùng, phiền anh nói với các đồng chí một tiếng, tối nay tôi mời khách. Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, để hiểu biết về nhau một chút.

Lưu Vĩ Hồng thuận miệng nói, tuy rằng chưa nói tới là mệnh lệnh nhưng điều này cũng là đương nhiên.

Hùng Quang Vinh hơi buồn một chút. Cái tên nhóc con này, vừa mới đến đảm nhiệm vị trí nhân vật số một, chưa quen thuộc địa phương đã ra chỉ thị cho Chủ tịch khu như y rồi.

Nhưng trong lúc này, Hùng Quang Vinh cũng không muốn đấu tranh làm gì. Vừa nãy đã nói qua với Chu Kiến Quốc là sẽ phối hợp công tác với Lưu Vĩ Hồng. Chẳng lẽ Chu Kiến Quốc vừa mới xoay lưng thì chính mình đã lập tức thay đổi chính kiến? Hơn nữa, Bí thư muốn mời mọi người một bữa cơm cũng là chuyện thường tình. Nếu vì điều này mà mình lại đi tranh cao thấp, nếu lan truyền ra ngoài thì mình là không đúng rồi.

Phải khoan dung thôi!

- Haha, Bí thư Lưu, chuyện này không dám. Cậu mới đến nhậm chức, mọi người phải mời cậu mới đúng. Sao lại để cậu tốn kém chứ?

Hùng Quang Vinh lập tức thay đổi suy nghĩ. Kỳ thật thì ai mời khách đều không sao. Theo như Hùng Quang Vinh nghĩ thì cũng là ở khu chi trả. Tiền lương của mọi người thấp như vậy thì làm sao mà có thể đãi một bữa cơm chứ.

Mấu chốt ở chỗ, ai mới là người làm chủ?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Ai mời cũng không quan trọng. Tôi tạm thời vẫn chưa kết hôn, không có gánh nặng gia đình. Hay là để tôi mời, về sau thì mọi người lại mời tôi.

Nghe ý tứ của Bí thư Lưu thì là thật tình mời khách chứ không tính toán để khu chi trả.

Hùng Quang Vinh cũng không từ chối gì.

Đừng nhìn y bề ngoài dũng mãnh, dường như có tính anh hùng rất cao nhưng kỳ thật có một điểm yếu rất lớn, đó chính là sợ vợ. Mọi chuyện tài chính trong nhà đều là do vợ nắm giữ, nói một không hai. Hàng tháng, Hùng Quang Vinh đều mang tiền lương về nộp đủ cho vợ, rồi sau đó chờ bà xã phát lại cho một ít tiền tiêu vặt.

Nếu muốn Chủ tịch khu Hùng xuất tiền túi mời khách thì phải thông qua cửa của bà xã trước.

- Được, nếu Bí thư Lưu đã có ý tốt này thì mọi người chúng tôi đều nghe theo. Mọi người có ý kiến gì không?

Hùng Quang Vinh cười ha hả, nói với mấy người xung quanh.

- Haha, không, không!

Mọi người đều lên tiếng cười ha ha, phụ họa theo đuôi. Hiện tại, cũng chưa biết Bí thư là người như thế nào, tự nhiên cũng không cần phải khách sáo.

Hùng Quang Vinh dẫn Lưu Vĩ Hồng trở lại văn phòng Ủy ban nhân dân khu, chỉ một vào một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi nói:

- Bí thư Lưu, đây là đồng chí Trương Diệu Nga ở văn phòng khu. Cô ấy phụ trách việc sắp xếp ăn ở.

Tuy nhiên, khi nói những lời nói này, Hùng Quang Vinh lại quá mức nghiêm trong khiến cho Lưu Vĩ Hồng có chút kỳ quái.

Trương Diệu Nga vội vàng đứng dậy, chủ động bắt tay Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Xin chào Bí thư Lưu!

Cô gái tên Trương Diệu Nga này có gương mặt trái xoan, cao một thước sáu, tóc uốn gợn, mặc một áo lông màu đỏ cao cổ, trông có vẻ rất tây chứ không giống như những cô gái nông thôn khác. Nhan sắc của Trương Diệu Nga không tồi, quan trọng hơn là bộ ngực đồ sộ, còn muốn to hơn Đường Thu Diệp. Nhưng Đường Thu Diệp cao 1m68, thân hình cao lớn đầy đặn, tỷ lệ phối hợp rất hài hòa. Còn bộ ngực trên ngườ Trương Diệu Nga thì trông rất chói mắt, không phù hợp với thân hình của cô.

Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói:

- Chị Trương, xin chào!

Trương Diệu Nga lập tức tươi cười rạng rỡ, nói:

- Bí thư Lưu, tôi đưa cậu đến ký túc xá. Đi theo luôn đi!

Câu nói sau dĩ nhiên là dành cho Hùng Quang Vinh, mang theo ý tứ mệnh lệnh rõ ràng, một chút cũng không khách khí. Hùng Quang Vinh nửa điểm cũng không dám không tuân theo, lập tức cười hì hì đi theo.

Lưu Vĩ Hồng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Thái độ của nữ đồng chí này rất thái quá. Chủ tịch khu lại không tỏ ra vẻ gì là giận dữ.

Trương Diệu Nga tự nhiên cũng nhìn ra sự kinh ngạc của Lưu Vĩ Hồng, hé miệng cười:

- Bí thư Lưu, tôi là vợ của Hùng Quang Vinh.

Lưu Vĩ Hồng lập tức bừng tỉnh.

Nhìn bề ngoài thì hai người hơn kém nhau đến hai mươi tuổi, là tình trạng chồng già vợ trẻ. Khó trách Hùng Quang Vinh lại kính cẩn vâng lệnh bà xã mình như vậy, không dám có chút ngỗ nghịch. Mặc cho ai cười như thế nào thì việc có được một người vợ trẻ như thế này, chỉ sợ là không ai có.

- Chủ tịch khu Hùng thật là có phúc.

Lưu Vĩ Hồng không kìm nổi châm chọc Hùng Quang Vinh một câu.

Nếu Lưu Vĩ Hồng chỉ là một chàng thanh niên hai mươi tuổi đầu thì sẽ không dùng giọng điệu này nói chuyện với Hùng Quang Vinh. Nhưng tâm lý của Lưu Vĩ Hồng lại trưởng thành hơn so với Hùng Quang Vinh. Hai người đàn ông trung niên đứng nói chuyện với nhau thì không phải dùng cách nói này sao.

- Haha, việc đó....

Ở trước mặt bà xã, Hùng Quang Vinh thật giống như một người khác, cười tủm tỉm, cúi đầu khom lưng. Cái sự dũng mãnh sớm không biết đã ném đi chỗ nào.

Trương Diệu Nga lại hé miệng cười:

- Bí thư Lưu, lão Hùng là người thô lỗ. Sau này, xin cậu có nhiều ý kiến hơn. Cậu từ nơi khác đến đây để làm công tác văn hóa. Có chuyện gì ngàn vạn lần không cần chấp nhặt anh ấy.

Nhìn qua thì chẳng những Trương Diệu Nga hình thức xinh đẹp mà ăn nói cũng rất khôn khéo. Ngoài mặt thì nghe như là nịnh hót Lưu Vĩ Hồng nhưng kỳ thực là đánh tiếng cho chồng mình thôi.

Lão Hùng là người thô lỗ, nói chuyện đi thẳng về thẳng. Sau này nếu có tranh cãi với cậu, cậu cũng đừng chấp nhặt. Bằng không thì là cậu không đủ lòng khoan dung. Cậu là người đọc sách thì đi so đo với kẻ quê mùa làm gì.

Xem ra, mỗi người cán bộ cơ sở đều không đơn giản. Trong lời nói đều có ẩn ý trong đó.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói"

- Mọi người là đồng nghiệp với nhau, trong công tác có tranh cãi cũng là chuyện bình thường, chỉ cần không phải là vấn đề có tính nguyên tắc thì thương lượng xử lý thôi. Chủ tịch khu Hùng quen thuộc hình hình ở đây. Tôi còn có nhiều thứ phải học hỏi ở Chủ tịch khu Hùng lắm.

Trương Diệu Nga hơi sững người một chút.

Lời này của Lưu Vĩ Hồng cũng khá là cẩn thận. Cái gì gọi là vấn đề có tính nguyên tắc? Bí thư đã cho rằng, đó là vấn đề có tính nguyên tắc thì các đồng chí khác không thể tranh cãi nữa. Tranh cãi nữa là trái với nguyên tắc. Bí thư Lưu quyết không nhượng bộ. Về phần "cần phải học hỏi nhiều hơn" thì cũng không thể xem như là khách khí, dường như có chút nội hàm trong đó. Chính bởi vì tôi không quen thuộc với tình huống, nếu công tác của anh làm không tốt thì tất cả đều là lỗi của lão Hùng, chứ không quan hệ gì với Lưu Vĩ Hồng.

Vị Bí thư này trông bề ngoài thì trẻ tuổi nhưng cách nói năng thì....Đúng là giấu tài không để lộ. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Ánh mắt Hùng Quang Vinh hơi híp lại, trong lòng chợt đề cao sự cảnh giác.

Quả thật là rất khó đối phó!

Ủy ban nhân dân khu có hai tòa nhà. Một tòa dùng để làm việc, còn một tòa làm nơi ở, cũng là tiêu chuẩn nhà ngang, được xây dựng vào thập niên 60,70. Đi vào dãy hành lang đen xì, khóe miệng Lưu Vĩ Hồng hiện lên nụ cười khổ. Xem ra thì Lưu Nhị Ca thật có duyên với nhà ngang. Ở trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong đến cục Nông nghiệp địa khu Hạo Dương, tất cả đều ở trong nhà ngang. Thật vất vả mới được ở trong một căn phòng ở tòa nhà Huyện ủy Lâm Khánh, trong nháy mắt lại tiếp tục ở nhà ngang.

- Bí thư Lưu, cậu xem gian phòng này có thích hợp không.

Trương Diệu Nga dẫn Lưu Vĩ Hồng lên lầu ba, mở ra một gian phòng bên tay trái, cười hỏi.

- Haha, tôi thì không sao. Chỉ cần có nơi để ngủ là được rồi.

Lưu Vĩ Hồng thuận miệng trả lời, rồi đi vào. Kỳ thật thì nhà ngang này và nhà ngang bình thường có chút khác nhau. Hai gian phòng liên cùng một chỗ, gian ngoài là phòng khách, gian trong là phòng ngủ, còn có một phòng vệ sinh, một căn bếp nhỏ đều sát bên cạnh phòng ngủ, quét vôi màu trắng. Hơn nữa, ở phía đông nên có thể đón được ánh sáng mặt trời. Cho nên căn phòng trông có vẻ khá sáng sủa.

Đồ dùng trong nhà cũng khá đơn sơ. Cái bàn được sơn màu hồng có đánh số. Giường thì không nhỏ, là loại giường đôi kiểu cũ giá gỗ, đệm chăn trên giường nhìn qua thì hoàn toàn mới.

Không thể nghi ngờ, nơi này được chuẩn bị cho tân Chủ tịch khu. Trong hội nghị thường vụ Huyện ủy, tất cả mọi người đều nghĩ đến việc Hùng Quang Vinh sẽ trở thành Bí thư. Ở huyện sẽ phái đến một vị Chủ tịch khu khác. Về phần giường đôi thì cũng có thể lý giải. Bình thường mà nói thì có thể làm đến Chủ tịch khu thì tuổi cũng phải hơn ba mươi, cũng đã thành gia lập thất rồi.

Ai ngờ Huyện ủy lại phái một Bí thư có gương mặt non nớt lại đây.

Lưu Vĩ Hồng mở phòng vệ sinh ra, nhìn qua một chút, rất hài lòng gật gật đầu:

- Đây là được lắp đặt mới à?

Trương Diệu Nga nói:

- Đúng vậy, mấy năm trước đã thay đổi. Trước kia không có phòng vệ sinh và bếp, rất bất tiện. Tuy nhiên, phòng ngủ thì có vẻ quá nhỏ, không để bất cứ đồ đạc gì được. Mong Bí thư Lưu chấp nhận một chút.

Lưu Vĩ Hồng khoát tay nói:

- Chị dâu quá khách khí rồi, đừng nghĩ tôi quý giá đến vậy. Điều kiện như thế này là không tồi rồi. Tất cả đều được chuẩn bị đầy đủ.

Ngay từ đầu Lưu Vĩ Hồng gọi cô là chị Trương. Bây giờ biết cô là vợ của Hùng Quang Vinh thì sửa thành chị dâu.

Trương Diệu Nga nói:

- Bí thư Lưu thật khiêm tốn. Các người đều từ thành phố lớn đến, tôi sợ là không thích ứng được hoàn cảnh ở nông thôn, rất gian khổ. Bí thư Lưu hài lòng là tốt rồi.

Lưu Vĩ Hồng hỏi:

- Chủ tịch khu Hùng, tất cả các đồng chí ở khu ký túc xá này đều được lặp đặt buồng vệ sinh và nhà bếp sao?

Hùng Quang Vinh đáp:

- Đa số đều được lắp đặt. Tầng năm là ký túc xá dành cho cán bộ độc thân, tạm thời thì chưa lắp đặt. Hễ kết hôn rồi thì được trang bị thổ phòng như thế này.

Thổ phòng?

Tên này nghe qua rất mới mẻ nhưng lại khá hình tượng. Lưu Vĩ Hồng trong lòng mỉm cười.

- Bí thư Lưu, nếu cậu cảm thấy còn thiếu cái gì thì cứ nói ra, tôi sẽ đi mua.

Trương Diệu Nga nói, bộ dáng mười phần quan tâm đến lãnh đạo.

- Haha, không cần. Như vầy là không tồi rồi, rất tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.