Quan Gia

Chương 2: Đứa con phản nghịch




Từ thuở nhỏ đến lớn, tính cách của Lưu Vĩ Hồng luôn luôn phản nghịch!

Những năm học cao trung thì thường hay giao lưu với đám thiếu gia thủ đô, tập trung thành một hội ăn chơi trác táng, giải trí tiêu khiển mua vui, hắn xem như cũng là một thành viên trong đám ác thiếu ở Bắc Kinh. Vì chuyện này mà người thân trong nhà sớm đã nhìn không vừa mắt. Sau khi tốt nghiệp cao trung, thì mang theo chí nguyện đăng kí vào trường đại học nông nghiệp tỉnh Sở Nam, cơ hồ đã khiến cho nhóm trưởng bối trong nhà tức khí ngất đi. Dân thủ đô cùng dân các tỉnh khác đều có cảm giác về sự ưu việt bất đồng, vì thế nhận thức tất cả các tỉnh ngoài đều là "nông thôn". Càng đừng nói đến thế gia vọng tộc như nhà họ Lưu, con cháu nhà ai mà không phải là danh gia học giáo đây chứ?

Nguyên bản chuyện này không phải là không có hy vọng cứu vãn, nhà họ Lưu uy danh hiển hách không phải nói đùa. Chỉ cần Lưu Vĩ Hồng nguyện ý, muốn đăng kí mấy trường đại học nổi tiếng trong thủ đô, thì chỉ cần nhấc tay lên chào hỏi mà thôi. Nhưng Lưu Vĩ Hồng dứt khoát không thèm quan tâm, cũng không phải hắn nghĩ trường đại học nông nghiệp Sở Nam, tốt hơn so với những trường đại học ở trong thủ đô, mà là do tính cách phản nghịch của hắn. Phàm là mọi chuyện người trong nhà an bài, hắn đều phản đối. Vì thế, Lưu Vĩ Hồng thiếu chút nữa đã chặt đứt nguồn kinh tế do gia đình chu cấp.

Lưu Thành Gia đối với đứa con trai mang tính cách phản nghịch này, cơ hồ là căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Bản thân hắn chỉ là con thứ trong nội tộc, nên chuyện gì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa còn đang công tác trong quân đội hai mươi mấy năm qua, nên đã dưỡng thành thói quen chỉ huy. Thế nhưng cư nhiên lại sinh ra một đứa con mười phần mang tâm tính phản nghịch, khiến cho hắn ở trước mặt lão gia tử mất hết thể diện, các anh chị em đồng niên khác ở trong lòng cũng mỉa mai không thôi.

Dưới cơn giận dữ, Lưu Thành Gia đã không thèm chu cấp tiền sinh hoạt phí cho Lưu Vĩ Hồng thêm nữa.

Theo sau, vẫn là Lâm Mỹ Như thương con, nên đã âm thầm gửi tiền sinh hoạt cho Lưu Vĩ Hồng, xem như là giải trừ tình huống khẩn cấp cho hắn. Sau khi Lưu Thành Gia biết được chuyện này, thì đã cùng vợ cãi nhau một trận, cuối cùng vẫn phải chấp nhận sự thật hiển nhiên.

Bất kể như thế nào, Lưu Vĩ Hồng cũng là con trai của hắn, mà còn là thằng quý tử duy nhất, nên cũng không thể mặc cho nó chết đói ngoài đường! Con cháu nhà họ Lưu không có tiền ăn học, nếu chuyện này loan truyền ra bên ngoài, thì sẽ trở thành chuyện cười cho bàn dân thiên hạ.

Thái độ phản nghịch lần thứ ba của Lưu Vĩ Hồng chính là sau khi tốt nghiệp đại học xong, hắn liền khăng khăng từ chối quay về thủ đô nhận công tác, mà nghe theo nhà trường điều phối, đến trường nông nghiệp địa khu Thanh Phong làm một anh giáo viên bình thường.

Quyết định này, đã khiến cho nhà họ Lưu đối với hắn hoàn toàn thất vọng.

Nếu như nói ngày trước hồ nháo là do niên kỉ còn trẻ, không biết suy nghĩ. Nhưng khi đã tốt nghiệp đại học, tham gia công tác rồi, thì phải trưởng thành hơn, lối suy nghĩ cũng phải chính chắn hơn chứ! Nhưng hắn vẫn khăng khăng làm theo ý mình, tiếp tục không muốn nghe theo gia đình an bài, một khi đã như thế thì nhà họ Lưu cũng chẳng thèm quan tâm đến hắn thêm nữa. Con cháu đời thứ ba của nhà họ Lưu, nói nhiều không nhiều nhưng nói ít cũng là không ít, cả trai lẫn gái tổng cộng cũng phải có đến mười mấy nhân số. Trong đó con trai nhiều hơn con gái, mỗi người so sánh cùng Lưu Vĩ Hồng đều không hề thua kém, nhất là Lưu Vĩ Đông, là con cháu ưu tú nhất dòng họ. Trưởng bối đối với hắn ký thác rất nhiều kỳ vọng, cho rằng chỉ có Lưu Vĩ Đông mới là người nối nghiệp duy nhất trong nhà họ Lưu, tương lai sẽ có nhiều thành quả trên con đường chính trị.

Về phần Lưu Vĩ Hồng, muốn làm gì thì làm.

Bất quá ngày hôm nay là buổi lễ mừng thọ tám mươi tuổi của lão gia tử, Lưu Vĩ Hồng quay về thủ đô, cũng khiến cho trong lòng Lưu Thành Gia thoáng dịu xuống. Cho dù tính cách phản nghịch, nhưng cũng là máu mủ tình thâm, quan niệm thân tình cơ bản, Lưu Vĩ Hồng vẫn phải có chứ…

Tuy rằng không có ớt tươi, nhưng Lưu Vĩ Hồng vẫn ăn rất ngon miệng. Hơn nữa vừa ăn còn vừa nói chuyện:

- Mẹ, mấy món này ăn ngon thật.

Ba người đều có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái. Lưu Vĩ Hồng đã thay đổi rồi sao? Xưa nay, chưa bao giờ hắn nói qua một câu "vỗ mông ngựa" như thế. Còn nhớ trước kia có mấy lần càu nhàu Lâm Mỹ Như, chính là vì trong nhà không có thứ gì ăn được ra hồn.

Chẳng lẽ công tác mấy tháng ở nông thôn ăn uống kham khổ, cuối cùng đã thấu hiểu chân lý rồi sao!

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, cúi đầu chăm chỉ ăn điểm tâm, hơn nữa còn gắp rất nhiều thịt chân giò hun khói bỏ vào chén của mình.

Đúng thật là hắn có chút đói bụng. Bởi vì khối thân thể trẻ tuổi này, tràn ngập sức sống!

Hành động này của Lưu Vĩ Hồng đã làm cho Lâm Mỹ Như vô cùng vui sướng, mau chóng bưng đĩa thịt lên, san hơn phân nửa số thịt chân giò hun khói vào trong chén của thằng con trai. Con trai khen ngợi tài nghệ nấu nướng của mình, đây chính là sự tình chưa bao giờ xảy ra! Chẳng những khen ngợi, mà trông nó ăn còn rất ngon miệng.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, bưng đĩa lên, san vài miếng thịt chân giò hun khói vào trong chén của Lưu Thành Gia, nói:

- Cha, ngài cũng ăn nhiều một chút vào!

Lưu Thành Gia thoáng ngây ra. Mặt trời mọc từ hướng Tây ư?

Lưu Vĩ Hồng buông đĩa xuống, tiếp tục ăn sáng như không có chuyện gì xảy ra, giống như hết thảy đều bình thường. Sau khi hiểu rõ chính mình đã trùng sinh, Lưu Vĩ Hồng đã quyết tâm, cuộc sống ngày sau bản thân mình cần phải thay đổi. Bước đầu tiên chính là hòa nhập cùng cái gia đình này, một lần nữa làm cho người trong nhà chấp nhận hắn. Đương nhiên, hành động quan tâm đến cha, không phải là vì mưu đồ, mà là tình cảm phát ra từ trong nội tâm của Lưu Vĩ Hồng.

Trước khi hắn trùng sinh, Lưu Thành Gia đã gần bảy mươi tuổi, cũng sắp về hưu rồi. Nhưng vì gia tộc suy sụp, nên Lưu Thành Gia cũng chỉ được bổ nhiệm vào một vị trí nhàn rỗi, không quan trọng bao nhiêu, cho nên ông luôn luôn buồn bực không vui.

Mỗi khi Lưu Vĩ Hồng quay về nhà thăm cha, nhìn thấy Lưu Thành Gia tuổi già sức yếu, thì tâm tình chán nản ê chề. Cảm giác cuộc đời này của mình, đúng thật là thất bại, một chút hiếu tâm cũng đều không có báo đáp, làm cho cha mẹ buồn phiền suốt mấy chục năm liền.

Ông trời đã ban tặng cho cơ hội này, Lưu Vĩ Hồng làm sao có thể không biết nắm chắc đây?

Thấy hành động này của Lưu Vĩ Hồng, trong mắt Lâm Mỹ Như bỗng dưng trào ra nước mắt.

Đứa con mình đã hiểu chuyện rồi ư?

Lâm Mỹ Như trong lòng vẫn có chút hoài nghi, có thể đây chỉ là hành động tâm huyết dâng trào của Lưu Vĩ Hồng mà thôi. Đứa con trai này, thực luôn khiến cho người khác phải lo lắng. Text được lấy tại Truyện FULL

Kinh ngạc qua đi, Lưu Thành Gia cũng không nói thêm gì nữa, mà đem mấy miếng thịt chân giò hun khói do Lưu Vĩ Hồng gắp cho ăn hết. Theo sau mới đứng lên, nói:

- Đi thôi!

Mọi người cũng đứng dậy, Lâm Mỹ Như nhanh tay thu dọn bàn ăn qua một chút, cả nhà bốn người liền xuống lầu, đi tới gần một chiếc xe Jeep biển xanh.

Cải cách mở ra đã được nhiều năm, nhưng đất nước rộng lớn, ảnh hưởng kinh tế cũng không phải chỉ qua vài ba năm thời gian mà tiêu trừ ngay được, những nét đổi mới trong thủ đô cũng chưa rõ ràng như trong tương lai. Cán bộ cấp sư đoàn trưởng trong quân đội, giống Lưu Thành Gia cũng chỉ được phân cho một chiếc xe Jeep quân dụng bình thường, còn phải tự mình đảm đương tài xế.

Qua mấy chục năm sau, đến thời đại quen thuộc của Lưu Vĩ Hồng, đừng nói Lưu Thành Gia, mà cho dù là cán bộ cấp liên đội bình thường, cũng sẽ được phân cho xe hơi tân tiến.

Lưu Thành Gia ngồi vào vị trí tài xế, nhưng không vội vàng nổ máy, mà trầm ngâm chậm rãi nói:

- Lưu Vĩ Hồng, khi đến gặp ông nội, thì cần phải hiểu chuyện đó, biết chưa?

Từ nhiều năm trước, Lưu Thành Gia đã kêu đứa con của mình theo cách này. Đây không phải nét đặc sắc trong nhà họ Lưu, mà là "đãi ngộ đặc biệt" dành cho cá nhân của Lưu Vĩ Hồng. Lưu Thành Gia quả thực rất không ưa đứa con trai này, đối với tính cách phản nghịch của hắn, luôn luôn đau đầu không thôi. Ngày hôm nay là đại thọ tám mươi của lão gia tử, Lưu Thành Gia rất lo lắng Lưu Vĩ Hồng sẽ khinh suất.

Vì theo truyền thống của Đảng, những cán bộ cấp lãnh đạo không được tổ chức tiệc tùng mừng thọ, cho nên lễ mừng thọ ngày hôm nay của lão gia tử, cũng chỉ có toàn bộ thành viên trong gia tộc mà thôi, không có thông báo cho bất luận người nào. Bất quá Đảng cùng những cán bộ cấp lãnh đạo nhà nước, khẳng định là vẫn phải tiến đến chúc mừng.

Lão gia tử uy vọng rất cao, ngay cả đến hiện giờ vẫn còn đang đảm nhận một chức vụ trong ban lãnh đạo cấp quốc gia!

Có thể xuất hiện trong ngày mừng thọ của lão gia tử, ngoại trừ con cháu trong nhà họ Lưu ra, thì khách nhân tựu cũng không có một nhân vật tầm thường nào. Nếu Lưu Vĩ Hồng không biết phân biệt nặng nhẹ ở trong trường hợp như thế này. Vậy thì sẽ hỏng bét.

- Cha, con hiểu, cha yên tâm đi!

Lưu Vĩ Hồng nghiêm túc nói, diễn cảm rất thành khẩn.

Nghe vậy Lưu Thành Gia thoáng ngây ra. Ngày hôm nay ngoan ngoãn như thế, chẳng lẽ đứa con này đã thay đổi tính tình rồi sao?

Lưu Vĩ Hồng ở trong lòng khẽ thở dài, biết hồi thanh thiếu niên, tính cách phản nghịch của mình đã làm cho mọi người trong nhà mất hết niềm tin. Thậm chí ngay cả ông già sinh ra mình, cũng đều không tin tưởng mình.

Kiếp trước Lưu Vĩ Hồng tuy rằng đoạn tuyệt mối quan hệ cùng gia tộc, nhưng ở thủ đô hắn vẫn có mấy người bạn từ hồi tóc còn để chỏm. Những người bạn này, không thể nghi ngờ chính là con cháu của những cán bộ cấp cao trong nước. Cũng chính là đám thiếu gia tiểu thư ở thế kỉ hai mươi mốt, bị nhân dân quần chúng gán cho cái danh hào sốt dẻo quan nhị đại-phú nhị đại.

Mấy người bạn này, đối với Lưu Vĩ Hồng cũng không tệ lắm, không có vì hắn đoạn tuyệt mối quan hệ với gia tộc, mà làm như không quen biết hắn. Thỉnh thoảng Lưu Vĩ Hồng cùng đám người này tập trung mở tiệc, xem như kiến thức qua cái gì gọi là quyền lực, tiêu sái. Cái gì gọi là nhất hô bá ứng, ngợp trong vàng son!

Nếu như nói bản thân Lưu Vĩ Hồng không chút thèm muốn khao khát, thì đó chỉ là giả mà thôi.

Nhân sinh trên đời này, bao nhiêu người có thể không bị thói đời ảnh hưởng. Cả đời sống thanh cao bình yên đạm mạc đây?

Nhưng đến khi Lưu Vĩ Hồng nhận thức được khoảng cách giữa mình và bọn họ, muốn thay đổi thì đã không còn có hội nữa rồi. Lão gia tử sớm đã mất, con cháu đời thứ hai nhà họ Lưu, nhất là ông bác cả Lưu Thành Thắng cùng anh họ Lưu Vĩ Đông đã đứng sai hàng ngũ, ở trong quan trường hoàn toàn mất thế, cái gia tộc uy danh hiển hách nhất đất nước cộng hòa năm xưa cũng hoàn toàn suy sụp. Lưu Vĩ Đông từng có vinh dự là một trong những nhân vật đại biểu cho Hồng Tam Kiệt Xuất, thậm chí còn thân hãm lao tù, gặp phải tai ương ở trong nhà tù.

Cái dòng họ đã từng hưng thịnh nhất thế, liền giống như hoa cúc ngày mai, hoàn toàn bị lược bỏ ra khỏi bản đồ chính trị của đất nước cộng hòa.

Cây đổ bầy khỉ tan!

Con cháu không được coi trọng, sớm đã thoát ly khỏi gia tộc như Lưu Vĩ Hồng, thì càng sẽ không có khả năng Đông Sơn Tái Khởi. Điều hắn có thể làm, chính là mắt nhắm mắt mở say men, xem người khác ngạo nghễ đứng trên đỉnh quyền lực, tiếu ngạo phong vân.

Lưu Vĩ Hồng bất quá chỉ là một vị khách qua đường mà thôi. Trên cõi đời này đã không còn sân khấu dành cho bản thân hắn nữa rồi.

Nếu hắn muốn thay đổi, đầu tiên cần phải thay đổi chính bản thân mình. Làm cho mình một lần nữa trở thành "con cháu" trong nhà họ Lưu.

Lão gia tử tính tình rất cố chấp, bên trong một đại gia tộc cũng có rất nhiều vướng mắc thâm sâu, con cháu tính cách phản nghịch giống như hắn, làm cho nhà họ Lưu mất mặt, sớm đã bị đưa vào trong danh sách sổ đen. Hắn muốn về nhà không khó, dù sao không người nào có thể thay đổi dòng máu huyết thống trong người hắn. Cha mẹ hắn cũng sẽ không đem hắn đuổi ra khỏi nhà.

Nhưng đó không phải trọng điểm!

Trọng điểm là hắn muốn chân chính trở thành nhân vật trung tâm trong gia tộc. Đó mới là chuyện tình khó khăn.

Lưu Thành Gia cha của hắn, vốn cũng không phải là nhân vật quan trọng bên trong gia tộc, công tác trong quân đội trước mắt vẫn chỉ là trưởng ban tác chiến Quân khu Thủ đô. Nhân vật trung tâm tầng lớp thứ hai trong nhà họ Lưu chân chính, là ông bác cả Lưu Thành Thắng của hắn, đang nắm giữ chức vị Phó trưởng ban Ban tổ chức TW.

Mà con cháu đời thứ ba được gia tộc coi trọng nhất, Lưu Vĩ Đông con trai của Lưu Thành Thắng, chỉ lớn hơn vài tuổi so với Lưu Vĩ Hồng, cũng đang đảm nhiệm chức vụ phó trưởng phòng của một ban ngành nhà nước nào đó, tác phong nhanh nhẹn, thân hình cường tráng khỏe mạnh, thường được lão gia tử khen ngợi, trong những dịp lễ tết đều có ghế ở trước mặt lão gia tử. Tính trong hàng ngũ con cháu đời thứ ba, chỉ riêng Lưu Vĩ Đông là có vinh hạnh đặc biệt này.

Lưu Vĩ Hồng tính cách đường hoàng, làm việc nông nổi, coi như hắn không phản nghịch, không thoát ly khỏi gia đình. Thì ở trong mắt lão gia tử cùng các bậc cha chú, cũng không có triển vọng hay địa vị gì.

Tại nhóm trưởng bối nhà họ Lưu xem ra, Lưu Vĩ Hồng thuộc cái loại hình tượng "ăn chơi trác táng" điển hình. Không biết nghe lời, tự cho là đúng!

Còn nhớ những dịp ăn mừng sinh nhật của lão gia tử ngày trước. Khi lão gia tử nhìn thấy hắn, đều sẽ nhăn mặt nhíu mày, ánh mắt hòa ái trở nên mười phần nghiêm khắc. Thái độ làm người của lão gia tử rất chính trực, chán ghét nhất chính là đám con cháu hậu bối không biết nghe lời.

Nếu như muốn thay đổi, thì phải bắt đầu từ ngày hôm nay....và phải thay đổi kể từ bây giờ.

Chẳng quản có bao nhiêu khó khăn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.