Ông chủ nhà hàng biết người đến là khách quý, bảo đầu bếp chuẩn bị tinh thần, làm vài món thức ăn thật đặc sắc, gia vị cũng vừa đủ để bữa cơm đều làm mọi người vừa lòng.
Nhất là món thịt bò ngũ vị hương, Lý Khai Hoài và Trương Dật Quần vừa ăn vừa khen không dứt miệng, nói là muốn mang về để người ở nhà nếm thử một chút. Lưu Vĩ Hồng liền bảo ông chủ mang ra ba bát lớn, cho vào túi nhựa, mỗi người một bát, xem như là quà tặng.
Sau đó Lưu Vĩ Hồng chủ động thanh toán.
Lý Khai Hoài muốn tranh trả tiền, nói là ngại, như thế nào có thể để Lưu Vĩ Hồng trả tiền? Bọn họ quay về có thể thanh toán mà.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đừng lo, chỉ là mười hai đồng. Hai vị lãnh đạo từ xa đến đây, tôi dù sao cũng là chủ nhà. Đến khi tôi về thủ đô, hai vị mời lại tôi là được.
Lý Khai Hoài và Trương Dật Quần liền đồng thanh nói cũng được.
Trương Dật Quần trên mặt có vẻ xấu hổ.
Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy biết, Trương Dật Quần non mặt hơn Lý Khai Hoài. Bọn họ có vẻ cảm thấy, Lưu Vĩ Hồng phạm vào sai lầm chính trị nghiêm trọng như vậy, nhưng có tấm biển nhà họ Lưu chống đỡ nên đại sự là không có. Nhưng Lưu Vĩ Hồng có nền tảng như vậy, chờ hắn đến thủ đô, Trương Dật Quần tự hỏi, chắc chắn sẽ không có cơ hội cùng Lưu Vĩ Hồng tụ họp.
Cả hai thân phận đều quá nhạy cảm.
Từ đầu đến cuối, Trình Huy đều không thể nào nói chuyện. Đừng nghĩ chuyện năm nào mà khinh, thủa nhỏ được gia đình rèn luyện, tôn ti rất hà khắc, biết rằng làm việc ở cơ quan trung ương thì việc phân biệt đối xử rất nghiêm trọng. Đã có Lý Khai Hoài và Trương Dật Quần ở đó thì sẽ không tới lượt hắn nói chuyện.
Cơm nước xong, Lý Khai Hoài trầm ngâm một chút, nói
- Vĩ Hồng, trưa cậu có thời gian không? Nếu tiện thì cùng về khách sạn, có một số việc, chúng ta nói chuyện một chút.
Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu.
Vì thế bốn người đồng hành rời nhà hàng đến khách sạn Thanh Phong.
Khách sạn này trước kia chính là nhà khách của Địa ủy Thanh Phong, hai năm trước mới cải tạo thành khách sạn. Xem như là theo kịp thời đại. Kinh tế Địa khu Thanh phong phát triển truy rằng hơi chậm, nhuwg làn gió cải cách mở cửa thổi vào, quan niệm của nhân dân cũng dần thay đổi.
Ba người Lý Khai Hoài lần này đến địa khu Thanh Phong, khiêm tốn lạ thường, cũng không tiết lộ thân phận thật sự của mình, dùng thư giới thiệu của một công ty ở thủ đô và thẻ công tác, ở cũng là một gian phòng đơn bình thường, không phải là phòng cán bộ cao cấp của khách sạn Thanh Phong.
Lại nói tiếp, khách sạn Thanh Phong lúc đó là khách sạn cao cấp nhất của địa khu Thanh Phong, điều kiện cũng thật sự là có hạn, còn không bằng một nhà khách bình thường của một thị trấn nhỏ.
Nhưng thời kỳ cuối của những năm 80, ngành dịch vụ của cả nước đều ở mức độ như vậy, cũng không bắt bẻ được.
- Tiểu Trình, cậu vất vả rồi, đi nghỉ trước đi.
Gần đến phòng Lý Khai Hoài, Lý Khai Hoài liền bảo Trình Huy. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m
Trinh Huy lần này đến đây với thân phận là "Bình chữa cháy", nhưng hiện nay thái độ của Lưu Vĩ Hồng tốt như vậy, thì bình chữa cháy này không dùng được rồi. Lý Khai Hoài liền coi anh ta thành người giúp việc. Tuy là con cháu nhà họ Trình nhưng thân phận dù sao cũng chỉ là một thực tập sinh, có một số việc không phải là có tư cách tham dự.
Trình Huy vừa đi khỏi, Trương Dật Quần liền tự mình pha trà cho Lưu Vĩ Hồng, sau đó ngồi trên giường, mở quyển sổ trên đầu gối, chuẩn bị làm bản ghi chép. Điều kiện của khách sạn Thanh Phong đơn sơ, nhưng bàn viết vẫn có, tuy nhiên hai người vẫn chưa ra vẻ "Thẩm vấn" để tránh bầu không khí căng thẳng. Lưu Vĩ Hồng lo lắng, công việc sẽ không được tốt.
Lý Khai Hoài chậm rãi lấy từ trong túi công văn ra hai tờ tạp chí, vừa nhìn đã biết là tờ "Tiếng kèn".
Đây là số ra ngày 1 tháng 5, Lưu Vĩ Hồng nhận được ngày hôm qua. Như hắn dự liệu, " Quan điểm phản đối tư tưởng tự do hóa của giai cấp tư sản" cũng đã xuất hiện trên tờ báo này.
Thằng nhãi họ Hạ này có vẻ rất phối hợp.
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, tôi và đồng chí Trương Dật Quần đến đây là muốn tìm hiểu một số vấn đề, cậu là người biết rõ tình hình, mời cậu hợp tác với chúng tôi.
Lý Khai Hoài duỗi thẳng chân, rất nghiêm túc nói.
Nếu nói đến công việc, tất nhiên phải thay đổi bộ dạng, quá khách khí chắc chắn không được.
- Tôi hiểu rồi.
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh gật đầu.
- Đây là thẻ công tác của chúng tôi.
Lý Khai Hoài làm theo trình tự, cùng Trương Dật Quần đưa thẻ công tác cho Lưu Vĩ Hồng.
Thẻ công tác của Lý Khai Hoài biểu hiện, ông ta là Phó chủ nhiệm văn phòng trung ương, còn Trương Dật Quần công tác ở Ban tổ chức Trung Ương. Không thể nghi ngờ, đây đều là trên danh nghĩa, công tác thật sự của bọn họ là ở văn phòng thủ trưởng tối cao..
Việc này cũng bình thường.
Nhân viên làm việc bên cạnh Lưu lão gia, ngoài vệ sĩ thuộc cục cảnh vệ Trung ương, những người khác cũng đều có cùng thân phận.
- Sếp Lý, sếp Trương, xin chào!
Lưu Vĩ Hồng lễ phép chào hai người.
- Đồng chí Vĩ Hồng, nói thật, biểu hiện của cậu làm chúng tôi hơi giật mình.
Lý Khai Hoài vẻ mặt tươi cười, giọng điệu cũng không có gì là nghiêm túc.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Trước đây, hai vị chắc có tìm hiểu một chút về tôi, ha ha, Lưu Vĩ Hồng là một người trẻ tuổi thích gây rối, tính cách phản nghịch, phải không?
Lý Khai Hoài cười ha hả, nói
- Xem ra lời đồn đại không thể tin. Thực tế, cậu so với những người cùng tuổi, điềm đạm, chín chắn, vững vàng hơn, cũng rất lễ phép, có giáo dục, không hổ là con trai của lão Lưu, quả nhiên là được giáo dục sâu sắc. Khó tránh viết được bài văn tuyệt vời như vậy.
Những lời này có một chút ý tứ.
Lý Khai Hoài miệng nói xong lời nịnh hót, nhưng ý tứ bên trong cũng không đơn giản, nhất là câu nói cuối cùng kia, rõ ràng có ý "dẫn dắt" bên trong.
Ông ta và Trương Dật Quần đều là nhân viên làm việc bên cạnh thủ trưởng tối cao không sai, nhưng điều này không có nghĩa là, họ hoàn toàn nhất trí về quan điểm chính trị. Lý Khai Hoài nằm mơ cũng không thể ngờ, lúc này ông ta đối mặt, không phải là một người thanh niên hai mươi tuổi thật sự, bên trong thân thể trẻ trung này có một tâm hồn từng trải.
Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, Lý Khai Hoài sau này trở thành một nhân vật lớn, Ủy viên Bộ chính trị. Mà lập trường chính trị của ông ta, cũng khá giống với nhà Hạ gia, thậm chí bị đồn là người có khả năng nối nghiệp lão Hạ. Ông Hạ sắp đem đến cơn lốc cho chính trị, xếp thành hàng, đạt được sự báo đáp rất lớn, sau đó phát triển thành nước cộng hòa,
Lưu Vĩ Hồng biết Hạ gia và Lưu gia không cùng đường.
Lý Khai Hoài tất nhiên không dám cố ý bẻ cong sự thật, báo cáo nội dung cuộc nói chuyện giữa bọn họ và Lưu Vĩ Hồng cho thủ trưởng tối cao. Nhưng trong quá trình nói chuyện, cố ý dụ dỗ Lưu Vĩ Hồng nói một ít không thỏa đáng, cũng là hoàn toàn có thể. Chỉ cần là Lưu Vĩ Hồng nói, ông ta có thể báo cáo thủ trưởng tối cao chi tiết, không cần mạo hiểm gì.
Ở giai đoạn hiện tại mà nói, lão Hạ không thể nghi ngờ đến việc lão Lưu và đồng chí Nguyệt Hoa "lừa dối mình". Mà hiện tại, tất cả mọi người cho rằng, đồng chí Nguyệt Hoa là người mà thủ trưởng tối cao chọn để nối nghiệp.
Chỉ cần lão Lưu và Nguyệt Hoa chấm dứt hoàn toàn, thủ trưởng tối cao chắc chắn sẽ không lưu lại ấn tượng gì tốt.
- Sếp Lý quá khen, tôn trọng bề trên là truyền thống tốt đẹp của nước ta.
Lưu Vĩ Hồng nói.
Lý Khai Hoài gật gật đầu, giả bộ rất thẳng thắn và chân thật:
- Đồng chí Vĩ Hồng, nói về bài văn tuyệt với mà cậu viết đi… Bài văn tuyệt vời này là do cậu tự viết một minh sao? Có đọc qua một tài liệu nào hoặc có người nào hướng dẫn không?
Lý Khai Hoài nói xong, mở ra hai tờ "Tiếng kèn", nhẹ nhàng đưa ra trước mặt Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng tiếp nhận, nhưng không nhìn. Ngày hôm qua hắn đã xem kỹ rồi.
- Đây là bài văn tôi viết. Sao thế, sếp Lý, bài văn này có gì không đúng sao? Hay là tôi nói sai cái gì?
Lưu Vĩ Hồng có chút lạ hỏi ngược lại.
Lý Khai Hoài không đề phòng Lưu Vĩ Hồng sẽ hỏi lại như vậy. Ông ta nghĩ, chính mình đã nói rõ thân phận với Lưu Vĩ Hồng, nhất định sẽ tạo thành áp lực tâm lý cho Lưu Vĩ Hồng. Là con cháu của Lưu lão gia, quan niệm tôn ti cao thấp phải có. Kể từ đó ông ta có thể nắm quyền chủ động. Ai ngờ đâu câu đầu tiên Lưu Vĩ Hồng nói đã đảo ngược khách thành chủ.
- À, không có, không có. Nếu chỉ nói là một bài văn đơn thuần, lời văn bản lĩnh sâu sắc, cơ sở lý luận cũng rất vững chắc. Đồng chí Vĩ Hồng, nghe nói cậu học khoa động vật học của Đại học nông nghiệp Sở Nam?
Lý Khai Hoài trầm ngâm một lát nói.
- Đúng vậy, chuyên môn của tôi là khoa học động vật.
- Việc này đúng thật là khó, một sinh viên học khoa học động vật, viết ra một bài văn lý luận sâu sắc như vậy, cho dù là cán bộ của phòng nghiên cứu chính sách, sợ rằng cũng không viết được đến trình độ như vây. Quả nhiên là gia đình có giáo dục sâu sắc. Bộ trưởng Thành Thắng trước kia chính là ngòi bút nổi danh của Ban tổ chức Trung ương.
Lý Khai Hoài như vô tình, trăm phương nghìn kế muốn đem đề tài dẫn đến nói về Lưu Thành Thắng.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, nói
- Đúng vậy, lý luận viết văn của bác cả tôi thật sự rất xuất sắc, tôi có vinh dự đọc qua rất nhiều bài văn của bác, từ đó học được không ít điều.
Một chút niềm vui bất ngờ chợt lóe qua trên mặt Lý Khai Hoài.
Tuy rằng Lưu Vĩ Hồng không trực tiếp thừa nhận bài văn này có Lưu Thành Thắng tham gia vào, nhưng có lời này thì cũng không sai rồi.
Trương Dật Quần bỗng nhiên nói:
- Đồng chí Vĩ Hồng, nói như vậy, bài văn xuất sắc này của cậu từng cho bộ trưởng Thành Thắng xem qua?
Lý Khai Hoài lập tức quay lại, rất nghiêm khắc trừng mắt nhìn Trương Dật Quần một cái, dường như là trách ông ta không hiểu quy củ. Lưu Vĩ Hồng trẻ tuổi, như vậy rõ ràng là "xui khiến xưng tội", hắn có thể không nhìn thấy sao?
Chỉ một câu này, Lưu Vĩ Hồng liền kết luận, trong lòng Trương Dật Quần hướng về Lưu gia. Khó trách đều là nhân viên công tác của văn phòng thủ trưởng cấp cao, Lý Khai Hoài sau lại làm quan, Trương Dật Quần không có tiếng tăm gì. Xem ra Trương Dật Quần vài năm sau đó nhất định đã bị việc lão Lưu xuống dốc liên lụy đến, cùng nhau chìm xuồng.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, cũng không trả lời trực tiếp vấn đề này, chỉ nói:
- Lý luận sâu sắc trong viết văn, tôi còn phải học tập bác tôi nhiều.
Không thể trực tiếp thừa nhận, nhưng càng không thể trực tiếp phủ nhận.
Mục đích của Lưu Vĩ Hồng chính là muốn mọi người suy đoán, bài văn xuất sắc này là Lưu Thành Thắng tham gia vào hay là nhà họ Lưu "Quyết định tập thể"
Lý Khai Hoài trên mặt rõ ràng tươi cười, Trương Dật Quần lại xụ mặt, vẻ mặt rất không hài lòng.
"Đáp án cuối cùng ai sẽ cười, hiện tại còn khó nói".
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lý Khai Hoài, Lưu Vĩ Hồng thầm nói trong lòng.