Đây là một biệt thự ven biển tọa lạc trên một bãi biển nổi tiếng của thành phố Giang Khẩu. Đứng trước cửa sổ, cảnh sắc của vịnh thu vào tầm mắt: hàng trăm con thuyền trên biển, những chú chim biển bay lượn. Cảnh đẹp không tả nổi, tràn đầy sức sống.
Biệt thự không lớn, có một cái vườn nhỏ. Nhưng chỉ Vân Vũ Thường và hai người nữa ở thì như vậy cũng đủ rồi.
-Chị, biệt thự này không tồi chút nào.
Lưu Vĩ Hồng bưng một tách trà đặc trên tay, thưởng thức cảnh đẹp của vịnh, mỉm cười nói.
Trong trí nhớ của hắn,Vân Vũ Thường cũng từng có một biệt thự nhỏ ven biển, chỉ có điều không phải là ở Giang Khẩu mà là ở một tỉnh ven biển khác. Hạ Cạnh Cường làm Bí thư Tỉnh ủy ở tỉnh kia. Lưu Vĩ Hồng từng may mắn được đến làm khách tại biệt thự đó, hồi đó chỉ là phó nghiên cứu viên, thân thể tiều tụy, tinh thần suy sụp, Vân Vũ Thường vẫn là phu nhân phong độ tao nhã. So với cảnh tượng trước mắt thì hoàn toàn không thể bàn luận cùng nhau được.
Bí thư Lưu lúc này mặc một bộ Armani rất mềm mại, vừa vặn. Tuổi thanh xuân tinh thần phấn chấn, mặt mày rạng rỡ, phong độ.
Sau khi ăn bữa cơm tối, Vân Vũ Thường không sắp xếp cho Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn một khách sạn mà chủ động đưa ra ý kiến cho họ đến ở ở biệt thự của mình. Lưu Vĩ Hồng tất nhiên không có ý kiến gì. Đồn trưởng Hạ lại lắc đầu cự tuyệt. Y có bao nhiêu chiến hữu cần thăm hỏi. Buổi tối còn có rất nhiều hoạt động phải tham gia, có rất nhiều rượu cần phải uống. Nửa đêm say khướt quay về gõ cửa nhà Vân Vũ Thường thì Hạ Hàn cũng cảm thấy bất lịch sự mà Hạ Hàn cũng cảm thấy như thế không được thoải mái.
Cũng như đám con ông cháu cha ở Bắc Kinh, Hạ Hàn ở trước mặt Vân Vũ Thường đều cảm thấy có một áp lực không thể dùng lời để miêu tả được. Có một số chỗ không thoải mái, luôn cảm thấy câu nệ trói buộc.
Đồn trưởng Hạ tự do tự tại không thể chịu nổi được điều này.
Điều mấu chốt nhất là Hạ Hàn rất tự giác, không có ý định đi làm bóng đèn. Với hắn, Nhị Ca và Vân Vũ Thường thật sự là rất xứng, là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trời se.Cứ nhìn chị Vũ Thường "cưng chiều" Nhị Ca cũng có thể thấy rõ, mối quan hệ của hai người không bình thường. Nhị ca đã từng nói, chị Vũ Thường là khuê nữ nhà họ Vân.
Hạ Hàn dù là chưa từng ở Bắc Kinh nhưng ông cụ họ Vân uy danh hiển hách đã nghe danh từ lâu. Họ Lưu và họ Vân kết thông gia, đó là sự tái hợp vô cùng hợp lý. Mình vào cái biệt thự đó thì sẽ sao đây.
Nhị ca và chị Vũ Thường muốn làm gì thì đều không tiện.
Tự nhiên, nói đến cái đoạn này, Đồn trưởng Hạ có chút "Lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử" rồi. Nhị Ca và Vũ Thường vẫn là tình bạn rất trong sáng mà thôi.
Về đến nhà, Vân Vũ Thường không chỉ lập tức đem ra bộ quần áo mặc nhà hãng Armani đưa cho Lưu Vĩ Hồng mà chính mình cũng thay một bộ đồ mặc nhà phù hợp. Búi tóc cũng được buông ra, càng thể hiện rõ dáng người với những đường cong, quyến rũ vô cùng.
-Chị thích ngắm biển. Mỗi lần trong lòng có gì phiền não thì chị hay ngồi ở ban công, chầm chậm thưởng thức một tách trà, nhìn chim chóc bay lượn trên biển, trăm tàu bè trên biển thì tâm trạng sẽ dần tốt trở lại, mọi sự ưu phiền đều tiêu tan.
Vân Vũ Thường cũng bưng một ly trà xanh, đứng bên cạnh hắn, dõi mắt về phía xa, trên mặt lộ vẻ vui tươi thích thú.
-Xem ra việc kinh doanh của chủ tịch Vân càng ngày càng lớn. Tòa biệt thự này chắc đắt lắm đây?
-Cũng không đắt, có vài trăm thôi.
Vân Vũ Thường hời hợt nói.
Lưu Vĩ Hồng liền cười lên ha hả.
Nghe cái câu nói này.
Tháng tám năm ngoái, Vân Vũ Thường nghỉ việc đi làm ăn buôn bán, trong túi chỉ có mấy ngàn tệ. Bây giờ chưa đến một năm sau mà mấy trăm ngàn tệ cũng đã buông ra khỏi miệng nhẹ như "mưa bay". Ở đây đâu đâu cũng là cơ hội, đâu đâu cũng có con nước lớn của thời đại hoàng kim. Chỉ có ai nắm được cơ hội thì có thể một đêm là phất lên, nhanh chóng thực hiện giấc mơ giàu có của mình.
Đương nhiên, đối với "Người khởi xướng..." Lưu Nhị Ca mà nói, Vân Vũ Thường lúc này thì vẫn không hẳn là có tiền, mới chỉ là bước khởi đầu mà thôi, còn không bằng cả mức độ bậc trung.
Lưu Nhị Ca không có khái niệm nào về tiền cả. Nhưng luôn cảm thấy ít nhất thì cũng là đơn vị tỉ mới có thể gọi là giàu được.
Trước khi hắn tái sinh, trên thực tế, những phú hào xuất thân bình dân thì đều là thân gia này. Còn về những người thân thích của những người làm cán bộ, những đại phú giàu có ẩn mình thì gia thế rất cao nhưng không lộ tài sản của mình ra mà thôi. Bất luận là trong danh sách 100 người giàu nhất của tờ Hurun hay danh sách người giàu có của tờ Sunday Times thì đều có thể dựa vào thị trường cổ phiếu để đánh giá. Còn những nhà giàu dưới lọng quyền uy của các quan chức cấp cao nhà nước thì mới là khó bề sánh kịp. Họ không phải là những người mà những người giàu trong danh sách của Sunday Times có thể sánh được.
Vân Vũ Thường có điều kiện gia cảnh tốt như thế, lại thêm Lưu Vĩ Hồng tái sinh có thể biết trước được tương lai 20 năm. Trước mắt vớ được cái điểm thân gia như thế này thực sự là không còn gì bằng.
Nhìn thấy điệu cười hơi cổ quái của Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường bĩu môi nói:
-Ôi, không phải chị giấu thu nhập của chị với em đâu. Mỗi lần nói với em những chuyện này trong điện thoại em hầu như đều không có hứng thú mà.
Đây cũng là điều Vân Vũ Thường cảm thấy khó lý giải. Cô là một người rất có quy củ, dù là không nói rõ nhưng cô luôn coi việc kinh doanh này là việc hợp tác giữa hai người, vì thế cô luôn thông báo một cách kịp thời với Lưu Vĩ Hồng về tình hình phát triển của công ty. Lợi nhuận bao nhiêu, chuyển khoản cho Lưu Vĩ Hồng bao nhiêu, còn thừa lại bao nhiêu thì cô đều nói rất rõ ràng. Không thể để Lưu Vĩ Hồng nghĩ rằng cô không rõ ràng, thấy tiền sáng mắt ra mà muốn chiếm đoạt của hắn.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng lạ. Lúc đầu khi ủng hộ cô kinh doanh thì rất là tích cực, mà hắn cũng từng nói kiếm được tiền thì hai người tiêu chứ không thì lại nghèo chết mất. Khi kiếm được tiền rồi thì cái con người này dường như lại không quan tâm, tất cả là do Vân Vũ Thường muốn đưa bao nhiêu thì đưa. Tuy nói rằng đàn ông lòng dạ biển khơi nhưng hắn đưa nhiều cũng không vui. Hắn coi tiền như cặn bã vậy, Lưu Vĩ Hồng như thế cũng có chút hơi quá.
Vân Vũ Thường có thể quy kết rằng Lưu Vĩ Hồng chí hướng quá lớn, không quá để ý đến tiền tài.
Đại trượng phu không thể một ngày không có quyền mà!
Anh chàng này thật sự muốn triển khai một bài quyền cước.
Lưu Vĩ Hồng bưng tách trà lên uống một ngụm rồi cười nói:
- Không phải là em không có hứng thú, mà là tiền quá ít, xem thấy chướng mắt.
Vân Vũ Thường nhướn mày, trêu tức hỏi:
- Xin hỏi ông chủ Lưu, phải bao nhiêu tiền thì ông chủ mới không chướng mắt đây? Tôi còn nhớ khi ông đến thủ đô, nhờ các mối quan hệ để tìm lối ra. Ông nhờ ông nọ bà kia thì mới có 700 ngàn đúng không? Nói thực, còn chẳng bằng giá tôi mua căn biệt thự này.
Người này, khoác lác mà còn không soạn trước nữa.
-No, No, hai việc đó là việc công. Đây là việc riêng. Em không thể đến chỗ chị lấy tiền đến khu Giáp Sơn để viện trợ không hoàn lại được. Thế thì có gì vui cơ chứ? Mà như thế thì cũng chẳng có bản lĩnh gì. Xây dựng nền kinh tế địa phương cũng phải có đường đi lối mòn đến chứ, không thể dựa vào sự bố thí được. Ít ra chị ở đây, dăm ba chục triệu mới thực sự chỉ gọi là bước khởi đầu thôi. Chị này, em nói với chị, mấy tháng này đừng có tiêu tiền linh tinh, đừng gửi tiền cho em, mà cũng đừng đi đổi cổ phiếu, chị cứ đổi hết tiền sang Đô la Mỹ đi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói. Nét mặt cũng trở nên khá nghiêm túc.
- Chuyện này em đã từng nói rồi. Chị cũng đã làm theo chỉ thị của em rồi. Nhưng em phải nói rõ, sao lại phải đổi sang đô la Mỹ chứ? Em không có niềm tin gì với đồng tiền của nước mình sao?
Vân Vũ Thường nhìn hắn hỏi.
-Chị à, chuyện mở tài khoản tài chính ở Hồng Kông bây giờ đã xúc tiến thế nào rồi?
Lưu Vĩ Hồng không vội trả lời mà lại hỏi ngược lại Vân Vũ Thường.
Vân Vũ Thường gật gật: nguồn TrumTruyen.vn
- Cũng tốt lắm, tiền cũng chuyển sang một chút rồi.
-Bao nhiêu?
Lưu Vĩ Hồng nhìn chăm chú không rời.
- Hơn ba trăm nghìn đô la Mỹ gì đó. Đây là toàn bộ gia sản rồi đó.
Vân Vũ Thường giải thích một câu.
Lúc ấy tỉ giá đô la Mỹ và đồng tiền trong nước là 1 đổi lấy khoảng 5 gì đó. 300.000 đô la Mỹ tương đương với 1.500.000, 1.600.000 tệ. Vân Vũ Thường về Giang Khẩu một tháng, mua xe, mua biệt thự, xây dựng công ty mà vẫn có thể tích trữ được 300.000 đô la Mỹ thật là vô cùng giỏi. Đủ thấy Vân Vũ Thường có tài năng thiên bẩm trong kinh doanh. Về việc lợi dụng các mối quan hệ cô cũng làm rất tốt. Cái chuyện lập tài khoản bên tài chính Hồng Kông chỉ là chuyện nhỏ.
-300.000 đô la Mỹ? Ừ, tuy không nhiều nhưng cũng làm xong việc. Nhưng em vẫn khuyên chị, cố gắng kiếm thêm chút tiền nữa gửi qua đó, dù là phải vay cũng chịu. Lãi suất có cao thế nào cũng không sao, nhưng đến lúc nào đó nhất định sẽ kiếm về được.
Lưu Vĩ Hồng càng thêm thần bí.
Vân Vũ Thường liền cảm thấy đau đầu. Cô kêu lên:
- Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của chị đâu. Rốt cuộc là tại sao lại làm như thế?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói:
- Chúng ta không thể lúc nào cũng ở trong nước. Cái món tiền nhỏ trong nước này chính là một cơ sở. Chiến trường thực sự là ở nước ngoài, ở thị trường tài chính thế giới và thị trường thông tin. Nói một cách đơn giản, chị không cảm thấy ở vùng vịnh đang hơi có mùi thuốc súng hay sao?
Cục diện vùng vịnh?
Vân Vũ Thường mơ hồ. Những tài liệu mà cô đang làm đây thì đều là dựa trên chính sách kinh tế trong nước. Cái người này lại đang nói chuyện với cô về cục diện vùng vịnh. Cục diện vùng vịnh thì có liên quan gì đến việc kiếm tiền cơ chứ?
Lưu Vĩ Hồng cũng biết, bây giờ mới chỉ là những năm 90. Cải cách mới áp dụng không lâu, vẫn còn phần lớn người trong nước vẫn chưa giải quyết được vấn đề mưu sinh. Nói đến thị trường tài chính thế giới và thị trường thông tin thì thật là xa xôi quá.
Cho vù Vân Vũ Thường là người mở đường thì cũng cần mở rộng thêm tầm mắt.
-Đúng. Chính là cục diện vùng vịnh. Iraq và Kuwait vì chuyện sản lượng dầu mỏ và giếng dầu nên đang tranh cãi kiện tụng nhau. Mùi thuốc súng cũng khá là nồng nặc.
- Thế thì sao?
Vân Vũ Thường mờ mịt không hiểu. Cái tình hình này là Lưu Vĩ Hồng thỉnh thoảng xem báo và tivi nên biết một chút. Nhưng Vân Vũ Thường thì chưa từng để ý đến, nói chi đến việc phân tích cụ thể.
- Sau khi tranh chấp ngoại giao leo thang thì có nghĩa là sẽ xảy ra chiến tranh!
Lưu Vĩ Hồng giải thích ngắn gọn.
- Ý em là Iraq và Kuwait muốn đánh nhau?
Vân Vũ Thường giật mình hỏi.
-Ừ, có khả năng này, mà rất có khả năng là đằng khác. Saddam Hussein của Iraq cũng không phải là ngọn đèn của giếng dầu. Kuwait luôn đối nghịch với ông ta như vậy. Ông ta giận dữ là sẽ xảy ra việc binh đao. Kuwait chắc chắn là đánh không lại được.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói, từng bước từng bước dẫn dắt Vân Vũ Thường. Nhưng trong đầu hắn bỗng dưng lại lóe lên một ý tưởng, nghĩ đến một vấn đề khác. Nhưng trước mắt thì vẫn chưa cần nói với Vân Vũ Thường.