Quan Gia

Chương 312: Nước mắt khẽ rơi




-Chị Vũ Thường, sao chị lại đến đây? Thật là tốt quá!

Hạ Hàn đi nhanh đến, vừa đi vừa la to.

Vân Vũ Thường và Hạ Hàn giao lưu với nhau không nhiều lắm nhưng cô rất thích tính cách thẳng thắn của gã. Cô cười dịu dàng nhìn gã giống như một người chị lớn vậy.

Hạ Hàn chạy đến trước Vân Vũ Thường, cười nói:

- Chị Vũ Thường càng ngày càng xinh đẹp. Nhị Ca thật là có phúc!

Khúc mắc giữa Vũ Thường cùng Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường, Hạ Hàn không hiểu rõ lắm nhưng dù cho là gã có hiểu rõ thì gã vẫn coi Vũ Thường là chị dâu. Về phần Hạ Cạnh Cường thì là cái thá gì mà dám tranh với Nhị Ca chứ?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Cậu này, mới đến một cái mà đã nói hươu nói vượn rồi?

Hạ Hàn lập tức kêu lên:

- Em sao lại nói hươu nói vượn chứ? Chị Vũ Thường sớm muộn cũng là chị dâu của em mà, đúng không chị Vũ Thường?

Vân Vũ Thường cười nói:

- Hạ Hàn, em ở lâu với Vệ Hồng. Những cái khác thì không học được, chỉ học được miệng lưỡi trơn tru. Thế này không tốt đâu nha.

- Đúng, đúng. Chị phê bình đúng lắm. Em khiêm tốn nhận. Về sau em nhất định sẽ sửa. Không chỉ học cách ăn nói trơn tru của anh ấy mà còn học hoa ngôn xảo ngữ của anh ấy nữa. Nếu không thì em sẽ không tìm được đối tượng nào mất.

Hạ Hàn cười hì hì, tiếp tục nói hươu nói vượn.

-Được rồi, đừng nói linh tinh nữa. Đi ăn cơm thôi. Mấy ngày nay bị nhốt trong doanh trại quân đội, miệng nhạt lắm rồi. Hôm nay cậu uống rượu cùng tôi, không uống nhiều nha, ý tứ một chút.

Lưu Vĩ Hồng cười rồi đánh nhẹ gã một cái.

- Được, chỉ cần uống một chút thôi là được rồi. Tối nay em còn phải trực cơ.

Vân Vũ Thường liền quan tâm hỏi han:

- Thế nào rồi, vụ án này rất khó xử lý à?

Hạ Hàn nhếch miệng cười, nhìn trái nhìn phải rồi cười nói:

- Cũng không có gì. Bây giờ ăn cơm trước đã rồi nói chuyện sau. Em đói lắm rồi.

Hạ Hàn mặt ngoài đĩnh đạc, thực sự là người cẩn thận. Gã là thành viên tổ chuyên án, vốn là không thể cùng một chỗ với Lưu Vĩ Hồng được. Dù là nói thế nào thì vụ án này có liên quan đến Lưu Vĩ Hồng, nên chú ý lảng tránh một chú. Chỉ là ở một nơi nhỏ như thế này thì cũng không ai yêu cầu nghiêm ngặt như thế. Có điều Hạ Hàn vẫn rất chú ý không bàn đến chuyện vụ án giữa chốn đông người.

Lúc đó có bốn người đi vào nhà ăn khách sạn, chọn một phòng riêng.

Ngày xưa vào cái tầm này thì khách sạn Lâm Khánh đã chật cứng chỗ khách quý. Ngay cả đại sảnh thì cũng ngồi kín người càng không nói gì đến việc có phòng riêng. Mấy ngày nay bởi vì có tổ chuyên án nên cán bộ trong huyện ai nấy hoảng sợ, ai nấy đều cẩn thận ở nhà thôi. Điều này khiến cho việc kinh doanh của khách sạn kém đi rất nhiều chứ không náo nhiệt như xưa.

Bởi vì có hai cô gái ở đây nên gọi đồ ăn khá là nhẹ. Hạ Hàn trước mặt đặt một đĩa ớt xì dầu, ăn ngon lành. Trên trán lấm tấm mồ hôi.

Lưu Vĩ Hồng gọi một bình rượu ngũ lương cho Vân Vũ Thường. Hạ Hàn và mình đều đã đủ rồi. Muốn gọi nước ngọt cho Tiêu Du Tình.

Cô bé thì lại không muốn, đưa chén rượu không đẩy đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng, ý là muốn cùng mọi người uống rượu trắng.

-Em có uống được không đấy?

Lưu Vĩ Hồng liền có chút lo lắng.

- Hứ. Coi thường người khác!

Cô bé trợn trắng mắt, ra vẻ không hài lòng. Cô là không muốn thua Vân Vũ Thường. Cả hai đều là phụ nữ mà sao chị ấy uống rượu trắng, còn mình lại uống nước ngọt cơ chứ?

-Được rồi. Vậy thì em cũng uống một chút đi. Nhưng anh cảnh cáo em, phải kiềm chế đấy nha. Đừng có làm loạn lên. Uống rượu say khó chịu lắm đấy!

-Không cần anh quan tâm.

Cô bé nói cứ như là dỗi vậy.

Lưu Nhị Ca không nói gì nữa. Xem ra, con bé này thực sự coi Vân Vũ Thường là tình địch. Dường như là có chút ý tứ gì đó là như thế. Lưu Vĩ Hồng thì không muốn "chọc giận" cô bé. Làm ồn ào lên, cô bé xấu hổ thì cũng không hay.

Uống vài chén rượu, nói vài câu chuyện phiếm, Lưu Vĩ Hồng chủ động nhắc đến câu chuyện:

- Hạ Hàn, vụ án tiến triển thế nào rồi?

Lưu Nhị Ca cũng không phải là người cố chấp, để ý đến chuyện lảng tránh gì cả. Vụ án này có quan hệ đến việc hắn có thể sống yên ở Lâm Khánh được hay không, là sau khi hắn bước vào con đường làm chính trị, lần đầu tiên "đấu tranh quyền lực" một cách chính thức. Lưu Vĩ Hồng rất xem trọng, có phạm húy gì hay không thì không cần nói.

Hạ Hàn hai hàng lông mày nhếch lên. Gã nói:

- Khá là phức tạp. Lý Binh, Mễ Triệu Lực khốn kiếp thì đều phản cung cả. Chúng cứ liên mồm nói chúng ta là tra tấn chúng bức cung, đe dọa. Mẹ nó chứ. Đến thằng ngốc cũng biết chúng nói dối trắng trợn. Thế mà mấy người Liêu Tuấn Đào kia cứ thận trọng, điều tra đi điều tra lại. Mệt hết cả người!

Hạ Hàn tính cách chính là như vậy. Động một cái thì lại bạo miệng ăn nói như thế mà không ý thức được sự có mặt của hai cô gái.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười:

- Sự thật vẫn thế. Dù có điều tra thận trọng như thế nào thì cũng không thể che dấu được chân tướng sự thật. Thân Khắc Lễ cũng không đến mức là bất tài.

-Đúng thế. Sếp Thân này cũng được coi là kiên cường, khá là hợp với em. Chuyện bày ra rõ ràng như thế còn điều tra cái gì nữa? Chúng ta tận mắt nhìn thấy tại hiện trường còn chưa đủ sao?

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Tha đi. Cứ để cho bọn họ từ từ. Muốn xem xem về sau còn có ai muốn xía vào hay không.

Hạ Hàn liền giật mình kinh hãi, chần chừ hỏi:

- Nhị Ca, ý của anh là vẫn có người muốn nhúng tay vào?

- Cậu thấy sao? Bí thư Địa ủy tự mình định án. Liêu Tuấn Đào dựa vào cái gì ngoan cố như vậy? Chỉ dựa vào anh ta, muốn cùng Lục Đại Dũng đối nghịch thì vẫn còn thiếu lửa rồi.

Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh phân tích.

Hạ Hàn nhẹ nhàng đập bàn một cái:

- Đúng vậy. Em cũng nghĩ như vậy. Ủy ban Kỷ luật Địa khu có mạnh thế nào, Liêu Tuấn Đào có mạnh thế nào thì cũng là dưới sự lãnh đạo của Địa ủy. Bọn họ làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân. Nhị Ca, vậy thì anh nói đi, chuyện này còn có ai muốn xen vào nữa?

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười:

- Hiện giờ thì còn chưa biết. Thế nên mới nói cứ kéo dài một khoảng thời gian cũng tốt. Cái đuôi hồ ly kiểu gì cũng phải lộ ra.

-Đúng. Chính là câu nói này. Đợi đến khi cái đuôi hồ ly của bọn họ lộ ra thì chúng ta sẽ nắm bắt được, bắt về được cả lũ.

Vân Vũ Thường mỉm cười nói:

-Hạ Hàn, chuyện không đơn giản như vậy đâu. Người ta làm như vậy thì đều phải có nguyên nhân cả. Sẽ không vì chút lo lắng mà làm xằng bậy đâu.

Hạ Hàn cẩn thận suy nghĩ rồi giật mình nói:

- Ý của chị là, vụ án này mấy người Trương Bình An bọn họ sẽ báo cáo lên trên? Ở tỉnh thì sẽ đều nhúng tay vào?

Vân Vũ Thường nói:

- Tình hình cụ thể thì chị vẫn chưa biết. Đối với cơ cấu nhân sự địa khu của các em, chị không biết nhiều lắm. Chị chỉ là suy đoán theo lẽ thường thôi. Dám đối nghịch với Bí thư Địa ủy thì tất nhiên không thể không có nguyên nhân nào.

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Cũng không nhất định là ở tỉnh. Tào Chấn Khởi nếu như muốn biểu hiện ra thì ông ta cũng có khả năng. Mối quan hệ của ông ta với Trương Bình An nghe nói cũng không tồi.

Hạ Hàn gật gật đầu, nói:

- Cái chuyện này. Hệ thống Ủy ban Kỷ luật chỉ sợ không dễ dàng buông tay. Bằng không về sau công tác của bọn họ rất khó triển khai.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

-Đúng rồi.

Bọn họ bên này đang bàn luận thì lập tức bỏ rơi Tiêu Du Tình một bên. Cô bé có chút không vui. Cô bé nâng chén rượu lên nói:

- A, bạn tốt tụ họp, thật là hiếm. Đừng có nói chuyện vụ án có được không? Uống rượu, uống rượu thôi.

Hạ Hàn liền cười nói:

- Nói đúng lắm. Rượu trên bàn rồi. Uống rượu mới là chuyện chính.

Nói xong, liền nâng chén lên với Tiêu Du Tình. Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường nhìn nhau một cái, tự nhiên cũng nâng chén lên. Cả nhà cùng cạn một chén. Tiêu Du Tình uống một lúc hết cả chén rượu ngũ lương.

Lưu Vĩ Hồng liền hoảng sợ. Như thế này thì đừng có uống say đấy.

Sự thật chứng minh, dự cảm của Lưu Nhị Ca là khá chuẩn xác. Tiếp theo, cô bé trở nên rất hiếu động, nghiễm nhiên trở thành người chủ trì trong bữa tiệc. Cô bé không ngừng lấy cớ để đấu rượu với mọi người. Lưu Vĩ Hồng không nhìn được, không chịu nổi nữa nên mới nói hai câu liền bị cô bé trừng mắt nhìn.

-Không cần anh lo!

Cô bé trả lời một cách rất cứng rắn, suýt chút nữa là khiến Lưu Nhị Ca ngột ngạt.

Cũng may ở đây là khách sạn Lâm Khánh. Có uống say thật thì cũng không lo, đều bố trí được. Lưu Nhị Ca liền không dám hé răng.

Khi tàn cuộc thì cô bé đã mơ màng, mặt đỏ hồng, kiều diễm. Quả nhiên là đã có vài phần say. Cũng may là vẫn có thể tự đi được, không cần ai phải đỡ, chỉ cần giữ chặt lấy cánh tay cô bé là được.

Chuyện như vậy là không tiện để cho Vân Vũ Thường làm. Chỉ có thể là Lưu Nhị Ca cố mà làm thôi, cẩn thận nắm lấy cánh tay của Tiêu Du Tình, hắn lo lắng sợ hãi, chỉ sợ cô bé này ngã xuống đất thôi. Như thế thì rắc rối rồi. Tù lúc đó đến tận khi vào phòng, cô bé bước chân điên đảo, nhưng cũng may là không ngã.

Đỡ Tiêu Du Tình lên giường rồi lại cởi giày cho cô bé. Kéo cái chăn đắp lên cho cô bé, Lưu Nhị Ca dù là khỏe mạnh nhưng cũng mệt đến toát mồ hôi. Cái áp lực tâm lý này còn mệt người hơn lao động thể lực thông thường.

Vân Vũ Thường vẫn cười hì hì ngồi một bên nhìn, không nói câu nào.

Ánh mắt trêu tức đó khiến Lưu Vĩ Hồng toát mồ hôi lạnh.

Vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra. Hạ Hàn phải nhanh chóng quay về doanh trại quân đội. Đi lâu quá e không thích hợp. Làm cho quá nhiều người nhìn thấy anh ta và Lưu Vĩ Hồng cùng ngồi uống rượu với nhau thì lại càng không phù hợp. Không biết là sẽ có phong ba nhốn nháo nào xảy ra nữa.

Tất cả những cái này đều đặt lên đầu Lưu Nhị Ca, phải độc lập một mình làm xong.

Khó khăn lắm mới có thể sắp xếp được Tiêu Du Tình, Lưu Nhị Ca đứng dậy lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi, cứ như đã hoàn thành được một công việc quan trọng gì đó vậy.

- Để con bé đi ngủ đi. Ngủ rồi tỉnh dậy là sẽ không có chuyện gì.

Vân Vũ Thường thản nhiên nói.

-Vâng. Đi thôi, chị. Đi về phòng chị đi. Em có rất nhiều điều muốn nói với chị.

Vân Vũ Thường liếc nhìn hắn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, gật gật đầu. Cái váy lụa màu đen bay phấp phới, đôi xăng đan pha lê gõ lộp cộp trên sàn, rời khỏi phòng Tiêu Du Tình. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lưu Nhị Ca tự nhiên vội vội vàng vàng theo sát đi ra ngoài. Lúc gần vừa ra khỏi cửa, hắn quay lại đằng sau nhìn một cái. Nhìn thấy Tiêu Du Tình dường như ngủ khá là ngon liền an tâm đi ra đóng cửa phòng lại.

Trên giường, Tiêu Du Tình mở mắt ra, yên lặng nhìn cửa phòng. Hai hàng nước mắt trong veo vô tình rơi xuống hai má kiều diễm, rơi xuống gối.

Cô bé nhẹ nhàng cắn môi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.