Quan Gia

Chương 315: Vợ của Lưu gia chính là người của Lưu gia




Tối nay, Lưu Vĩ Hồng dĩ nhiên là ngủ lại nhà khách Lâm Khánh.

Hai phòng hai bên đều là những mỹ nhân thiên kiều bá mỵ, phong tình khác nhau. Lưu Nhị Ca một mình trong phòng, cô đơn tất nhiên là không chịu được rồi. Nhưng Lưu Nhị Ca tuổi còn trẻ, hôm nay lại khá mệt mỏi nên không cần "trằn trọc" bao lâu thì đã say sưa vào giấc ngủ. Thậm chí trong giấc ngủ còn mang theo một nụ cười.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Vĩ Hồng rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân xong, hắn nhìn đồng hồ, thấy thời gian vẫn còn sớm nên ở trong phòng thể dục thể thao một hồi, rồi lúc này mới đến gõ cửa phòng Vũ Thường.

- Vào đi, cửa không khóa.

Trong phòng truyền ra giọng nói của Vũ Thường.

Kỳ thật thì Lưu Nhị Ca đã phát hiện ra cửa phòng khép hờ, chứng tỏ là Vũ Thường đã dậy từ rất sớm. Tuy nhiên, trước khi vào phòng thì phải gõ cửa là một phép lịch sự cần có. Lưu Vĩ Hồng phải tỏ ra mình là một người lịch sự chứ.

Sau khi nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Vũ Thường đang ngồi trước bàn trang điểm, mái tóc dài gợn sóng xõa xuống bờ vai, trong suốt mượt mà.

Vũ Thường vẫn không quay đầu lại, tiếp tục nhìn vào gương trang điểm, miệng khẽ cười một tiếng nói:

- Ngoan ngoãn ngồi đó đi, đừng gây sự đấy.

Trong giọng nói còn có chút lo lắng.

Có biết tính cách của Lưu Vĩ Hồng như thế nào. Nếu người kia vẫn chưa cho hắn một tín hiệu nào thì hắn sẽ còn biết kìm nén, nhưng một khi đã cho hắn một sự hứa hẹn nào đó thì hắn sẽ cả gan làm loạn lên. Tối hôm qua đã cho hắn ôm như vậy, chỉ sợ là hắn sẽ thừa dịp cô đang trang điểm mà lại động tay động chân lần nữa.

Trong khoảng thời gian ngắn, Vũ Thường vẫn còn chưa thích ứng được "thân phận mới" của Lưu Vĩ Hồng.

Cô trước kia vẫn xem Lưu Vĩ Hồng như một người em trai. Bây giờ nâng cấp lên thành bạn trai thì quả thật có chút không được tự nhiên. Phải qua một thời gian thì mới có thể dần dần thích ứng mối quan hệ.

Rất nhiều đôi từ bạn bè chuyển sang thành người yêu đều tồn tại một quá trình như vậy.

Kỳ thật thì chẳng riêng gì Vũ Thường có cái cảm giác không được tự nhiên đấy. Ngay cả Lưu Vĩ Hồng cũng như vậy.

Vũ Thường vẫn là cô gái mà hắn kính trọng nhất. Nhưng kính trọng và say mê là hai khái niệm khác nhau. Lưu Vĩ Hồng cũng phải tốn một chút thời gian để thích ứng với "thân phận mới".

Tuy nhiên, Vũ Thường đoán không sai. Tính cách của Lưu Vĩ Hồng thì vẫn như trước. Trước mặt người hắn thích mà bắt hắn giữ quy cũ là không phải dễ dàng.

Lưu Vĩ Hồng nghe lời, ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường. Nhưng ngoan chưa được hai giây thì liền chậc chậc tán thường:

- Chị, chị thật là xinh đẹp đấy.

Nói xong thì lại đưa tay ra vuốt mái tóc đen huyền của Vũ Thường. Khi thấy Vũ Thường không có phản ứng gì thì lập tức tiến thêm một bước, đầu tiến sát lại, lấy một mảnh tóc đưa lên mũi, hít sâu một hơi.

- Quả thật là rất thơm.

Lưu Nhị Ca lại chậc chậc tán thường, nịnh hót một câu.

Vũ Thường không thể không ngưng việc trang điểm lại, bất đắc dĩ nói một câu:

- Đã bảo là đừng gây sự mà. Chị đang trang điểm đấy.

- Trương Thưởng đã nói "Chuyện phu thê gần gũi nhau ở chốn khuê phòng cũng là bình thường, vẽ lông mày cho thê tử thì có gì là quá đáng".

Bí thư Lưu lập tức tìm kiếm căn cứ lý luận để biện chứng cho hành vi của mình.

Vũ Thường buông cây bút kẻ xuống, quay đầu đối mặt với hắn, nghiêm túc nói:

- Trương Thưởng là hạng người phóng khoáng, không tuân thủ quy củ. Cuối cùng đã bị người ta bắt. Em còn muốn học ông ta sao?

Lại nói tiếp, triều đại Tây Hán hai ngàn năm trước, đại nhân Trương Thưởng là một người tài hoa hơn người, xử lý chuyện rất nhanh chóng, thưởng phạt phân minh, là kẻ xấu quyết không nương tay, nhưng tội nhỏ thì vẫn có thể tha, rất hợp tình hợp lý, được Hoàng đế tín nhiệm vô cùng. Nhưng người này lại quá mức huênh hoang, không biết khiêm tốn là gì. Trong thời điểm chính mình bị buộc tội, lại còn lợi dụng thủ đoạn để hại chết một đối thủ, rốt cuộc là bị người khác liên kết lại để đối phó. Hoàng đế cũng không giữ được ông ta, cuối cùng đành phải từ quan quy ẩn.

Lưu Vĩ Hồng không khỏi sửng sốt, nói:

- Chị, không nghiêm trọng như vậy chứ?

- Em nói sao, địa vị của em bây giờ làm sao mà bì với Trương Thưởng năm đó chứ nhưng lại tỏ ra huênh hoan, không nghĩ đến hậu quả sao? Nói thật với em nhé, ba chị nhìn trúng Hạ Cạnh Cường không phải bởi vì anh ấy là con cháu của Hạ gia, mà là ba chị thích tích cách của anh ta. Trầm ổn, kiên định, có thể thành công sau này. Ba chị cảm thấy nếu gả chị cho anh ta thì cả đời không cần lo lắng gì. Còn em, em có thể cho ba chị sự tin tưởng này hay không? Truyện được copy tại Truyện FULL

Nét mặt Vũ Thường trở nên nghiêm túc, trịnh trọng hỏi.

Lưu Vĩ Hồng hai mắt hai nhíu lại, nở nụ cười:

- Chị, tính cách đã được dưỡng thành, không có biện pháp để thay đổi.

Em cũng không thể biến mình thành Hạ Cạnh Cường. Nếu em trở thành Hạ Cạnh Cường, chị còn muốn gả cho em sao? Nhưng em có thể cam đoan với chị, Hạ Cạnh Cường cho chị bao nhiêu thì em sẽ mang đến cho chị gấp đôi. Trầm ổn kiên định, có thể thành công sau này nhưng khí tiết chính trực thì cũng có thể thành công vậy. Cách làm khác nhau nhưng kết quả giống nhau, trăm sông cũng đổ về một biển thôi.

Vũ Thường lắc đầu bất đắc dĩ.

Người này, bất cứ lúc nào cũng không quên tự xưng hoặc tự đề cử cho mình vài câu.

Lại còn khí tiết chính trực nữa.

Lưu Vĩ Hồng liền kéo bàn tay nhỏ bé của Vũ Thường, nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay, hạ giọng nói:

- Chị, chị yên tâm đi. Là người đàn ông của chị, em, Lưu Vĩ Hồng tiên sinh, tuyệt đối sẽ không kém hơn so với Hạ Cạnh Cường, nhất định sẽ làm cho Hạ gia của chị phải nể mặt. Em nói được thì làm được. Nếu không em xin thề….

- Ôi, đừng nói vậy!

Vũ Thường đầu tiên cảm thấy trong lòng dâng lên một sự ngọt ngào, hai má cũng ửng hồng lên, nhưng nghe xong câu cuối cùng thì lại cảm thấy không ổn.

- Được rồi, được rồi, em đừng thề nữa, chị tin em. Hơn nữa, em cũng biết rằng, nếu chị đã đồng ý em thì từ nay về sau, mặc kệ là em thuận buồm xuôi gió hay gian nan khổ cực thì chị sẽ không hối hận đâu. Là vợ của Lưu gia thì cũng là người của Lưu gia, đồng hội đồng thuyền.

Vũ Thường nhẹ giọng nói, vẻ mặt cũng không nghiêm nghị nhưng giọng điệu là chân thật.

- Chị!

Lưu Vĩ Hồng liền cảm thấy kích động, chuẩn bị giang hai tay ra, muốn ôm Vũ Thường một cái.

Chính vào lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên.

- Chị, là em đây!

Đúng là giọng nói của Tiêu Du Tình.

- Là em à!

Vũ Thường mỉm cười đáp.

Lưu Vĩ Hồng cảm thấy rất buồn bực.

Cô bé này tới thật đúng lúc, phá hư chuyện tốt của hắn.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Tiêu Du Tình thoải mái bước vào, thoạt nhìn thì không còn cảm giác say nữa. Nhưng xem ra tối hôm qua ngủ cũng không được ngon giấc lắm, ánh mắt mơ hồ chứa đựng sự mệt mỏi. Ở tuổi cô bé mà có vẻ mặt mệt mỏi như thế này thì khó mà có được.

- Vũ Thường, chị đang trang điểm à? Em đang đói bụng, cùng nhau đi ăn sáng đi.

Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng sáng sớm đã ở trong phòng Vũ Thường nhưng cô bé lại làm như không quan tâm đến Lưu Nhị Ca, xem hắn là người vô hình, cười hì hì với Vũ Thường.

Vũ Thường mỉm cười nói:

- Ừ!

Kỳ thật thì khi Lưu Vĩ Hồng bước vào thì Vũ Thường cơ bản đã trang điểm xong. Hơn nữa, cô vốn đã xinh đẹp nên cũng không tốn nhiều thời gian trang điểm cho lắm.

Tuổi trẻ chính là phương thức trang điểm tốt nhất.

Nói xong, Vũ Thường liền đứng dậy, sửa sang lại quần áo rồi cầm lấy cái bóp của mình.

Tiêu Du Tình cười ôm lấy cánh tay Vũ Thường, bước ra cửa, quăng Lưu Nhị Ca sang một bên. Vũ Thường liền hướng Lưu Vĩ Hồng nở nụ cười bất đắc dĩ.

Lưu Nhị Ca cười khổ lắc đầu rồi vội vàng theo sau.

Chìu một cô gái đẹp đã khó, nay đến hai cô gái đẹp thì Lưu Nhị Ca có muốn yên ổn cũng không được.

Bữa sáng ăn gì ở nhà khách Lâm Khánh thì Vũ Thường cũng không đòi hỏi khắt khe, chỉ chú ý đến vấn đề vệ sinh thôi.

Tiêu Du Tình ăn cũng được, chỉ một hơi ăn hết hai cái bánh bao, một chén cháo cùng với một một cái trứng chần nước sôi. Cái miệng hồng hồng nhai thức ăn nhóp nhép. Một loáng sau, bánh bao, trứng gà, cháo đã không còn thấy tăm hơi. Tốc độ này đúng là không thua Lưu Nhị Ca.

Cô bé tối hôm qua chỉ uống rượu với thức ăn, chứ chưa ăn cơm, phỏng chừng bây giờ là đói bụng lắm.

Đúng là tuổi trẻ mà.

Vũ Thường ăn uống rất nhã nhặn, hoàn toàn không để ý đến việc "ăn như mãnh thú" của Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình. Vũ Thường là người chịu ảnh hưởng của sự giáo dục quy củ từ nhỏ, lại là Chủ tịch của một công ty, cho nên đã hình thành thói quen, rất ít để người khác ảnh hưởng đến mình. Loại con gái như cô, vì người khác mà thay đổi là điều không tưởng.

Lưu Vĩ Hồng thì khác, không phải hắn ăn chậm mà là ăn nhiều. Cái này gọi là lấy số lượng bù lại chất lượng.

Vũ Thường dùng muỗng chậm rãi múc vài muỗng cháo, bỗng chiếc máy nhắn tin bên mình reo lên. Vũ Thường cầm lấy, vừa nhìn thấy đã nói:

- Số điện thoại ở đây.

Địa khu Hạo Dương vừa mới thành lập, Cục Bưu điện của địa khu cũng vừa được thành lập. Số mã khu là dùng số của địa khu Tnanh Phong trước kia.

Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc nói:

- Chuyện này thật kỳ lạ. Ở đây làm gì có ai mà biết số máy của chị chứ?

- Máy này chị mua ở Đại Ninh, chỉ có Lý Hâm biết. Chẳng lẽ anh ta đến Hạo Dương rồi sao?

Vũ Thường có chút kỳ quái hỏi.

- Lý Hâm cũng đến đây à. Vậy chị mau đi gọi điện thoại cho anh ấy đi.

Lưu Vĩ Hồng nhanh chóng nói. Lý Hâm có thể nói là một trong những người bạn tốt nhất của hắn hiện nay. Người này rất có nghĩa khí, Lưu Nhị Ca cũng không thể khinh thường được.

Vũ Thường mỉm cười gật đầu.

Với Lý Hâm, cô thật sự cũng rất có cảm tình.

Sau khi ăn xong, ba người bước ra đại sảnh của nhà khách. Đối với người tái sinh từ thế kỷ 21 như Lưu Vĩ Hồng thì cái thời kỳ thông tin không phổ biến như vậy thì quả thật là có chút không quen.

Lưu Vĩ Hồng bước vào đại sảnh nhà khách thì biết không cần gọi điện thoại nữa.

Bên kia, một người đàn ông mặc áo thun trắng, quần tây đen, mang đôi giày da màu nâu, thân hình phong độ. Không phải là Lý Hâm sao?

- Anh Lý, sao anh lại đến đây?

Lưu Vĩ Hồng cao hứng nói, rồi nhanh chóng bước đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.