Quan Gia

Chương 316: Chủ nhiệm Uỷ ban kỷ luật tỉnh tức giận




- Vĩ Hồng!

Lý Hâm mỉm cười bước lại, ôm chầm lấy Lưu Vĩ Hồng rồi quay sang bắt tay Vũ Thường.

- Vị này chính là…?

Y thấy ở đây không chỉ có Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường mà còn xuất hiện một cô bé khác.

- Đây là Tiêu Du Tình, là con gái của Vụ trường bộ Vệ Sinh, là em của em. Tình Nhi, đây là anh Lý, là con trai của Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh Lý Dật Phong.

Lưu Vĩ Hồng giới thiệu.

- Vâng, chào em!

Lý Hâm vội vàng bắt tay Tiêu Du Tình, tươi cười nói.

Tiêu gia không phải là nhà quyền quý cao nhất ở Bắc Kinh nhưng cũng là gia tộc thế lực. Lý Hâm cảm thấy con gái gia đình thế gia ở bên cạnh Lưu Vĩ Hồng là chuyện bình thường. Nhưng điều không bình thường chính là không chỉ một cô mà đến tận hai cô. Tuy nhiên, đây chỉ là cảm nhận chứ y không để lộ ra ngoài.

Không nghĩ đến Lưu Vĩ Hồng tuổi còn trẻ nhưng đã là "cao thủ" như vậy.

Tiêu Du Tình cười nói:

- Anh Lý, chào anh. Anh Vĩ Hồng à, rốt cuộc thì cũng nhìn thấy được anh có một người bạn lịch sự rồi đấy.

Lời này nếu như mà đám người Hồ Ngạn Bác, Trình Huy nghe được thì chắc bực mình lắm. Hơn nữa, Hồ Ngạn Bác cho đến bây giờ vẫn không thích cái trò động chân động tay. Đương nhiên, chơi xấu là điều có thể, không cần phải hạn chế. Điểm thích nhất của Hồ Ngạn Bác chính là ám chiêu.

Nhưng cô bé nói như thế, không chỉ là nịnh hót Lý Hâm, cũng không phải là để đả kích đám người Hồ Ngạn Bác, Trình Huy hay cái đám con ông cháu cha ở thủ đô, chủ yếu là để nói rằng, Lý Hâm không phải là người bạn đầu tiên của Lưu Vĩ Hồng mà cô gặp. Bạn bè của hắn cô đã gặp qua không ít.

Vũ Thường tất nhiên là không nghĩ như cô bé. Cô trước kia làm ở Các bộ và Ủy ban trung ương quốc gia thói quen khi nhìn vấn đề là nhìn đại cục trước. Hiện giờ, cô đã trải qua kinh nghiệm một năm kinh doanh ở Giang Khẩu nên tầm mắt dĩ nhiên là phải cao hơn. Điểm này thì Tiêu Du Tình tạm thời không thể theo kịp cô.

- Anh Lý, anh ăn sáng chưa?

Vũ Thường khách khí hỏi một câu.

- Haha, lúc ở trên xe đã ăn qua rồi. Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ nào đó để nói chuyện. Đã lâu rồi, anh không gặp Vĩ Hồng, có rất nhiều điều cần nói với cậu ấy.

Lý Hâm khẽ cười nói.

Vũ Thường là cô gái rất thông minh. Lý Hâm sáng sớm đã từ tỉnh chạy đến đây như vậy, nhất định là đã có chuyện lớn xảy ra. Phỏng chừng là có liên quan đến chuyện của Lưu Vĩ Hồng. Nếu là chuyện bình thường thì Lý Hâm đã không sốt ruột như vậy. Từ Đại Ninh đến đây mất hơn hai ba trăm cây số, Lý Hâm chắc là lên đường vào tối hôm qua, ở một đêm tại Hạo Dương rồi sáng nay mới xuống Lâm Khánh.

- Tiêu Tiêu, chúng ta vào phòng em trò chuyện đi. Bọn đàn ông đó có chuyện riêng cần phải tán gẫu.

Vũ Thường mỉm cười nói với Tiêu Du Tình.

Đấu tranh chính trị, tốt hơn hết đừng để những cô bé tham dự vào. Không phải là không thể tin Tiêu Du Tình, nhưng mấu chốt là cô chưa trải qua những chuyện này. Nếu chẳng may không biết nặng nhẹ, thuận miệng nói ra ngoài thì tình hình lại càng xấu hơn. Cho nên Vũ Thường mới tìm cớ kéo Tiêu Du Tình đi chỗ khác.

- Được, bọn họ nói chuyện đàn ông với nhau, nhàm chán chết. Một chút em cũng không thích nghe.

Cô bé ra vẻ vô tư nói.

Lưu Vĩ Hồng và Lý Hâm liếc nhìn nhau, cười khổ. Bị cô bé "khinh bỉ" như thế, Bí thư Lưu và Trưởng phòng Lý tự nhiên cảm thấy không được tự nhiên.

- Hai người nói chuyện đi nha, chúng tôi đi trước.

Nói xong, Vũ Thường chủ động kéo tay Tiêu Du Tình, cười bước lên lầu.

Vũ Thường bước đi rất khoan thai, còn cô bé dáng đi như nhảy nhót, thanh xuân dào dạt.

Sau khi bóng hai người khuất sau hành lang, Lý Hâm mới hướng Lưu Vĩ Hồng giơ ngón tay cái lên:

- Chú em, giỏi lắm!

- Anh Lý, anh đừng đùa như thế, không phải như vậy đâu.

Lưu Vĩ Hồng cười rộ lên. May mắn là Vũ Thường rộng lượng, không truy cứu, bằng không thì Lưu Nhị Ca nhất định là chết rồi.

Lý Hâm cười ha hả nói:

- Mặc kệ thế nào, chuyện của cậu và Vũ Thường như thế nào rồi? Cô ấy vừa nghe cậu bên này gặp chuyện phiền toái thì lập tức ngàn dặm xa xôi chạy đến đây. Đừng nói cho tôi biết chỉ là bạn bè bình thường thôi nhé.

Lý Hâm cười nói:

- Anh cũng là bạn của em, vừa nghe em có chuyện phiền toái thì cũng lập tức chạy đến đây vậy.

Lý Hâm lắc đầu:

- Không giống, cậu đừng cố ý nghe nhìn lẫn lộn. Tôi với cậu với tư cách là bạn bè. Cậu có chuyện phiền phức thì anh em đến hỗ trợ nhau là chuyện nên làm. Nhưng tình bạn giữa hai người đàn ông làm sao mà giống tình bạn giữa đàn ông với đàn bà chứ? Tôi nói với cậu là, đừng chần chừ nữa. Vũ Thường bao dung với cậu như vậy thì đó là phúc phận của cậu, cậu phải biết quý trọng nó.

Lý Hâm tuy rằng đã biết Vũ Thường và Hạ Cạnh Cường đính hôn với nhau. Nhưng đứng trên lập trường của y thì tự nhiên phải đứng về phía Lưu Vĩ Hồng. Nếu không thì không thể gọi là bạn bè.

- Anh Lý, em có nói là chần chừ đâu. Còn con gái của Tiêu gia thì em xem như em gái của mình, chứ không có ý gì khác đâu.

Lý Hâm cười nói:

- Tôi nghĩ như thế nào thì không quan trọng. Mấu chốt là cô gái đó nghĩ như thế nào. Vĩ Hồng, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, tôi nhìn ra được cô bé đó là có ý với cậu đấy. Loại tình cảm như thế này thì không nên dính vào. Nếu dính vào thì khó rút ra được. Đến lúc đó thì lại càng phiền hơn.

Lưu Vĩ Hồng khoát tay nói:

- Không phải là em không nghĩ đến điều đó. À, anh Lý, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Anh đến đây chắc chắn là có chuyện quan trọng hơn?

Nụ cười trên mặt Lý Hâm chợt tắt, trở nên nghiêm trọng, nói:

- Nơi này nói chuyện không tiện. Đến phòng của cậu đi, chúng ta từ từ nói. Tóm lại là hơi phiền phức.

- Được!

Lưu Vĩ Hồng vẫn điềm tĩnh, dẫn Lý Hâm lên lầu vào phòng của mình.

- Anh Lý ngồi đi, để em pha cho anh một tách trà. Haha, nhà khách Lâm Khánh này chỉ có loại trà bình thường, anh chịu khó nhé. Sau này phát triển hơn thì em mời anh uống trà ngon hơn nhé.

Lưu Vĩ Hồng chỉ cho Lý Hâm cái ghế rồi mang đến hai tách trà.

Trong phòng chỉ có một cái ghế, nên một người ngồi ghế, một người ngồi trên giường.

Lý Hâm lấy thuốc ra đưa cho Lưu Vĩ Hồng một điếu, rồi tự mình cũng đốt một điếu, chậm rãi nói:

- Vĩ Hồng, chuyện của ủy ban kỷ luật huyện rốt cuộc là như thế nào. Cậu có thể kể lại tỉ mỉ cho tôi nghe không?

Quả nhiên là vì chuyện này mà đến.

Lưu Vĩ Hồng đã ở trong điện thoại báo cáo qua với Lý Dật Phong. Nhưng phỏng chừng Lý Dật Phong không kể lại tỉ mỉ cho con mình chuyện này.

- Được, sự việc thì cũng không đến nỗi phức tạp.

Lưu Vĩ Hồng liền đem sự việc kể lại tỉ mỉ một lần nữa cho Lý Hâm nghe, cũng mất khoảng ba bốn chục phút. Lý Hâm từ Đại Ninh chạy đến đây để bàn bạc chuyện này với hắn. Lưu Vĩ Hồng tự nhiên cũng phải nói cho rõ ràng.

- Hóa ra sự việc là như vậy. Xem ra Phương Đông Hoa đã mượn đề tài này để nói chuyện của mình.

Nghe Lưu Vĩ Hồng nói xong, Lý Hâm hơi trầm ngâm một chút, rồi nhẹ nhàng gật đầu nói.

- Phương Đông Hoa, ông ta thật sự nhúng tay vào chuyện này sao?

Lưu Vĩ Hồng giật mình kinh hãi nói.

Lý Hâm hơi xoa tay nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Không phải nhúng tay mà là đã nhúng tay. Cho nên tôi mới vội vã chạy đến đây. Ý của ba tôi là muốn tôi một mình nói chuyện với cậu để biết rõ hơn những chuyện đã xảy ra thì mới có biện pháp đối phó được.

Lưu Vĩ Hồng nâng tách trà lên nhấp một ngụm, nhìn Lý Hâm không nói gì cả.

Hắn biết Lý Hâm còn điều cần nói.

Lý Hâm lại trầm ngâm, dường như đang suy xét tìm từ để nói, rồi sau đó chậm rãi lên tiếng:

- Phương Đông Hoa đã chính thức báo cáo với Bí thư Hồ Cao, nghe nói là lời nói rất kịch liệt. Nói lãnh đạo huyện Lâm Khánh và địa khu Hạo Dương rất kỳ cục, không hề biết tôn trọng công tác của Ủy ban Kỷ luật, công nhiên vận dụng các cơ quan công an, trả đũa lại việc phá án của các cán bộ Ủy ban Kỷ luật, bao che cho các cán bộ có vấn đề ở cơ sở. Và sắp tới, Ủy ban Kỷ luật tỉnh sẽ phái một tổ điều tra xuống để điều tra vụ này.

Lý Hâm tuy dùng từ "nghe nói", nhưng Lưu Vĩ Hồng hiểu rất rõ, Lý Hâm đã tự mình chạy đến Lâm Khánh này thì trăm phần trăm là sự thật.

Phương Đông Hoa thật sự muốn trực tiếp can thiệp vào vụ án này.

Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên hỏi:

- Anh Lý, anh có cảm thấy Phương Đông Hoa đã biết thân phận của em?

Lý Hâm lắc đầu:

- Chuyện này không thể. Sao cậu lại có suy nghĩ đó?

Lưu Vĩ Hồng chỉ cười mà không nói.

Lý Hâm vẻ mặt lập tức càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Lưu Vĩ Hồng nói những lời này thì nghe đơn giản nhưng cẩn thận suy xét thì bên trong rất có hàm ý.

Phương Đông Hoa nếu không biết rõ thân phận của Lưu Vĩ Hồng, thì việc ông ta nổi trận lôi đình dĩ nhiên là vì giữ gìn uy tín cho hệ thống Ủy ban Kỷ luật. Nói trắng ra là bao che cho khuyết điểm. Cho dù Ủy ban Kỷ luật huyện Lâm Khánh có sai thì cũng phải do cơ quan Ủy ban Kỷ luật thượng cấp xử lý. Địa khu Hạo Dương và huyện Lâm Khánh xuất động công an, cảnh sát không cần giải thích, đã đem hết cán bộ có liên quan của Ủy ban Kỷ luật huyện bắt lại. Như vậy thì có còn xem Ủy ban Kỷ luật địa khu và Ủy ban Kỷ luật tình ra gì không? Cho dù muốn bắt người thì tại sao các người lại không thông qua Ủy ban Kỷ luật tỉnh, báo cáo với Phương Đông Hoa tôi một tiếng.

Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tình, ở trong mắt các người rốt cuộc có được tính là đại nhân vật hay không?

Như vậy thì sau này, công tác của Ủy ban Kỷ luật cơ sở làm sao mà triển khai? Một lời không nói đã lập tức gọi công an, cảnh sát bắt cán bộ của Ủy ban Kỷ luật lại. Như vậy thì Ủy ban Kỷ luật tỉnh như thế nào mà còn quản lý được các cơ sở bên dưới chứ?

Chuyện là như thế này thì mọi người cũng có thể hiểu được. Cứ việc Chủ nhiệm Phương "thiếu kiến thức pháp luật" một chút nhưng chung quy vẫn phù hợp với quy tắc của quan trường.

Nhưng nếu Phương Đông Hoa đã biết thân phận của Lưu Vĩ Hồng mà vẫn làm như thế thì tình hình liền trở nên kỳ lạ hơn. Chẳng lẽ Phương Đông Hoa không phải là một kẻ chính trực, mặc kệ là ai chọc giận hắn đều phải trả giá?

Tình hình kích động như vậy thật sự là ít gặp.

Chỉ vì mấy cán bộ Ủy ban Kỷ luật huyện mà lại chọn việc ra tay với cháu ruột của Lưu gia thì quả thật Phương Đông Hoa rất can đảm.

- Vĩ Hồng, cậu nói vậy thì việc này còn có nội tình bên trong?

Lý Hâm suy ngẫm sự lợi hại trong đó rồi giật mình hỏi ngược lại.

Phương Đông Hoa nếu biết rõ thân phận của Lưu Vĩ Hồng mà còn làm như vậy thì chỉ có một cách giải thích, là có người khiến ông ta làm như vậy. Hơn nữa, người khiến ông ta có lai lịch không nhỏ. Ít nhất là có thể chống lại Lưu gia.

Lý Hâm gần như lập tức có thể đoán được người đứng đằng sau này là một người không tầm thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.