Quan Gia

Chương 331: Mọi người kính bí thư Lưu một chén!




Cuối tháng bảy, căn tin khu Giáp Sơn giăng đèn kết hoa để tổ chức một buổi liên hoan long trọng.

Bữa tiệc này còn có tên gọi của nó.

Đó có thể là một cuộc họp mừng, một cuộc chào đón hay là một cuộc tiễn đưa vui vẻ.

Các cán bộ thị trấn và năm xã khu Giáp Sơn đều đã đến đông đủ, một bàn ngồi bảy, tám người.

Đây là một cuộc họp mừng!

Trước đó không lâu, nhà máy thức ăn đầu tiên của khu Giáp Sơn đã chính thức khởi công. Bí thư Huyện ủy Chu Kiến Quốc, Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa, và các đồng chí lãnh đạo huyện tự mình đến để cắt băng khánh thành và phát biểu trước toàn thể mọi người, khẳng định tinh thần gầy dựng sự nghiệp gian khổ của cán bộ khu Giáp Sơn. Bí thư Chu và Chủ tịch huyện chỉ nhắc đến công lao của các cán bộ toàn thể khu Giáp Sơn và tập thể quần chúng nhân dân, mà rất ít đề cập đến sự cống hiến của Lưu Vĩ Hồng.

Đây cũng là do Lưu Vĩ Hồng yêu cầu.

Việc tốt thì nên quy kết về cho tập thể, chứ không cần quy về cho lãnh đạo.

Khu Giáp Sơn phát triển, đương nhiên là không thể thiếu công lao của Bí thư Khu ủy, nhưng không nhất thiết phải luôn miệng nhắc đến. Từ ánh mắt khâm phục của cán bộ quần chúng, Lưu Vĩ Hồng đã hiểu được tâm tư của mọi người.

Tấm bia to lớn được xây dựng ngoài miệng hay là xây dựng trong tâm hồn có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Ngày khởi công thì nhất định cũng phải đãi tiệc, tuy nhiên quy mô không lớn, chỉ có cán bộ khu và lãnh đạo nhà máy thức ăn gia súc cùng với một số lãnh đạo huyện mà thôi.

Lúc này đây, việc tổ chức tiệc chiêu đãi các cán bộ khu, xã, thị trấn lại là do Bí thư Lưu đề nghị.

Các hạng mục công việc ở khu Giáp Sơn đã dần dần được hoàn thiện. Bí thư Lưu cũng muốn làm gì đó để đền đáp lại sự vất vả của các cán bộ cơ sở.

Trong bữa tiệc này cũng là để chào đón các thành viên mới trong ban lãnh đạo Ủy ban nhân dân khu đến nhậm chức. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn

Cả huyện lúc trước ồn ào việc "Lưu Vĩ Hồng nhận hối lộ". Mấy ngày hôm trước, địa khu đã ra kết luận Lưu Vĩ Hồng là bị vu cáo hãm hại.

Chính vì thế mà quan trường ở huyện Lâm Khánh đã rúng chuyển bởi một cơn động đất.

Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật huyện Trần Văn Đông bởi vì trong công tác tồn tại những sai lầm nghiêm trọng, dung túng nuông chiều các cán bộ Ủy ban kỷ luật huyện giam cầm, tra tấn bức cung thành viên Đảng dân chủ và bị Địa ủy Hạo Dương kết tội, xử phạt hành chính giáng chức, một lần nữa an bài một công tác khác.

Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật huyện Lý Binh và hai gã cán bộ Ủy ban kỷ luật huyện khác, bởi vì có hành vi giam cầm, tra tấn và bức cung, đã bị huyện ủy Lâm Khánh khai trừ ra khỏi Đảng, khai trừ công tác và giao cho pháp luật xử lý.

Phó bí thư Huyện ủy Mễ Khắc Lương được điều nhiệm đến làm Phó cục trưởng cục Giao thông địa khu Hạo Dương.

Trưởng phòng Nông nghiệp huyện Mễ Khắc Lực và đại đội trưởng chấp pháp phòng Nông nghiệp huyện Mễ Triệu Lực cùng với nhân viên phòng tài vụ Trình Tĩnh đã cấu kết với nhau, bịa đặt, cố tình hãm hại, vu cáo Bí thư khu ủy Giáp Sơn Lưu Vĩ Hồng nhận hối lộ. Mễ Khắc Lực đã bị miễn chức Trưởng phòng Nông nghiệp huyện, chờ đợi tiến thêm một bước xử lý. Mễ Triệu Lực đã vi phạm phát luật nên bị Huyện ủy Lâm Khánh bắt giam chờ ngày đưa ra xét xử.

Cùng lúc đó, Bí thư Ủy ban chính trị huyện Lâm Khánh được điều nhiệm sang làm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật huyện.

Phó chủ tịch huyện Lâm Khánh, Phó bí thư ủy ban chính trị kiêm Trưởng phòng công an huyện Tưởng Đại Chính đã đảm nhiệm chức ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật huyện, kiêm luôn cả Trưởng phòng công an huyện. Đồng thời, Tưởng Đại Chính đã trong cuộc họp hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân huyện Lâm Khánh từ chức Phó chủ tịch huyện.

Bí thư khu ủy khu Thượng Bình Mễ Hiền Hoa đã được hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân bổ nhiệm vào chức Phó chủ tịch huyện Lâm Khánh, phụ trách mảng quản lý nông nghiệp.

Địa ủy Hạo Dương cũng cử một cán bộ trẻ tuổi đến huyện Lâm Khánh đảm nhiệm chức Phó bí thư Huyện ủy, tiếp nhận chức vụ từ Mễ Khắc Lương, phụ trách quản lý mảng công nghiệp và giao thông vận tải và nông nghiệp.

Ở huyện điều động thì khu Giáp Sơn cũng được điều động theo.

Phó bí thư khu ủy, Chủ tịch khu Hùng Quang Vinh được điều nhiệm đến làm Trưởng phòng Nông nghiệp huyện.

Chức vụ Chủ tịch khu do Mã Cát Xương đảm nhiệm.

Phó bí thư khu ủy Tiết Chí Dân được điều nhiệm làm Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật huyện, cấp bậc hành chính được điều chỉnh thành cấp bậc Trưởng phòng.

Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng khu Giáp Sơn Trương Hiền Phúc đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Giáp Sơn. Chủ tịch thị trấn Giáp Sơn tiếp nhận chức Bí thư Đảng ủy thị trấn. Chức vụ Chủ tịch thị trấn sẽ do Lưu Vĩ Hồng đích thân chỉ định, yêu cầu huyện phải cử một cán bộ khoảng ba mươi tuổi đến để đảm nhiệm.

Sự điều chỉnh cán bộ khu Giáp Sơn cũng chấn động không thua gì ở huyện. Như thế nào mà mọi ưu đãi đều rơi xuống người Lưu Vĩ Hồng và khu Giáp Sơn?

Tuy nhiên, ngẫm lại thì trận đấu này, Lưu Vĩ Hồng thắng lợi hoàn toàn. Hắn tự nhiên phải "chia hoa hồng" cho những người khác. Chẳng lẽ mọi người cùng cực khổ đánh bại Mễ Khắc Lương và Trần Văn Đông thì không có sự gì đền đáp lại họ sao?

Những chuyện như vậy Bí thư Lưu chưa từng bỏ qua.

Mục đich cuối cùng trong đấu tranh chính trị chính là lợi ích tái phân phối. Thân là người chiến thắng, tự nhiên phải tranh thủ lợi ích lớn nhất. Đấy là điều đương nhiên, mặc cho ai phản đối.

Một trấn đấu đã phá hủy hai ủy viên thường vụ Huyện ủy, quả là không đơn giản.

Cho nên, cuộc liên hoan này cũng là bữa tiệc đưa tiễn Hùng Quang Vinh và Tiết Chí Dân.

Không khí liên hoan hết sức náo nhiệt.

Thức ăn không có gì là sang trọng, chỉ là những món ăn dân dã nông thôn. Thịt heo, thịt gà, cá...cùng với rượu nhưng lại khiến mọi người ăn uống rất ngon miệng.

Rượu là do người nông dân tự mình ủ lấy, dùng một cái bình lớn để chứa.

Bữa tiệc liên hoan này là do Chủ tịch khu Mã Cát Xương tự mình xử lý. Vốn Mã Cát Xương có ý muốn dùng loại rượu sang trọng một chút. Nhưng tính cách của Bí thư Lưu như thế nào thì mọi người đều biết. Tư nhân mời khách thì ăn sao cũng được. Nhưng tiêu phí tiền của nhà nước thì phải tiết kiệm lại. Bí thư Lưu đến đây nhậm chức được nửa năm, nhưng đây là lần thứ hai liên hoan. Tuy nhiên, lần này là do Bí thư Lưu tự mình đề nghị, lại là một bữa tiệc liên hoan mang nhiều ý nghĩa. Mã Cát Xương vì thế cũng muốn xa xỉ một chút.

Không ngờ khi mới nói với Bí thư Lưu điều này thì hắn không chút do dự phủ định ngay.

- Chỉ dùng rượu gạo thôi, loại rượu gạo tinh khiết, vị ôn hòa, không cay đầu lưỡi. Cát Xương, ngài cứ tưởng rằng rượu đựng trong chai là rượu ngon chắc? Toàn là rượu pha chế thôi, chỉ có tác dụng trang trí cho đẹp mắt.

Lưu Vĩ Hồng nói như thế cũng chỉ là một lý do để không đồng ý mà thôi.

Tuy nhiên, một khi nhân vật số một đã nói như thế thì Chủ tịch khu Mã cũng không thể làm trái ý lại.

Hiện giờ, uy tín của Bí thư Lưu đối với cán bộ khu Giáp Sơn là vô cùng cao.

Nhìn qua, có ai mà giỏi hơn hắn chứ? Trong xây dựng kinh tế, chẳng những hắn có thể huy động tiền từ bên trên, mà còn có thể tiến cử thương nhân Hongkong đến đầu tư vào khu Giáp Sơn. Trong đấu tranh quan trường, hai Ủy viên thường vụ Huyện ủy liên hiệp với nhau cũng không phải là đối thủ của Bí thư Lưu.

Sau khi nhận chức được nửa năm, hắn đã mang được Hùng Quang Vinh và Tiết Chí Dân vào hai vị trí quan trọng ở huyện.

Phải biết rằng, Trương Diệu Nga và Tiết Chí Dân có ý định điều chuyển đi chỗ khác, không phải là ngày một ngày hai, mà mất cả một hai năm cũng chưa có kết quả. Lưu Vĩ Hồng vừa đến, vung tay lên một cái, tất cả đều được giải quyết. Hơn nữa, lại còn điều vào một cái chức thật tốt nữa.

Nhất là Mã Cát Xương, nửa năm trước chỉ là một Phi ủy viên Phó chủ tịch khu, mà Phó chủ tịch khu xếp hạng chẳng là gì cả. Rốt cuộc không thể tưởng tượng được, chỉ trong nháy mắt, ông ta đã trở thành Chủ tịch khu. Quả thật nằm mơ ông cũng không dám nghĩ đến.

Lão Mã vì sao mà được trọng dụng như vậy?

Còn không phải là vì theo sát Bí thư Lưu hay sao?

Nếu anh đi cùng với Bí thư Lưu thì Bí thư Lưu sẽ không bao giờ bạc đãi anh, mà còn mang lại cho anh nhiều thứ tốt hơn nữa.

Đây chính là một loại khí phách.

Các cán bộ khu Giáp Sơn bỗng nhiên đều cảm thấy có mục tiêu. Đi theo Lưu Vĩ Hồng nhất định tiền đồ sẽ rất sáng lạn. Bí thư Lưu đã không ngừng nói qua một lần. Chỉ cần làm tốt công tác, có được thành tích thì anh sẽ có cơ hội làm quan.

Hùng Quang Vinh, Tiết Chí Dân, Mã Cát Xương mỗi người đều có một lợi ích thực tế của riêng mình.

- Bí thư, đến đây, mọi người xin kính cậu một ly.

Trong bữa tiệc, Hùng Quang Vinh vẻ mặt đỏ bừng, đứng lên, tay cầm ly rượu, lớn tiếng nói, sau đó xoay đầu lại nói với bảy tám mươi cán bộ trong phòng:

- Mọi người đều đứng dậy, kính Bí thư một ly.

Lời đề nghị này của Hùng Quang Vinh, lập tức được mọi người đồng ý. Tất cả các cán bộ đều đứng dậy, hướng về Lưu Vĩ Hồng giơ ly rượu lên.

Trong các bữa tiệc liên hoan ở nông thôn, mọi người đều dùng ly lớn để uống rượu chứ không dùng ly nhỏ.

Rượu gạo do người nông dân tự làm nên nồng độ không cao lắm. Mọi người đều có thể uống liên tục một hai ly.

Làm cán bộ thì phải uống được rượu chứ.

Lưu Vĩ Hồng cười đứng dậy nói:

- Chủ tịch khu, hôm nay cao hứng, tùy ý một chút đi, không cần phải làm cho tôi say đâu.

- Không được, hôm nay là ngày vui, tất cả mọi người đều đang cao hứng. Đây, mọi người xin kính Bí thư Lưu, chúc Bí thư Lưu từng bước thăng tiến, bay xa vạn dặm.

- Chúc Bí thư Lưu từng bước thăng tiến, bay xa vạn dặm.

Mọi người đều hô to lên, giống như là hô khẩu hiệu.

- Được, tâm ý của mọi người tôi xin nhận. Xin kính mọi người một ly.

Lưu Vĩ Hồng cũng khá là hưng phấn, giơ ly hướng về phía các cán bộ, cùng với đám người Hùng Quang Vinh hô to lên.

- Bí thư, được sự chiếu cố của Bí thư, khiến tôi được điều đến thị trấn, vợ chồng đoàn tụ, tôi rất là cảm kích. Nhưng thật lòng thì tôi vẫn không muốn rời khỏi khu Giáp Sơn. Tôi vẫn muốn được đi theo cậu.

Sau khi ngồi xuống, Hùng Quang Vinh xúc động nói, trong mắt dường như hơi ươn ướt.

Tiết Chí Dân cũng nói:

- Đúng vậy, Bí thư, chúng tôi dưới sự lãnh đạo của cậu ở khu Giáp Sơn này thật sự là mỗi ngày mỗi thay đổi. Nhà máy đã được xây dựng nên, đường xá cũng được làm lại cho tốt. Tôi trước nay là người biếng nhác nhưng hiện tại lại được điều đi chỗ khác, trong lòng thật sự không muốn.

Có thể nhìn ra được, lời nói của Tiết Chí Dân là xuất phát từ nội tâm.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả nói:

- Chủ tịch khu, Bí thư Chí Dân, tục ngữ có câu, cuộc vui nào rồi thì cũng sẽ kết thúc. Chúng ta có thể làm đồng nghiệp với nhau, đó chính là duyên phận. Hơn nữa, ở huyện chúng ta cũng vẫn là đồng nghiệp với nhau. Thời đại ngày càng phát triển thì ánh mắt chúng ta cũng phải nhìn xa ra một chút. Sân khấu để chúng ta phát triển cũng sẽ ngày một lớn hơn.

Tất cả các cán bộ đều liên tục gật đầu.

- Sau khi đi đến huyện thì Giáp Sơn cũng vẫn là nhà của mọi người. Mọi người phải thường xuyên về thăm nó. Giữa các đồng chí phải liên hệ nhiều hơn nữa.

Hùng Quang Vinh và Tiết Chí Dân vội vàng nói:

- Bí thư yên tâm, điều này là nhất định rồi. Bất kể sau này chúng tôi công tác ở nơi nào, cũng đều là thuộc cấp của cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.