Quan Gia

Chương 337: Thế cục càng thêm phức tạp




Sáng sớm hôm sau, Lưu Vĩ Hồng tự mình lái xe đến sân bay. Theo sau Lưu Vĩ Hồng là một chiếc xe Audi màu đen.

Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam Lưu Thành Thắng sáng nay sẽ đến đây.

Chiếc xe Audi màu đen mà Lưu Vĩ Đông lái chính là xe chuyên dụng của văn phòng tỉnh Giang Nam tại Bắc Kinh.

Nguyên Lưu Vĩ Đông là anh trai, hơn nữa người đang ở sân bay là bố anh ta, dĩ nhiên là y phải chạy xe đằng trước. Nhưng trên xe của Lưu Vĩ Hồng lại là Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như, tất nhiên là phải đi đằng trước rồi.

Lưu Thành Thắng lần này đến tham dự hội nghị, theo lý thì các đồng chí trong văn phòng tỉnh Giang Nam tại Bắc Kinh phải ra đón. Tuy nhiên, tối hôm qua, Lưu Thành Thắng và Lưu Thành Gia đã gọi điện thoại nói chuyện với nhau. Hội nghị ngày mai diễn ra, nếu Lưu Thành Gia đã có mặt thì Lưu Thành Thắng sẽ đến Bắc Kinh trước và anh em cùng gặp mặt, đi thăm hỏi ông cụ, bà cụ, gia đình đoàn tụ.

Hai anh em đều làm việc ở bên ngoài, có rất nhiều chuyện khó mà nói được qua điện thoại một cách triệt để. Cần thiết phải thường xuyên gặp mặt để trao đổi thì mới có thể có được sự nhất trí cao nhất.

Một khi đã như vậy thì không cần phiền đến nhân viên của văn phòng tại Bắc Kinh làm gì. Lưu Thành Gia sẽ tự mình đến sân bay để đón anh trai.

Ngoài ra vợ chồng Mã Quốc Bình và Lưu Thành Ái và những người còn lại đều đến thẳng đại nội Thanh Tùng Viên để chờ anh cả, anh hai về nhà.

Một chiếc xe quân dụng và một chiếc xe Audi, một trước một sau đừng chờ bên ngoài sân bay.

Mọi người đều bước xuống xe. Lưu Thành Gia không mặc quân trang mà chỉ mặc một bộ y phục thường ngày. Hai anh em Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Đông cùng sánh vai nhau bước vào. Cả hai người đều có dáng người cao to, tuấn lãng phi phàm khiến cho ai cũng phải ghé mắt nhìn.

Máy bay đáp xuống sân bay đúng giờ. Vợ chồng Lưu Thành Thắng, Đỗ Vu Hinh cùng thư ký và những nhân viên công tác cùng nhau bước ra ngoài.

Lưu Thành Gia vẻ mặt nghiêm túc cũng lộ ra nét tươi cười.

- Chào anh, chào chị dâu!

- Haha, Thành Gia, Mỹ Như đều đã đến rồi à?

Lưu Thành Thắng vội vàng bước đến bắt tay em trai và em dâu, cười nói.

- Bác cả, thím cả!

Lưu Vĩ Hồng tiến lên một bước, cúi đầu chào hai bác của mình.

Lưu Thành Thắng cũng nở một nụ cười hòa ái, bắt tay Lưu Vĩ Hồng nói: Truyện được copy tại Truyện FULL

- Ừ, Vĩ Hồng cũng đến rồi. Tốt, gia đình ta hôm nay tụ họp. Ông cụ, bà cụ nhất định sẽ rất vui mừng.

- Đúng vậy ạ. Ông nội, bà nội chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Lưu Vĩ Đông từ đằng sau cũng tiến lên chào cha mẹ. Đỗ Vũ Hinh liền nắm lấy tay con trai, đánh giá một chút, trong ánh mắt lộ ra ý cười. Bà có ba đứa con thì đứa con lớn này đáng để cho bà tự hào nhất.

Nó chính là người nối nghiệp cho Lưu gia.

Mọi người ở sân bay hàn huyện vài câu rồi tất cả đều lên xe. Lần này thì dĩ nhiên Lưu Vĩ Đông phải chạy đằng trước, phía sau là Lưu Vĩ Hồng, cuối cùng là hai chiếc xe khác, từ sân bay thẳng tiến đến đại nội.

Tại đại nội Thanh Tùng Viên, Lưu Thành Ái và Mã Quốc Bình đã được vệ sĩ thông báo trước nên sớm đứng chờ ở cửa.

Mã Quốc Bình mặc một bộ Âu phục, mang đôi giày da, càng ngày càng có phong thái của một vị lãnh đạo cấp Thứ trưởng. Lưu Thành Ái thì mặc một bộ váy âu phục xinh đẹp, mái tóc uốn gợn sóng, mang đôi giày da màu sáng, nhìn qua vô cùng có nét tươi trẻ tân thời. Bà quả thật cũng chỉ mới hơn bốn mươi, lại biết cách chăm sóc nhan sắc thì cái việc trẻ hơn mười tuổi cũng không có gì là lạ.

Khi nhìn thấy hai chiếc xe tiến vào Thanh Tùng Viên, Mã Quốc Bình vội vàng bước xuống bậc thang, tự mình mở cửa xe cho Lưu Thành Thắng. Ông ta trước kia công tác tại Ban Tổ chức trung ương, là cấp dưới cũ của Lưu Thành Thắng, việc này đương nhiên cũng là việc nên làm.

Lưu Thành Ái cũng bước đến mở cửa xe cho Lưu Thành Gia, cười nói:

- Anh hai, chị hai!

Xem ra thì hai vợ chồng này đã chia nhau ra tiếp đón hai vị huynh trưởng, đối xử bình đẳng, không trọng bên này khinh bên kia.

Lúc trước thì người thứ hai trong nhà sẽ không bao giờ được hưởng đãi ngộ như vậy.

- Cô út!

Lưu Vĩ Hồng từ trên xe bước xuống, cười hì hì kêu lên, lập tức cường điệu nói:

- Cô út, cô ngày càng đẹp đấy. Nếu đi ra ngoài, chắc mọi người sẽ nói cô là chị của cháu, chứ không ai đoán ra được cô là cô của cháu đâu.

- Vĩ Hồng, cái tên ranh con này, dám trêu chọc cô út à?

Lưu Thành Ái trong bụng rất vui nhưng ngoài miệng thì lại giả vờ oán trách một câu. Bà kỳ thật thì từ nhỏ đến giờ chẳng lo gì cả. Từ nhỏ thì có một ông bố tốt, khi kết hôn thì có một ông chồng tốt, cuộc sống gia đình có thể nói là thoải mái thật sự, cho nên cũng có ít nhiều sự kiêu ngạo.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả nói:

- Cháu là cháu ăn ngay nói thẳng. Mỗi lần nhìn thấy cô là mỗi lần thấy cô ngày càng trẻ hơn.

Nghe đứa cháu nói ngon nói ngọt như vậy, Lưu Thành Ái cũng cảm thấy cao hứng, cười không ngừng.

Lưu Vĩ Đông chưa từng nói qua những lời ngon ngọt như vậy.

Y so với Lưu Thành Ái còn muốn kiêu ngạo hơn.

Mọi người đứng trước cửa bắt tay, nói chuyện với nhau vài câu. Sau đó Lưu Thành Thắng dẫn đầu mọi người vào trong nhà.

Tháng Tám dương lịch, khí hậu rất là ấm áp. Ông cụ, bà cụ đang an vị trong phòng khách, ăn mặc theo kiểu áo Tôn Trung Sơn, nhìn qua thì khí sắc rất tốt. Sắc mặt trước kia còn hồng hào hơn, có thể nói là càng sống càng trẻ.

Lưu Thành Thắng dẫn theo con cháu, em út tiến lên, cúi đầu vấn an cha mẹ.

- Ba mẹ, chúc ba mẹ mạnh khỏe.

Những người khác tự nhiên cũng phải theo nhau vấn an cha mẹ, ông bà. Trong khoảng thời gian ngắn, Thanh Tùng Viên trở nên náo nhiệt.

- Ừ, mọi người đến đây ngồi đi.

Ông cụ mỉm cười gật đầu đáp lễ, khoát tay, ôn hòa nói.

Ông cụ Lưu khi còn chiến tranh hay sau khi xây dựng đất nước nổi tiếng là rất nghiêm túc. Ở nhà cũng không ngoại lệ. Hiện giờ thì ngày càng ôn hòa hơn, khả năng là có quan hệ rất lớn đến tuổi tác. Người càng già thì tâm tính sẽ ngày càng thay đổi. Huống chi lúc này, Lưu gia cực kỳ thịnh vượng, con cháu trong nhà không hề thua kém bên ngoài, vòng tròn quan hệ cũng dần dần được mở rộng, càng ngày càng có nhiều lực lượng nòng cốt hướng về Lưu gia. Ông cụ ở bộ máy lãnh đạo cấp cao uy vọng cứ như mặt trời ban trưa, tất cả đều khiến cho tâm tình ông cụ trở nên ôn hòa hơn.

Thấy ông cụ vui như vậy, Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy sung sướng.

Xem ra thì việc mình mời mẹ lên một chương trình chăm sóc sức khỏe cho ông cụ đã có tác dụng. Hơn nữa, nhân duyên gặp gỡ, tình trạng sức khỏe của ông cụ hoàn toàn khác với kiếp trước. Có lẽ sẽ có khả năng nghịch chuyển thiên mệnh, kéo dài tuổi thọ của ông cụ thêm nữa. Nếu được như vậy thì thật là quá tốt. Sau vài năm, khi đấu tranh chính trị gió nổi mây phun, thủ trưởng tối cao, Đổng lão, ông cụ Lưu và những vị Thái Sơn Bắc Đẩu khác đều không tránh khỏi việc cuốn vào vòng xoáy đó. Ông cụ Lưu, thủ trưởng tối cao và Đổng lão sẽ lần lượt mất đi, khi đó thì cục diện chính trị ở Bắc Kinh sẽ có nhiều thay đổi. Rất nhiều gia đình quyền quý bị lụn bại, thậm chí bị tẩy trừ, gạt ra khỏi quyền lực trung ương. Một đám nhà quyền quý mới bắt đầu xuất hiện, tạo nên một diện mạo mới cho bản đồ chính trị nước cộng hòa.

Nếu ông cụ có thể sống thêm vài năm nữa, thì trợ lực đối với Lưu gia quả thực là không thể đánh giá.

Trong khoảng thời gian này, Lưu Vĩ Hồng ở huyện Lâm Khánh đánh bại đám người Mễ Khắc Lương, nhưng đối với xu thế chính trị cao tầng vẫn không hề lơi lỏng, chủ quan. Hắn thường xuyên liên lạc với đám người Hồ Ngạn Bác, Trình Huy tại Bắc Kinh. Mấy đứa bạn này thường hay trong điện thoại tiết lộ một vài tin tức với hắn.

Dường như phương hướng thi hành biện pháp chính trị của người kế vị đều có bất đồng rất lớn so với người tiền nhiệm của ông ta là đồng chí Nguyệt Hoa hay các đồng chí trước đó nữa. Thậm chí so với phương hướng tổng thể mà Thủ trưởng tối cao đề xuất cũng có điểm không trùng hợp. Mà như thế thì phương pháp thi hành biện pháp chính trị chính là một cách thể hiện ý chí của người kế vị. Ở phía sau ông ta còn có rất nhiều những nhân vật hùng mạnh, trong đó có những nguyên lão uy vọng lớn lao bí mật.

Đường lối đấu tranh đã lặng lẽ rớt cái màn che của nó.

Đấu tranh chính trị bên trong tầng lớp này thì những nhân vật chính trị bình thường phân lượng không đủ. Bí thư Tỉnh ủy, Quân đoàn trưởng tập đoàn quân đều chỉ là những lính hầu phất cờ reo hò mà thôi, rất khó ảnh hưởng đến chính sách. Lưu gia lúc này chỉ có ông cụ là đủ phân lượng.

Theo như Lưu Vĩ Hồng biết thì ông cụ khá là có khuynh hướng ủng hộ những phương thức của người kế vị.

Sau khi tái sinh, đối với hướng đi chính trị của cao tầng, Lưu Vĩ Hồng không phải dùng đến bản lĩnh bình thường mà lợi dụng hết thảy những cách có thể lợi dụng, tận khả năng tìm hiểu nhiều tin tức càng tốt. Từ thông tin từ kiếp trước cho đến những thông tin từ miệng Lưu Thành Ái, Lưu Thành Gia tiết lộ, kết hợp lại, dần dần có được một hình thái rõ ràng.

Lưu gia kiếp trước tuột dốc, nguyên nhân mấu chốt chính là do ông cụ mất đi. Người kế vị thay đổi lề lối, áp dụng phương thức thi hành biện pháp chính trị mới. Mà Lưu Thành Thắng sau khi ông cụ qua đời, vì bảo vệ lợi ích cho Lưu gia, mà biểu hiện quá mức, đối lập lại người kế vị và những thế lực chính trị khác khiến họ liên kết với nhau, cuối cùng trở thành người thứ nhất bị lật đổ trong ván cờ chính trị.

Còn ở kiếp này, chỉ cần ông cụ có thể sống lâu thêm một chút thì tình hình sẽ có sự thay đổi rất lớn. Mà Lưu Thành Thắng đảm nhiệm chức vụ bên ngoài cũng không dễ dàng tỏ thái độ gì. Khả năng Lưu gia bị tẩy trừ sẽ được giảm đến mức thấp nhất.

Trước đó, Lưu Vĩ Hồng suy nghĩ, chỉ cần làm như thế nào để cho thực lực Lưu gia không bị quá tổn hại trong cơn lốc chính trị, vì sau này lưu lại sức lực trong ván cờ mới. Nhưng thời gian trôi qua, sức khỏe ông cụ lại tốt hơn trước nên tâm tư của Lưu Vĩ Hồng cũng có sự thay đổi.

Nếu thực lực đã đủ, bố cục cũng không giống nhau, hơn nữa mình lại có sự giác ngộ đến hai mươi năm, nếu chỉ muốn bảo vệ chính mình thôi thì tầm mắt quả thật là rất thấp. Hắn muốn trong ván cờ chính trị này chiếm cứ chủ động, thay đổi tiến trình lịch sử trên diện rộng. Tất nhiên, khả năng sẽ không lớn nhưng vì tranh thủ lợi ích chính trị lớn nhất cho Lưu gia thì điều đó thật khả thi.

Suy nghĩ như vậy nên Lưu Vĩ Hồng trong lòng dâng lên một cỗ lý tưởng hào hùng.

Quản lý Giáp Sơn chỉ mấy tháng, Lưu Vĩ Hồng cảm nhận được rằng, nếu chỉ muốn thực hiện lý tưởng và khát vọng chính trị của mình thì càng phải vì nước vì dân mà thực hiện, cải thiện chất lượng cuộc sống cho quần chúng, để có thể đoạt được thắng lợi trong ván cờ chính trị, bảo vệ quyền lực trong tay là điều quan trọng nhất.

Không có vị trí thích hợp thì cho dù có lý tưởng cách mấy cũng chỉ là không tưởng mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.