Quan Gia

Chương 338: Lời nói kinh động bốn phương




Lưu gia khi tụ họp lại với nhau thì có quy tắc đã định. Khi mọi người ngồi xuống trong phòng khách thì lập tức có người hầu mang trà đến.

Ánh mắt ông cụ đảo qua trên mặt tất cả đám con cháu, bắt đầu từ Lưu Thành Thắng và kết thúc cũng ở Lưu Thành Thắng. Ông cụ chậm rãi nói:

- Thành Thắng, con đi Giang Nam cũng hơn nửa năm rồi, tình hình thế nào?

Lưu Thành Thắng là con cháu nắm giữ chức vụ cao nhất trong Lưu gia. Mỗi lần đều do ông ta đại diện báo cáo với ông cụ. Lần này cũng không ngoại lệ. Lưu Thành Thắng trước kia tuy rằng cũng là chủ quản một phương nhưng đây là lần đầu tiên đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy. Ông ta đã có kinh nghiệm trong một thời gian dài quản lý một địa phương. Cho nên ông cụ đối với việc Lưu Thành Thắng đảm nhiệm chức Bí thư tỉnh ủy một tỉnh kinh tế lớn thì cũng rất chú ý.

Lưu Thành Thắng liền quay sang cha mẹ, hơi cúi thấp người xuống, sau đó chậm rãi báo cáo tình hình của mình ở Giang Nam.

Tất cả mọi người đều lắng nghe một cách chăm chú, trong đó có cả Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Thành Thắng nhậm chức ở Giang Nam, là do ông ta cực lực thúc đẩy. Lúc trước, ý của Lưu Thành Thắng là muốn ở lại Ban tổ chức trung ương đảm nhiệm chức Phó trưởng ban thường trực. Đương nhiên, không phải là Lưu Thành Thắng không biết việc đảm nhiệm chức vụ cao nhất ở một tỉnh có tầm quan trọng như thế nào. Gần như tuyệt đại đa số lãnh đạo ở trung ương đều là từ chức vụ Bí thư Tỉnh ủy đi lên. Cho dù đảm nhiệm chức Phó ban thường trực của Ban Tổ chức trung ương, muốn tiến thêm một bước nữa thì cần phải qua việc rèn luyện ở chức vụ Bí thư Tỉnh ủy. Lưu Thành Thắng muốn ở lại thủ đô, đơn giản là cảm thấy ván cờ chính trị đang trong giai đoạn khẩn trưởng, không nghĩ đến việc rời khỏi Bắc Kinh, cho nên tin tức bế tắc, phản ứng so với người khác chậm mất nửa nhịp. Nhưng có một số việc cũng không thể không nhắc đến thái độ trước so với thái độ sau mạnh hơn. Nghiêm khắc mà nói thì Lưu Thành Thắng cần phải khẩn trương hơn nữa.

Hiện giờ ông ta đã đi Giang Nam, Lưu Vĩ Hồng dĩ nhiên là phải cẩn thận nghe bác cả của mình thi hành biện pháp chính trị ở Giang Nam như thế nào.

Lưu Thành Thắng báo cáo gần như là theo quy củ. Hình như là mỗi một người đến đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy cũng sẽ áp dụng cùng một loại thi thố, đoàn kết đồng chí, củng cố quyền lực. Hiệu quả như thế nào thì sẽ được quyết định bởi người có thủ đoạn cao minh hơn và môi trường chính trị ở đó.

Môi trường chính trị tỉnh Giang Nam, đối với Lưu Thành Thắng mà nói thì không được tốt. Đỉnh núi san sát nhau, phần đông là các phe phái. Thế lực bản địa cũng rất hùng mạnh. Lưu Thành Thắng sau khi nhậm chức, quyền lực cũng chưa có được hiệu quả rõ ràng, Bí thư Thành ủy Giang Khẩu Phó Nghi Bảo là một ví dụ. Đối với Phó Nghi Bảo mà nói thì đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy Giang Khẩu thì là quan thăng một bậc. Nhưng đối với Lưu Thành Thắng mà nói thì cán bộ mà mình nhìn trúng lại không thể đề bạt ở tỉnh, mà chỉ có thể áp dụng đường vòng, ý nghĩa nào đó chính là một sự thất bại.

Nhưng theo như Lưu Vĩ Hồng dự kiến, thì tỉnh Giang Nam nếu như bố trí tốt như vậy thì trung ương chưa chắc sẽ đồng ý cho Lưu Thành Thắng đến chủ quản Giang Nam. Bí thư Tỉnh ủy của một tỉnh giàu có so với Bí thư Tỉnh ủy của một tỉnh xa xôi là hai sự khác nhau.

Tỉnh Giang Nam chẳng những có vị trí kinh tế cao nhất trong cả nước mà địa vị chính trị cũng không nhẹ. Có thể nói là vùng giao tranh nhất. Lưu Thành Thắng kinh nghiệm lý lịch đảm nhiệm chức vụ Bí thư Tỉnh ủy của một tỉnh bình thường là được rồi. Đến tỉnh Giang Nam lớn như vậy thì có vẻ là hơi đơn độc. Nếu như tấm biển của Lưu gia không lớn thì chỉ sợ vị trí này chưa chắc đến phiên ông.

Tuy nhiên, lời nói của Lưu Thành Thắng rất là bình thản, cũng không có nhiều âu lo. Dù sao thì ông ta đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam, thời gian chưa dài. Lúc này vẫn còn đang trong giai đoạn tìm hiểu. Một khi đã ngồi yên vị trí thì sẽ tìm một hai người nào đó đủ phân lượng để khai đao lập uy.

"Giết gà dọa khỉ", loại thủ đoạn này tổ tiên đã sử dụng mấy ngàn năm. Bất luận trong một ván cờ nào cũng không thể thiếu chiêu này. Áp dụng trong cuộc sống bình thường cũng có thể có được tác dụng.

Nghe bác cả thuật lại, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy đầu óc mơ hồ, nhưng tạm thời vẫn chưa lên tiếng.

Khi Lưu Thành Thắng kế tiếp nói đến tình hình phát triển kinh tế ở Giang nam thì Lưu Vĩ Hồng lại càng thêm chú ý.

Lưu Thành Thắng nói tình hình phát triển kinh tế Giang Nam trước mắt gặp rất nhiều trở ngại. Giang Nam là một tỉnh vùng duyên hải, đầu tiên là thu hút đầu tư bên ngoài, cải tạo lại hình thức đầu tư cổ phần của các xí nghiệp quốc doanh, rồi tiến hành thăm dò, nhất định sẽ có hiệu quả. Nền kinh tế Giang Nam vẫn duy trì ở tốc độ phát triển cao. Nhưng kể từ năm đó thì kinh tế tỉnh Giang Nam đã xuất hiện tình trạng trì trệ, cá biệt còn có địa khu xuất hiện tình trạng rút lui.

- Ồ, vì sao lại như vậy?

Ông cụ vẫn đang ngồi chăm chú lắng nghe, bỗng nhướng mày lên, nghiêm khắc hỏi Lưu Thành Thắng một câu.

Trong lúc con cháu đang báo cáo, ông cụ bình thường chỉ lắng nghe, rất ít khi lên tiếng, trừ phi là xuất hiện những vấn đề rõ ràng, hoặc đám con cháu mở miệng thỉnh giáp thì ông cụ mới nhẹ nhàng chỉ điểm vài câu.

Lưu Thành Thắng hai hàng lông mày hơi nhếch lên, dường như đang suy xét đến từ ngữ để nói. Sau khi do dự một lát liền nói:

- Việc phát triển ra quốc tế cũng có sự ảnh hưởng rất lớn.

Lưu Thành Gia, Mã Quốc Bình, Lưu Vĩ Đông, Lưu Vĩ Hồng đều gật đầu tán thành. Đám người Đỗ Vu Hinh và Lâm Mỹ Như thì lại không hiểu rõ. Lưu Thành Ái thì nửa hiểu nửa không. Bà mặc dù cũng làm việc trong môi trường thể chế nhưng chưa có kinh nghiệm công tác tại địa phương, vấn đề xây dựng kinh tế quả thật không hiểu lắm.

Ông cụ ánh mắt chậm rãi quét qua một vòng trên mặt đám con cháu, dừng lại ở Lưu Vĩ Đông, ôn hòa hỏi:

- Vĩ Đông, cháu cảm thấy đó là tình huống như thế nào?

Rõ ràng, là cha Thành Thắng đã báo cáo nhưng ông cụ lại hướng Lưu Vĩ Đông để hỏi cảm nhận về vấn đề, dĩ nhiên là có sự ưu ái bên trong. Dù sao thì đối với sự lịch duyệt về nhân sinh và quan trường của Lưu Thành Thắng thì làm sao Lưu Vĩ Đông có thể sánh bằng. Lưu Vĩ Đông chưa từng có kinh nghiệm quản lý một địa phương. Trong trường hợp này, dẫn dắt y một chút tất có nguyên nhân.

Lưu Vĩ Đông vội cúi thấp người xuống, trả lời:

- Vâng thưa ông nội, cháu nghĩ là chủ yếu là do cán bộ tỉnh Giang Nam tuổi tác đã lớn, một số quan niệm thâm căn cố đế không thể thay đổi. Hiện tại, quốc tế đối với chúng ta cũng không có lợi. Các quốc gia phương Tây liên kết với nhau tiến hành chế tài với chúng ta, cấm vận từ từ. Hoàn cảnh này là vô cùng bất lợi, sẽ ảnh hưởng đến tinh tích cực của các cán bộ, tư tưởng bảo thủ lại trỗi dậy.

Những người khác đều gật đầu đồng ý.

Ông cụ lại chuyển ánh mắt của mình sang Lưu Vĩ Hồng, tiếp tục ôn hòa hỏi:

- Vĩ Hồng, ý kiến của cháu thì sao? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Khi ông cụ hỏi ý kiến của Lưu Vĩ Đông, người khác thì không nói nhưng trong lòng Lâm Mỹ Như thì xem ra không được vui. Có lẽ, trong cảm nhận của mọi người thì Lưu Vĩ Đông mới là người nối nghiệp đời thứ ba của Lưu gia. Biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng thời gian gần đây cho dù tốt cũng không thể chiếm được một vị trí nhỏ nhoi trong lòng ông cụ. Nhưng ông cụ lại đột nhiên đặt câu hỏi với Lưu Vĩ Hồng, Lâm Mỹ Như lập tức tinh thần rung lên, sắc mặt lộ ra sự vui mừng. Mặc kệ là Lưu Vĩ Hồng có trả lời thuyết phục hay không, có khiến ông cụ vừa lòng hay không thì ít nhất trong trường hợp này, có thể cho Lưu Vĩ Hồng một cơ hội để lên tiếng đã là rất tốt rồi.

Sau khi Lưu Vĩ Đông lên tiếng, chỉ có duy nhất một mình Lưu Vĩ Hồng là không gật đầu phụ họa theo. Khả năng là ông cụ đã chú ý đến chi tiết này.

- Vâng, thưa ông nội. Cháu cảm thấy anh cả nói rất có đạo lý. Một số cán bộ của chúng ta, từ sâu trong nội tâm cũng không có sự nhận thức sâu sắc đến tầm quan trọng của việc cải cách mở cửa. Nói cách khác, bọn họ căn bản không có ý kiến riêng của mình, chỉ chạy theo thời thế mà thôi. Thời thế yêu cầu làm thế nào thì làm theo thế đó. Cán bộ Giang Nam phỏng chừng cũng không ngoại lệ.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói một cách không vội vàng, không hấp tấp.

Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia, Mã Quốc Bình và Lưu Vĩ Đông cùng đồng loạt biến sắc, giật mình nhìn Lưu Vĩ Hồng.

- Vĩ Hồng!

Lưu Thành Thắng thậm chí không kìm nổi, quát Lưu Vĩ Hồng một tiếng.

Lâm Mỹ Như thì sắc mặt thay đổi nghiêm trọng. Bà không biết Lưu Vĩ Hồng nói sai hay không nhưng đám người Lưu Thành Thắng biến sắc như thế thì khẳng định là không tán thành lời nói của Lưu Vĩ Hồng. Thậm chí sắc mặt của ông cụ cũng hơi trầm xuống.

Lưu Vĩ Hồng làm sao mà không biết nhưng lời này của hắn là phạm húy. Bởi vì việc không nhận thức tầm quan trọng của việc cải cách mở cửa không chỉ dừng lại trên người cán bộ tỉnh Giang Nam mà thôi. Hai loại tư tưởng xung đột trong Đảng nội lúc này càng kịch liệt hơn nữa. Ông cụ hiện giờ cũng bao hàm trong đó. Ông cụ không phải là phản đối ý kiến kiên trì cải cách mở cửa, chủ yếu là căm thù bọn cán bộ mục nát mà thôi. Ông cụ kiên trì phải nghiêm trị những phần tử tham ô, mục nát, duy trì những đảng viên ưu tú và thuần khiết.

Nhưng đối với những người có dụng tâm kín đáo thì lại cho rằng ông cụ đang theo đường lối bảo thủ.

Theo như Lưu Vĩ Hồng biết thì người kế vị thường xuyên đến Thanh Tùng Viên thăm hỏi ông cụ, lấy đạo lễ con cháu. Từ tuổi tác và lý lịch thì ông cụ quả thật là bề trên của người kế vị. Ông cụ đối với chính sách của người kế vị cũng có một chút không đồng ý. Cho nên điều này dường như lại khẳng định thêm những gì mà bên ngoài đã đồn đại.

Nhưng thực tế, chính trị của cao tầng lại không đơn giản như vậy, cũng không phải vấn đề này hay vấn đề kia. Những người có công lớn như ông cụ Lưu lại càng không có nguyên tắc chỉ ủng hộ một người. Ví dụ như ông cụ khẳng định thực hiện một số chính sách của người kế vị, nhưng cũng có một số lại không ủng hộ, nên khi gặp thời điểm đề xuất thì liền không do dự đề xuất ngay. Thậm chi, nên phê bình cũng phê bình luôn.

Ông cụ Lưu ủng hộ người kế vị, ở một ý nghĩa nào đó, cũng là một thể hiện của tính tổ chức kỷ luật.

Một quyết sách nếu đã đề ra thì không dễ dàng gì phủ quyết.

Huống chi, chuyện như vậy chính là đại sự của quốc gia, quan hệ đến cục diện chính trị ổn định và phát triển của tương lai, thậm chí còn quan hệ đến số mệnh mười năm của quốc gia. Cho nên càng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Ông cụ ngựa chiến nửa đời, sáu mươi năm đi theo cách mạng, lập trường chính trị là cực kỳ kiên định, tình cảm chân thành với Đảng, với quốc gia, trung thành với tổ chức tuyệt không nghi ngờ.

Lưu Vĩ Hồng nói như vậy, nếu người không rõ nội tình nghe được, thậm chí sẽ nghĩ rằng Lưu gia đang nội chiến, cả ông nội cũng không ủng hộ quan điểm của hắn.

Điều này cũng khó trách Lưu Thành Thắng đột nhiên biến sắc.

Nhiều năm như vậy, cũng chưa có con cháu Lưu gia nào nghi ngờ quyền uy vô thượng của ông cụ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.