Quan Gia

Chương 348: Bộ phim về sử thi chiến tranh




-Tên nhãi này nói đến thì nhất định sẽ đến, Nhị Ca ở đây đợi gã, gã lại dám không đến?

Hồ Ngạn Bác cười nói.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:

-Nói như vậy, chẳng phải tôi trở thành đại ca xã hội đen sao? Người ta không đến, tôi sẽ sai người đi bắt cóc gã?

Hồ Ngạn Bác khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Buổi hôm nay được tổ chức ở sân biệt thự của một người bạn Trình Sơn, người bạn này làm ở "Cơ quan trung gian", chỉ có điều chỉ là một nhân viên bình thường, cũng không phải con nhà quyền thế gì, cha mẹ đều là cán bộ cơ quan Nhà nước, sau cải cách, là nhóm người xuất ngoại đầu tiên, đến bây giờ cũng được xếp vào hàng những người giàu có. Cũng chỉ có một đứa con trai duy nhất này, nên rất đầu tư, sớm đã mua cho gã biệt thự đẹp xe hơi sang, dự định nuôi dưỡng thành con ông cháu cha.

Trình Sơn thường xuyên "trưng dụng" biệt thự này của gã để hội họp.

Đối với việc con trai có thể chơi cùng với con nhà quyền thế là Trình Sơn, cha mẹ của người bạn Trình Sơn cũng rất ủng hộ. Thân là một người kinh doanh, đặc biệt là lớp người giàu đầu tiên trong nước nên hiểu rất sâu sắc về quyền lực. Nếu muốn được sống tốt ở trong nước thì phải giữ mối quan hệ với những người có quyền, đó là nhiệm vụ đầu tiên, thậm chí còn quan trọng hơn kết bạn với những người trong giới kinh doanh. Nếu đắc tội với bạn kinh doanh, nhiều nhất cũng chỉ tổn thất một khoản tiền, nhưng đắc tội với những người có quyền lực trong giới quan chức, sẽ phải chịu tổn thất từ những điều căn bản nhất.

Lúc này trong sân biệt thự đã khá náo nhiệt, cả nam lẫn nữ có lẽ cũng có mấy chục người, phần lớn là những người trẻ tuổi. Biệt thự những năm chín mươi, không thể nói đến chuyện quá xa hoa, nhưng sân trong biệt thự thật sự rất lớn, có thể chứa được một, hai trăm người. Buổi tiệc cũng làm theo phong cách phương Tây, làm tiệc buffet, còn có người chuẩn bị một lò nướng để nướng thịt.

Trong đám người già trẻ lẫn lộn đó, Lưu Vĩ Hồng thậm chí còn thấy những gương mặt như đã từng gặp qua mấy lần, suy nghĩ kỹ lại, liền nhận ra một nữ ca sĩ rất nổi tiếng của đời sau, được xưng là "nhà nghệ thuật…" hay "ca sĩ…", còn có những người trong chính phủ có thân phận rất hiển hách, rồi những người phụ trách đoàn ca múa nhạc, cấp bậc không thấp. Nhưng bây giờ, vẫn còn là "nghé chưa lộ sừng trâu", đang đứng vây quanh những người trẻ tuổi con nhà quyền quý, thỉnh thoảng trên mặt còn lộ nụ cười nịnh nọt.

Đừng thấy Công ty kinh doanh biểu diễn nghệ thuật của bọn Trình Sơn bây giờ còn như một gánh hát rong, chưa có treo biển hành nghề, nhưng những nguồn tài nguyên mà gã đang nắm trong tay là những thứ mà Công ty Điện ảnh đời sau không thể so sánh được. Như mấy nữ diễn viên mà Lưu Vĩ Hồng bây giờ đang thấy, nếu ở đời sau, chính là người nổi tiếng trong giới truyền hình và điện ảnh, bất cứ công ty truyền hình hay điện ảnh lớn nào, cũng muốn mời bằng được.

Thấy Lưu Vĩ Hồng nhìn mấy nữ diễn viên trẻ tuổi, Trình Sơn cười nói:

-Sao rồi, Nhị Ca thấy vừa ý người nào rồi? Hay là em giúp anh gọi họ lại, cùng nói chuyện, tối hôm nay em sẽ sắp xếp?

Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu, nói:

-Nói chuyện thì có thể, nhưng sắp xếp thì không cần, tôi không thích như vậy.

Trình Sơn liền cười khổ, rầu rĩ nói:

-Nhị Ca, Tam Nhi em cũng chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi, nếu anh buồn em sẽ phụ trách việc tìm niềm vui cho anh. Còn những điều khác, em sợ không giúp được anh nhiều.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

-Tam Nhi, đừng giả vờ ngớ ngẩn nữa, làm anh em, quan trọng là có lòng, trước đây chúng ta cùng đánh bài uống rượu chẳng phải rất vui vẻ sao? Cứ phức tạp lên như vậy làm gì? Ai nói phải giúp được nhau mới là bạn bè?

Hồ Ngạn Bác nhẹ nhàng cười, nói:

-Chính là lời nói này, Tam Nhi, cậu nói sai, tự phạt mình một ly đi!

-Đúng, tôi nói sai rồi, tôi tự phạt một ly! Text được lấy tại Truyện FULL

Trình Sơn cũng thật lưu manh, liền rót một ly bia lớn, uống ừng ực.

Tạ Chính Đào-người anh em với Trình Sơn, cũng là người chủ biệt thự này, cũng đứng bên cạnh. Thấy cảnh tượng này, lại càng kính trọng Nhị Ca. Bình thường khi mọi người ở cùng nhau, Tam Ca là người "trung tâm", nói một không nói hai, tại cái đất Bắc Kinh này, cũng như vậy. Nhưng không ngờ trước mặt Nhị Ca, Tam Ca lại cảm thấy mình là một "kẻ bất tài", cũng không biết Nhị Ca này là một nhân vật thế nào. Thấy tuổi Nhị Ca cũng không lớn, có lẽ hắn chỉ dùng lai lịch trong nhà để dọa người thôi.

Trong vòng tròn con ông cháu cha trên Bắc Kinh, quan trọng nhất chính là điều này. Lai lịch càng mạnh thì anh em lại càng đông đúc. Chỉ cần người anh em đó có xuất thân lớn thì sẽ trở thành anh cả trong vòng tròn con ông cháu cha.

-Tam Nhi, Nhị Ca cho cậu một lời khuyên nhé!

Lưu Vĩ Hồng nhìn Trình Sơn, khẽ cười nói.

Trình Sơn liền lập tức bày ra bộ mặt quan tâm, nói:

-Được được, Nhị Ca cứ nói, em đang nghe…

-Cậu về nhà, nói với cha cậu một tiếng, bảo ông làm lớn hơn một chút, quay một bộ phim về sử thi chiến tranh. Thời kỳ giải phóng, ba chiến dịch lớn của chúng ta chẳng phải là một đề tài hay hay sao? Đề tài này, rất đáng để làm. Bảo cha cậu đề nghị với cấp trên, tôi nghĩ, chắc chắn được.

Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm nói.

Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, bộ sử thi chiến tranh Tam bộ lục hữu, bây giờ đã bắt đầu làm rồi. Sau khi cơn lốc chính trị lớn hồi năm ngoái đi, những quốc qua gia phương Tây và một bộ phận những người trong nước đã có sự phê bình kín đáo về Quân đội và hình tượng Quân đội…đồng thời chịu rất nhiều ảnh hưởng không tốt. Những cán bộ cấp trên liền tìm những phương án để cố gắng xóa đi những ấn tượng không tốt đó. Bộ phim sử thi chiến tranh là một phần quan trọng trong phương án đó, không những nó có thể xây dựng thanh danh tốt cho Quân đội, mà nó còn là một cách nịnh bợ của nhân vật nào đó đối với Quân đội.

Nhưng không biết vì nguyên nhân nào đó, ở đời này, dường như chưa hề có động tĩnh gì, đừng nói đến trù bị, mà thậm chí cũng chưa có ai lên tiếng.

-Làm cái đó?

Trình Sơn rất kinh ngạc, gã rất thích chơi, thích đêm đêm làm chú rể, nhưng lại không hề có hứng thú với những cán bộ lãnh đạo chính trị cấp trên. Việc này, Trình Sơn tự nhận không phải việc mình có thể chơi, mà phải là những người thông minh như Nhị Ca hoặc Hồ Ngạn Bác mới có thể chơi được.

Hồ Ngạn Bác đập nhẹ lên bàn, tán thưởng:

-Nhị Ca, ý kiến hay!

Trình Sơn liền cười khổ, không biết ý kiến này hay ở chỗ nào. Gã làm công ty Điện ảnh và truyền hình này, mục đích cũng rất đơn giản, thứ nhất là tiền, thứ hai là chơi. Muốn đạt được cả hai mục đích này, đương nhiên phải làm những việc có tính chất buôn bán. Quay những vở kịch về cuộc sống, về thời sự…Còn những bộ phim về chiến tranh, đầu tư tuy không lớn, nhưng hiệu quả cũng chẳng thấy đâu. Bây giờ Nhị Ca lại bảo gã về nhà khuyên cha gã làm một bộ phim sử thi chiến tranh, những việc này mang tính chính trị quá lớn, Trình Sơn cảm thấy mình hoàn toàn không nên tham gia.

Thấy Trình Sơn có vẻ mơ hồ, Hồ Ngạn Bác liền mắng:

-Tam Nhi, cậu không thể ngày nào cũng chơi đùa với phụ nữ, đầu óc của cậu, cũng phải có lúc suy nghĩ những chuyện đứng đắn một chút. Có phải chú Trình càng ngày càng ít quan tâm cậu không?

Trình Sơn liền ủy khuất nói:

-Ông ấy có khi nào quan tâm đến tôi đâu? Mỗi lần nhìn thấy tôi, đều tức giận đến muốn đánh người, cứ động một chút là khiển trách. Tôi bây giờ à, thấy ông ấy là phải trốn đi.

Đó cũng chính là tình hình chính của những con nhà quyền quý nhưng lại ăn chơi. Phần lớn những người thế hệ thứ hai, bất luận là con nhà làm quan cũng được, hay con nhà kinh doanh cũng thế, tư tưởng quan niệm còn tương đối chính thống, chỉ rất mong con cái mình có thể làm nên được thành tích gì đó. Nhưng những con nhà quyền quý ở Bắc Kinh phần lớn đều khiến cha mẹ phiền lòng. Một thế giới phồn hoa, ăn chơi đủ cả, những thanh niên thời nay có thể thắng nổi những cám dỗ đó không? Không nhân lúc còn trẻ để ăn chơi hưởng thụ, lẽ nào đợi đến lúc già rồi, đành ngồi một chỗ xem người khác chơi bời sao?

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

-Tam Nhi…Chú Trình cũng chỉ muốn dạy cậu nên người, nếu cậu không muốn bị ai mắng, thì hãy làm theo những gì tôi bảo, chắc chắn không thể sai được. Nếu lần này chú Trình còn mắng cậu thì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ chịu mắng thay cậu!

Từ trước đến nay Trình Sơn vẫn rất tin tưởng Lưu Vĩ Hồng, nghe Lưu Vĩ Hồng nói chắc chắn như vậy, liền cảm thấy tự tin và có chút hứng thú, nói:

-Nhị Ca, thật sự có thể được khen ngợi?

Lưu Vĩ Hồng liền cười, liếc mắt nhìn Hồ Ngạn Bác.

Cái đầu của Hồ Ngạn Bác hoạt động nhanh hơn Trình Sơn nhiều, bên trong có chứa những thứ hữu dụng, không giống như Trình Sơn, trong đầu chỉ toàn là những cặp đùi trắng bóng và những bộ ngực căng phồng của các cô gái, cả ngày chỉ nghĩ đến việc tối hôm nay sẽ làm chú rể trên giường của cô gái nào.

Vì vậy nên ở đời trước, đám bạn bè thân thiết của Lưu Vĩ Hồng, chính là Hồ Ngạn Bác và Trình Huy ở cùng với nhau như cá gặp nước, rất có quyền uy.

Hồ Ngạn Bác hiểu được ý tứ của Lưu Vĩ Hồng, nói với Trình Sơn:

-Tam Nhi, cậu cứ về trình bày với chú Trình ý kiến này đi, chú Trình chắc chắn sẽ hỏi cậu một số vấn đề, tôi và Nhị Ca cũng sẽ nói với cậu vài câu, tránh khỏi đến lúc đó trả lời không được rồi lại e sợ.

-Được được, cậu nói cậu nói, tôi nghe đây.

Trình Sơn gật đầu như gà mổ thóc. Mặc dù trong đầu gã còn có chút mơ hồ, nhưng có một điều có thể khẳng định, chính là Nhị Ca và Hồ Ngạn Bác tuyệt đối không hại gã, chắc chắn chỉ muốn tốt cho gã.

-Chuyện năm trước, tôi không cần phải nói nữa, mọi người đều đã biết rồi. Còn bây giờ, phải nghĩ cách để lấy lại danh dự cho Quân đội. Đề nghị này của Nhị Ca cũng chính vì chuyện này. Nếu chú Trình là người đầu tiên đưa ra ý kiến này, chắc chắn sẽ được cấp trên khen ngợi. Cái này gọi là không bàn mà hợp ý nhau, hiểu không? Nếu chú Trình hỏi cậu thì cậu nói do cậu nghĩ ra, tuyệt đối đừng nói do Nhị Ca và tôi chỉ cho, như vậy thì không xong.

Hồ Ngạn Bác nói rất nghiêm túc.

Trình Sơn chẳng qua không tập trung vào việc này thôi, nhưng đầu óc cũng rất thông minh, nói một chút liền hiểu, bừng tỉnh gật gật đầu, hưng phấn nói:

-Ái chà, sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ? Ý kiến này rất hay, cha tôi chắc chắn đồng ý, nếu làm không tốt thì lần này ông ấy cũng làm được việc tốt.

Cha Trình Sơn là Trình Tô Nam vẫn còn khá trẻ, khoảng bốn mươi tuổi, bây giờ đang là Vụ trưởng vụ Phát thanh và Truyền hình, đang tích cực tìm đường thăng tiến. Chỉ cần có được sự chú ý của một nhân vật cấp trên nào đó thì tiến thêm một chức nữa là điều hoàn toàn có khả năng. Giống như Trình Sơn nói, nếu như cha gã ghi được một điểm, thăng thêm một chức thì cách nhìn của cha gã đối với gã cũng sẽ được thay đổi, sau này cũng không đến nỗi cứ nhìn thấy mặt là mắng nữa.

Trình Tô Nam được thăng chức thì quyền lực ở Vụ Phát thanh và Truyền hình cũng tăng thêm nhiều, lúc đó uy thế của Trình Sơn cũng được tăng lên, cái trung tâm Truyền hình và Điện ảnh kia của gã không chừng cũng có thể trở thành một công ty Truyền hình và Điện ảnh, Trình tam ca ở Bắc Kinh lại càng nổi danh hơn nữa.

-Nhị Ca, Ngạn Bác, nào nào, em kính hai người một ly!

Trình Sơn vui mừng nâng ly lên, trên mặt là nụ cười tươi rói


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.