Quan Gia

Chương 418:




Sau Tết âm lịch, cục diện chính trị ở Bắc Kinh càng khó nghĩ, từ Trung ương đến địa phương đều đã xảy ra một số việc điều động nhân sự. Việc thu hút sự chú ý của mọi người nhất là Bí thư thành ủy Minh Châu được điều đến nhậm chức Phó thủ tướng Quốc vụ viện.

Lưu Vĩ Hồng nhớ rõ, trong kiếp trước, chuyện này cũng đã từng xảy ra nhưng thời gian dường như hơi khác biệt. Trong kiếp tái sinh này, thời gian chủ tịch Hồng đến Bắc Kinh sớm khoảng hai tháng.

Có lẽ vì hắn như con bướm vỗ cánh không ngừng, rất nhiều chuyện trong nước đều phát sinh những thay đổi nhỏ, nhưng chiều hướng đại khái thì không thay đổi. Chuyện này cũng dễ hiểu, dưới sự kiên trì nỗ lực không ngừng của hắn, không phải ông cụ đã thay đổi thái độ sao?

Ít nhất, tin tức này đối với Lưu Vĩ Hồng không phải là tin tức xấu.

Vào Tết âm lịch, Lưu Vĩ Hồng đã gặp Trần Bác Vũ, giám đốc mỏ than Ti Châu ở Bắc Kinh. Trần Bác Vũ nói, việc nhận thầu khu mỏ Giáp Sơn có một vài vấn đề. Lãnh đạo mỏ than Đại Tân có chút băn khoăn nhất định, báo cáo nội bộ thì lãnh đạo trong Bộ cũng phúc đáp một cách chậm chạp. Cứ như thế, kế hoạch tài chính cho mỏ than Ti Châu sẽ rơi vào khoảng không, e là phải dời thời điểm nhận thầu mỏ lại.

Lưu Vĩ Hồng nghe xong những lời này cũng không biết làm thế nào.

Mỏ than Ti Châu cũng không phải nơi dư dả gì, không có tiền lấy gì khởi công đây?

Không ngờ trở lại khu Giáp Sơn không lâu, Trần Bác Vũ đã gọi điện thoại tới, nói vấn đề tài chính đã ổn rồi, không phải do bộ chi mà là đến ngân hàng vay. Có khoản tiền này, Trần Bác Vũ quyết định lập tức đem đội ngũ thi công vào khu Giáp Sơn, chuẩn bị khởi công, mong Lưu Vĩ Hồng hết sức giúp đỡ.

Bí thư Lưu vừa nghe tất nhiên vui vô cùng.

Có người giúp hắn khai thác mỏ, làm đường, bí thư Lưu hoan nghênh 120 phần trăm, thiện cảm đối với Trần Bác Vũ cũng tự nhiên tăng vọt. Người đó thật là hợp khẩu vị với Lưu Nhị Ca, cũng tuổi trẻ tài cao, tính cách nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán.

Quả nhiên không lâu sau, đội ngũ thi công mỏ than Ti Châu đã tiến vào khu Giáp Sơn, bắt đầu xây dựng rầm rộ.

Vừa qua khỏi Tết âm lịch, một cảnh tượng xây dựng khí thế ngất trời ở khu Giáp Sơn, rất nhiền thôn dân gần đó vào khu mỏ làm công nhân xây dựng, mỗi tháng đều lãnh một xấp tiền giấy cứng, miệng cười nghiêng ngả.

Đầu tháng 3 năm 91, báo Minh Châu lại đăng bài báo thứ hai, cùng một luận điệu với bài xã luận trước "do Hoằng Nghiên cung cấp", nhưng câu chữ càng bén nhọn hơn, đưa ra ý tưởng mới cải cách phát triển kinh tế thị trường. Bài báo truyền đạt tinh thần của thủ trưởng tối cao nói chuyện khi thị sát Minh Châu: "Kế hoạch và thị trường chỉ có hai loại phương tiện và các hình thức phân bổ nguồn lực chứ không phải là một dấu hiệu phân chia chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa tư bản. Tư bản chủ nghĩa có kế hoạch thì chủ nghĩa xã hội cũng có thị trường", cũng phê bình: "Vài đồng chí có thói quen đem kinh tế kế hoạch đánh đồng với xã hội chủ nghĩa, đem kinh tế thị trường đánh đồng với chủ nghĩa tưa bản, cho rằng sau khi thị trường điều tiết thì nhất định xuất hiện bóng ma ẩn phía sau của chủ nghĩa tư bản…"

Lưu Vĩ Hồng ngồi trong văn phòng khu ủy Giáp Sơn, xem bài báo một cách tỉ mỉ.

Việc phát hành báo chí ở Minh Châu, vì giao thông đang trong giai đoạn chưa phát triển, lúc đưa đến khu Giáp Sơn huyện Lâm Khánh tỉnh Sở Nam thì đã lạc hậu hai ba ngày. Lưu Vĩ Hồng cảm thấy nên tổ chức cho các cán bộ trong Khu học tập tinh thần của bài báo này một chút.

Căn cứ vào những việc xảy ra trước đây, một vài nội dung trong bài báo này trong thực tế đúng là chỉ thị tối cao.

Lưu Vĩ Hồng nhấc điện thoại, gọi đến văn phòng Đảng ủy chỉ thị:

- Tiểu Hùng, cậu làm tờ thông báo, chín giờ sáng mai, mời các cán bộ đến dự đại hội ở văn phòng khu ủy, cán bộ cấp phó khu trở lên đều phải tham gia. Hội nghị học tập tinh thần chỉ thị của báo chí.

Tiểu Hùng vội vàng nhận lệnh, vội vã gọi điện thoại thông báo đến các xã, thị trấn.

Lưu Vĩ Hồng buông điện thoại, lại cầm lấy tờ báo, chưa kịp xem thì chuông điện thoại đã reo vang, Lưu Vĩ Hồng lại nhấc điện thoại lên.

- Xin chào, Vĩ Hồng đây!

- Vĩ Hồng, em ở văn phòng hả?

Trong điện thoại truyền đến giọng nói thanh tao của Vân Vũ Thường, tuy nhiên lần lày lại nhuốm vẻ lo âu.

Lưu Vĩ Hồng nhướn mày, cười nói:

- Chị, sao vậy? Chẳng lẽ dự đoán của em không chính xác, chúng ta bị mắc kẹt sao?

Lưu Vĩ Hồng nói vậy cũng có nguyên do. Sau khi chiến tranh Iraq xâm lấn Kuwait bùng nổ, Vân Vũ thường cũng kiếm được một khoản lớn ở thị trường dầu thô giao hàng kỳ hạn quốc tế, Lưu Vĩ Hồng lập tức cùng cô phân tích xu thế chiến tranh sau đó, cho rằng đầu năm 91, sau khi tập hợp hoàn toàn binh lực sẽ bắt đầu phản kích quân Irad đang chếm đóng Kuwait. Trận chiến đa quốc gia này không gì có thể trì hoãn được. Nước Mỹ nhất định thắng lợi, Iraq nhất định đại bại. Nước Mỹ sau khi trải qua trận chiến này, vị thế sẽ được nâng cao hơn trên trường quốc tế, tăng cường năng lực và sự tin tưởng can thiệp các sự vụ quốc tế. Trong cuộc chiến tranh Vùng Vịnh, nước Mỹ bằng nhiều cách nhanh chóng thành lập một liên minh hùng mạnh phản công Iraq, đóng vai minh chủ, ra vẻ "lãnh tụ" giải quyết các sự vụ quốc tế, thành công trong việc gạt bỏ Liên Xô ra rìa, không cần nhìn đến các đề nghị giải quyết nguy cơ Vùng Vịnh trong hòa bình, cố ý phát động chiến tranh. Cho đến cuối cùng, khi ngừng bắn thì đã đổi mấy trăm sinh mạng lấy thắng lợi, khiến phục hồi sự tin tưởng vào sức mạnh quân sự của Mỹ.

Đương nhiên, đối với Vân Vũ Thường mà nói, quân Mỹ tử vong bao nhiêu người đều không quan trọng. Quan trọng là Lưu Vĩ Hồng cho rằng sau khi chiến tranh nhanh chóng chấm dứt, Kuwait giải phóng, việc sản xuất và vận chuyển dầu mỏ dần dần sẽ khôi phục như bình thường, dầu thô hiện có và giao hàng kỳ hạn sẽ cùng tuột giá, trở về tiêu chuẩn bình thường như trước chiến tranh. Lúc này, theo sau việc chiến tranh vừa chấm dứt, lại một lần nữa tiến vào thị trường dầu thô giao hàng kỳ hạn quốc tế rất có triển vọng.

- Không, dự đoán của em rất chính xác, lần này chúng ta có thêm một số lớn đô la Mỹ rồi.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả:

- Đầu tư bao nhiêu?

- Trên dưới sáu triệu đô la Mỹ, vào lúc giá gần đến ba mươi chín đô la Mỹ. Mấy ngày nay giá cả bắt đầu dao động rồi.

Lưu Vĩ Hồng liền cười. Giá dầu mỏ muốn khôi phục như bình thường cần phải có một thời gian nhất định, so với tốc độ tăng phải chậm hơn. Điều này cũng hợp lý thôi, ở kiếp sau, giá dầu trong nước thậm chí chỉ có tăng không giảm. Dù giá dầu thô thế giới có giảm thì giá dầu trong nước cũng kiên quyết giữ nguyên, cũng như uống phải loại thuốc kích dục nhập khẩu, thương đâm không ngã.

Xét thấy điều này, Lưu Vĩ Hồng đưa ra đề nghị là không cần chất hàng đầy kho, để lại một ít tiền và không gian nhất định chuẩn bị ứng phó với tình hình quốc tế có biến động đột ngột. Đã tính toán như thế, lợi nhuận quy mô lớn cũng nằm trong dự tính.

- Chị, chúc mừng chị đã bước vào hàng tỷ phú. Ha ha… em đi theo cũng thơm lây. Vợ là phú bà thì em cũng là phú ông…

Lưu Vĩ Hồng hi hi ha ha nói.

- Đúng vậy, thị trường dầu thô quốc tế lại một lần nữa lưu chuyển theo gậy chỉ huy của bí thư Lưu, bí thư Lưu chắc lại càng thêm đắc ý.

- Vậy cũng đúng, nước Mỹ thật ngu ngốc, mất nhiều tiền như vậy để đánh nhau, quốc khố trơ cả đáy mới tìm được chút hư danh, đâu thực tế được như chúng ta! Chưa đến một năm, mấy mươi triệu đã biến thành mấy trăm triệu. Ha ha.

Tâm trạng của bí thư Lưu quả thật không tệ.

- Được rồi, đến lúc xuất kho, chị cho em tiền trà nước.

- Đừng nha, lần trước chị cho em hai triệu, hiện giờ còn chưa động đến. Cho em nhiều tiền vậy chị không sợ em biến thành người xấu sao? Người ta đều nói đàn ông có tiền thì trở nên hư hỏng…

- Hừ, có khi nào em là người tốt đâu? Được rồi, chị không quản em chặt quá, em tự giác đi.

Vân Vũ Thường ở bên kia đầu dây điện thoại mân mê đôi môi hồng thắm.

- Yên tâm đi vợ yêu, em nhất định tự giác, tự giác mà…

Bí thư Lưu thề thốt trong điện thoại, thật ra hắn không thể tin cả lời nói của chính mình.

- Không nói với em nữa, mà cha chị vừa gọi điện tới, nói ông có khả năng kiêm nhiệm chức Giám đốc thông tấn xã Nhật Báo Nhân Dân, Ban tổ chức Trung ương đã có kiến nghị.

Giọng nói của Vân Vũ Thường trong điện thoại lại một lần nữa toát ra vẻ lo âu.

- Cái gì? Bác Vân đi làm giám đốc Thông tấn xã Nhật Báo Nhân Dân?

Lúc này Lưu Vĩ Hồng mới giật mình kinh hãi.

- Đúng vậy, em nói đi, lúc này mà đi làm giám đốc Thông tấn xã Nhật Báo Nhân Dân thì không phải mang cha chị nướng trên bếp lò sao? Chúng cũng nham hiểm thật. Trước đây chị không nghĩ chúng là người như vậy, không chút vị tình.

Vân Vũ Thường căm phẫn nói.

Không thể nghi ngờ gì, đề nghị này chắc chắn là do nhà họ Hạ đưa ra. "Nhật báo Nhân dân" là cơ quan ngôn luận của Trung ương Đảng. Giám đốc thông tấn xã chính là cán bộ cấp bộ trưởng hẳn hoi. Vân Hán Dân đảm nhiệm chức vụ Giám đốc thông tấn xã xem như là lên chức. Nhưng tình hình lúc này, sau khi Minh Châu liên tục xuất hiện hai bài văn kinh thiên động địa, khiến Vân Hán Dân hiển nhiên phải sử dụng cơ quan ngôn luận của Trung ương Đảng, dụng ý không cần phải nói ra cũng hiểu, như lời Vân Vũ Thường nói, đây không phải là mang Vân Hán Dân nướng trên lò lửa sao?

Sau một cuộc luận chiến đại quy mô "do Hoằng Nghiên cung cấp" trở thành câu chuyện lúc trà dư tửu hậu, là người cầm lái trong cơ quan ngôn luận của Đảng mà không nhắc tới hoặc không tham dự vào thì rõ ràng là không làm nổi. Nhưng nếu tỏ rõ thái độ, tham dự vào thì hậu quả thật khó lường. Mục đích cuộc điện thoại này của Vân Vũ Thường không chỉ là giận dỗi với hắn, thật ra là Vân Hán Dân muốn hỏi thăm thái độ của nhà họ Lưu. Text được lấy tại Truyện FULL

Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường đã chính thức xác lập quan hệ nhưng hai nhà bên trong vẫn còn cẩn thận tiếp xúc. Vân Hán Dân đi lòng vòng như thế cũng là bất đắc dĩ.

Lưu Vĩ Hồng trầm tư một chút, khẽ cười nói:

- Chị, chúc mừng bác Vân!

- Cái gì?

Vân Vũ Thường hỏi lại một câu.

- Chúc mừng bác Vân đã thăng chức một bậc.

Lưu Vĩ Hồng lặp lại rõ ràng lần nữa.

- Em có ý gì?

- Ý của em rất rõ ràng, có người muốn đánh thì cứ để cho họ đánh. Tình hình trước mắt đương nhiên phải cùng tiến với thủ trưởng, không thể nghi ngờ chuyện này được.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói

- Vậy, Kim Thu Viên kia đã…

- Yên tâm, thái độ của Kim Thu Viên bên đó cũng phải chuyển biến. Chiều hướng phát triển không cần do dự.

Lưu Vĩ Hồng nói một cách chắc chắn, khóe miệng nhếch một nụ cười thản nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.