Quan Gia

Chương 427: Tôi ra lệnh cho cậu




Trên sườn núi gió lạnh thấu xương, không khí hiện trường cũng bỗng nhiên như là đọng lại một khối. Ánh mắt mọi người, đều tụ tập trên mặt Tô Chí Kiên và Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt rất là khẩn trương.

Từ đầu đã biết, Lưu Vĩ Hồng sẽ không "Nghe lời" như vậy, Tô Chí Kiên sẽ càng không nhượng bộ. Nhưng vừa gặp mặt chưa nói được mấy câu, thì đã vắt cạn đến thế, trực tiếp chống đối, vẫn là vượt ra tầm dự liệu của mọi người

Quy tắc quan trường cơ bản cũng không nói sao?

Lưu Vĩ Hồng cười lạnh một tiếng, quả quyết nói:

- Tô Phó chủ tịch huyện, điều đó không thể. Mỏ than Ti Châu ở Giáp Sơn khai thác mỏ, đã lấy được chứng nhận cho phép sản xuất than đá, chứng nhận cho phép lấy quặng, chứng nhận an toàn sản xuất và giấy phép kinh doanh… Tất cả thủ tục đầy đủ hết, là hoàn toàn hợp pháp. Ai cũng không thể lấy quyền đại diện pháp luật, một câu liền huỷ bỏ toàn bộ giấy chứng nhận!

Đồng chí Lưu Vĩ Hồng lời vừa nói ra, chủ tịch huyện Tô cũng liền lập tức biến thành " Phó chủ tịch huyện Tô "

Lưu Vĩ Hồng thật đúng là đối chọi gay gắt, một bước cũng không nhường.

Điểm này thật ra khiến Tô Chí Kiên không dự đoán được. Nguyên tưởng rằng Lưu Vĩ Hồng chính là tự chủ trương, không ngờ số giấy chứng nhận này, người ta không ngờ sớm đã xử lý hết. Lập tức quay mặt, hung hăng nhìn chằm chằm vào ba vị cục trưởng mà mình mang đến, trong mắt như sắp phun trào lửa giận

Ba gã cục trưởng đồng loạt cúi đầu, rất là khó xử, cũng rất là ấm ức

Lưu Vĩ Hồng thật sự rất xảo quyệt, dường như đã sớm dự đoán được sẽ có ngày này, sớm đem các loại giấy chứng nhận khai thác mỏ làm đâu vào đấy. Lúc ấy Chu Kiến Quốc còn tại chức, Lưu Vĩ Hồng chính là người tâm phúc trước mặt Chu Kiến Quốc, lại vừa mới "Đánh bại" Mễ Khắc Lương và Trần Văn Đông, uy vọng ở huyện Lâm Khánh quả thực như mặt trời ban trưa, các sếp của cục cũng như huyện, ai mà không tăng cường làm tốt quan hệ với Bí thư Lưu? Mỏ than quốc doanh muốn ở Giáp Sơn khai thác mỏ, có là chuyện gì đâu? Khẳng định là Bí thư Lưu vừa tới cửa, bên này liền khẩn cấp hoàn thánh thủ tục, cũng không mang nửa điểm chần chừ

Nói thật thì không thể trách ba vị cục trưởng này, cho dù là Tô Chí Kiên, cũng sẽ làm y vậy thôi, chỉ sợ so với ba vị cục trưởng còn làm nhanh gọn hơn

Ai biết phong thuỷ luân phiên, bí thư mới lập tức nhậm chức, lại không ưa Lưu Vĩ Hồng như vậy?

Con mẹ nó phong thuỷ cũng xoay chuyển quá nhanh đi!

Tô Chí Kiên cố nén giữ không chửi ầm lên. Nếu là ở văn phòng y, không có người ngoài, chỉ sợ ba vị cục trưởng này đã sớm bị mắng té tát rồi. Tính tình Tô Chí Kiên cũng không bình thản, hơn nữa này ba vị cục trưởng đều là một tay y đề bạt lên, xem như thân tín trong thân tín, tâm phúc trong tâm phúc, ngay trước mặt nhiều người như vậy, tất nhiên phải để lại vài phần mặt mũi cho các cục trưởng. Bằng không là sẽ sinh hận. Tô Chí Kiên chỉ là tính tình táo bạo, cũng không ngu xuẩn.

- Bí thư Lưu, mặc kệ các cậu có làm đủ giấy chứng nhận hay không, chuyện này, cả nước đều không có tiền lệ, vẫn là không thể làm tùy tiện. Hy vọng khu Giáp Sơn có thể phục tùng an bài thống nhất ở huyện, không cần tự làm chuyện lạ.

Tô Chí Kiên hút thật sâu một ngụm khí lạnh, kiềm nén lửa giận, nói với Lưu Vĩ Hồng. Đồng chí Lưu Vĩ Hồng cũng biến thành Bí thư Lưu.

Lưu Vĩ Hồng cũng bình tĩnh nói:

- Phó chủ tịch huyện Tô, không phải là chúng tôi phải tự làm chuyện lạ. Chúng tôi tiến cử mỏ than Ti Châu tiến đến nhận thầu mỏ, cũng là trải qua suy xét thận trọng. Tôi và Giám đốc Trần của mỏ than Ti Châu, thương lượng qua mấy lần, cho rằng đây là một sự tình tốt đôi bên cùng có lợi. Mỏ than Ti Châu thông qua nhận thầu, có thể giải quyết vấn đề vào nghề của con cháu một bộ phận công nhân viên chức, đồng thời xây dựng mới một mỏ than, không có gánh nặng lịch sử, có thể nhẹ gánh ra trận, làm làm đơn vị thí điểm cải cách mỏ than, nói không chừng có thể đi tạo ra một con đường mới sinh lợi nhuận. Đối với khu Giáp Sơn chúng tôi, cũng là rất có lợi. Chính chúng tôi không có tài lực và kỹ thuật tiến hành khai thác lớn như vậy, giao thông lạc hậu, cơ sở phương tiện hã tầng chờ tăng cường. Có thể mượn dùng mỏ than Ti Châu giúp chúng tôi làm một số cơ sở kiến thiết, đồng thời cũng giải quyết vấn đề vào nghề của một bộ phận nông dân, làm cho bọn họ có thể kiếm nhiều tiền, sớm ngày giàu có. Mỏ than Ti Châu hứa hẹn cải tạo xây dựng cho chúng tôi 30 km đường nhựa, cho ra 15% chỉ tiêu vào nghề, hàng năm đúng hạn nộp thuế cho khu và huyện. Mọi việc như thế, tôi cho rằng đều là sự tình tốt. Cho nên, chúng tôi khẳng định Ủy ban nhân dân huyện và Phó chủ tịch huyện Tô sẽ Mạnh mẽ ủng hộ kiến thiết kinh tế của khu Giáp Sơn, khiến kinh tế Giáp Sơn sớm ngày bay lên, khiến quần chúng Giáp Sơn sớm ngày thoát khỏi nghèo khó làm giàu.

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi mà nói, rất là có tình lý có căn cứ

Tô Chí Kiên nói:

- Bí thư Lưu, khai thác mỏ than, phát triển kinh tế là đúng, tôi cũng ủng hộ. Nếu các cậu nhất định muốn khai thác, có thể do mỏ than ở huyện đến đây nhận thầu mỏ của các cậu, cung có thể đem lại ủng hộ mạnh mẽ giống vậy cho các cậu. Thậm chí mỏ than Ti Châu có thể cho lợi ích, mỏ than ở huyện cũng có thể cấp nhiều hơn. Như vậy vừa đạt tới mục đích ban đầu của các cậu, cũng phù hợp quy định

Tô Chí Kiên nói lời này, nghe ra vô cùng có đạo lý, và rất mê người. Có thể cấp nhiều lợi ích hơn, còn không phải gánh phiêu lưu, vẹn toàn đôi bên a. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng lại rất rõ, đây cũng chỉ là cái không tưởng mà thôi, căn bản vốn không có một chút khả năng thực hiện được. Mộ Tân Dân đánh vào chủ ý gì, Lưu Vĩ Hồng rất tường tận, tuyệt không đồng ý mỏ than khác lại đây nhận thầu mỏ. Ngay đến sự phát triển nhanh chóng một năm qua của khu Giáp Sơn, bí thư Mộ cũng có thể làm như không thấy, tiến tới đổi trắng thay đen, che lấp sự tình, gã ta sao có thể cho phép chứ?

Hơn nữa, hiện tại mỏ than quốc doanh của huyện Lâm Khánh, có một tính một, mọi nhà đều đang thua lỗ, dựa vào chuyển đông mượn tây sống lay lắc qua ngày, căn bản không có năng lực đầu tư khu Giáp Sơn mở mỏ quặng mới. Giám đốc Số mỏ than Giáp Sơn này, cũng không có hậu trường như của Trần Bác Vũ vậy, có thể ở ngân hàng vay được một khoản lớn như vậy. Chuyện này, chỉ cần Lưu Vĩ Hồng gật đầu một cái, lập tức sẽ trở thành dở nửa chừng, ít nhất ở trong nhiệm kỳ Mộ Tân Dân, là bỏ luôn ý định nhắc tới.

Phó chủ tịch huyện Tô đề nghị này, cũng không phải không có đạo lý. Tuy nhiên Phó chủ tịch huyện Tô, tôi còn có một chuyện hướng ông báo cáo. Giáp Sơn chúng tôi đã cùng mỏ than Ti Châu ký kết thiếu hợp đồng, là có hiệu lực pháp luật. Một khi phá vỡ hợp đồng, phải bồi thường gấp ba. Tài chính mà Mỏ than Ti Châu hiện tại đầu nhập giai đoạn đầu không phải là số lượng nhỏ, vượt qua hai trăm ngàn. Bồi thường gấp ba chính là sáu trăm ngàn. Khoản tiền này, ở huyện có thể xuất ra sao?

Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh hỏi han.

Vốn là Tô Chí Kiên vừa mở miệng, Phó giám đốc Văn trên mặt tái nhợt liền hiện lên một chút gân máu, thầy đồ có chút tức giận a, muốn cùng Tô Chí Kiên lý luận một phen. Không ngờ Lưu Vĩ Hồng một bước cũng không nhường, đối chọi đến cùng với Tô Chí Kiên, thầy đồ cũng sẽ không hé răng. Tiếp sau đó, khóe miệng lại xẹt qua một chút tươi cười, trong mắt toát ra vẻ cực kỳ tán thưởng

Lão Văn tuy là phó giám đốc mỏ, bản chất vẫn là nhân viên kỹ thuật, không được xem là cán bộ chính thức, trong xương tủy, có sự kiêu ngạo và bất khuất của phần tử trí thức, đối với loại hành vi này của Tô Chí Kiên rất không quen nhìn. Về phần Lưu Vĩ Hồng giáp mặt chống đối cấp trên, có hợp quy tắc quan trường hay không, Phó giám đốc Văn sẽ không đi để ý tới

Tô Chí Kiên lại sa sầm mặt xuống, cả giận nói:

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, cậu đây là đang uy hiếp Ủy ban nhân dân huyện đấy à?

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:

- Phó chủ tịch huyện Tô, tôi không biết ông làm thế nào nghe ra ý uy hiếp. Tôi chỉ là đang nói ra một sự thật. Hợp đồng một khi ký kết, vậy thì chịu pháp luật bảo hộ. Trừ phi có thiên tai chiến tranh và nguyên nhân đặc thù, nếu không không thể vi phạm hợp đồng. Ủy ban nhân dân khu Giáp Sơn cũng không có ý phải phá vỡ hợp đồng. Nếu Phó chủ tịch huyện Tô buộc chúng tôi phá vỡ hợp đồng, vậy thì tiền bồi thường phá vỡ hợp đồng, tự nhiên cũng cần do Phó chủ tịch huyện Tô đến chịu trách nhiệm. Đây hẳn là không sai chứ?

Tô Chí Kiên gần như cũng bị chọc tức tới hồ đồ

Trong quan trường, cho tới bây giờ đều chỉ có cấp dưới vì cấp trên chịu trách nhiệm, có khi nào mà cấp trên vì cấp dưới chịu trách nhiệm cơ chứ? Đây là bây giờ, nếu như ở đời sau, xảy ra vấn đề, đó đều là nhân viên tạm thời chịu trách nhiệm, nhân viên công vụ cũng không cần chịu trách nhiệm

Lưu Vĩ Hồng đâu chỉ là ương ngạnh, quả thực chính là kiêu ngạo ngạo mạn không chịu nổi.

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, tôi hiện tại mệnh lệnh cậu, hạng mục này cần phải dừng lại, chờ Ủy ban nhân dân huyện quyết định!

Tô Chí Kiên thiếu chút nữa là gào thét thành tiếng. May mà y coi như giữ được một chút lý trí cuối cùng, biết phải kêu một tiếng "Đồng chí"

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, rất lạnh nhạt nói:

- Đồng chí Tô Chí Kiên, tôi không thể nhận mệnh lệnh này. Đây là hợp đồng của Ủy ban nhân dân khu Giáp Sơn và mỏ than Ti Châu ký kết, hơn nữa đã lấy được chứng nhận cho phép, tất cả thủ tục đều là đầy đủ hết. Đây đã là hành vi pháp luật, không phải hành vi hành chính. Tôi cũng nhắc nhở đồng chí Tô Chí Kiên, không cần lấy hành vi hành chính can thiệp chịu pháp luật bảo hộ hoạt động kinh tế. Đây là rất không thỏa đáng

Tô Chí Kiên tức giận đến cả người đều nhẹ nhàng run rẩy

Y hiện tại cuối cùng đã có thể hiểu cho Mễ Khắc Lương, vì sao phải mạo hiểm cùng Trần Văn Đông hợp tác, sử dụng thủ đoạn vu cáo hãm hại để đối phó Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng này, thật đúng là chọc tức chết người không đền mạng.

Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn hiểu được tâm lý của Tô Chí Kiên hiện tại, cũng không hề có ý định thông cảm cho y. Tô Chí Kiên hôm nay đến đây, chính là không phải vì công tác mà tới, mục đích rất không sạch sẽ, đơn giản là vì lấy lòng Mộ Tân Dân, làm lính hầu gã ta, lại bỏ mặc toàn bộ ích lợi của khu Giáp Sơn. Đối với loại hành vi này, Lưu Vĩ Hồng cho tới bây giờ cũng chưa từng tính nhân nhượng. Huống chi hắn đã đáp ứng với ông cụ, trong vòng ba năm làm ra thành tích, để ông cụ thấy được một khu Giáp Sơn hoàn toàn mới.

- Đồng chí Tô Chí Kiên, tôi còn muốn nhắc nhở ông một câu. Cá nhân ông cũng không thể đại biểu Ủy ban nhân dân huyện, cũng không thể lấy ngôn ngữ cá nhân ông đại biểu cho quyết sách của Ủy ban nhân dân huyện. Loại tư tưởng đặc quyền này, rất không được. Tôi hy vọng công tác của bất cứ một vị đồng chí nào, đều phải dựa trên nền tảng vì nhân dân phục vụ, mà không phải mang theo mục đích cá nhân! Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Lưu Vĩ Hồng nhìn thẳng mặt Tô Chí Kiên hơi biến dạng, lạnh lùng nói.

- Cậu nói cái gì? Lưu Vĩ Hồng, cậu phải vì những lời cậu nói hôm nay, những gì cậu làm hôm nay mà chịu trách nhiệm đấy!

Tô Chí Kiên rốt cục không thể náo áp chế nổi lửa giận, rít gào như sấm.

Mã Cát Xương đi theo vừa thấy hỏng chuyện, gấp đến cực độ, đang muốn nói nói mấy câu để xoay chuyển một chút, thì Lưu Vĩ Hồng đã cứng rắn đáp:

- Đương nhiên, tôi sẽ chịu trách nhiệm những gì đã làm. Nhưng ông cũng vì những gì mình làm mà chịu trách nhiệm luôn đi!

- Tốt, tốt! Tôi cũng không tin, khu Giáp Sơn này lại thành vương quốc độc lập, ai đều quản không được! Chúng ta chờ xem!

Tô Chí Kiên dậm chân mạnh một cái, xoay người bước đi.

Mấy vị cục trưởng và nhân viên công tác khác đi theo y tự nhiên khẩn trương đuổi theo, ai cũng không dám chậm rãi

Nhìn bóng dáng Tô Chí Kiên nổi giận đùng đùng, lại nhìn khuôn mặt Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng, Mã Cát Xương và Tiểu Hùng đều trợn mắt há hốc mồm, có lòng muốn tiến lên "Vui vẻ đưa tiễn" một chút, thì dưới chân lại như bị đinh đóng chặt, không thể di động tẹo nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.