Quan Gia

Chương 442: Trách nhiệm và quyền lợi đi đôi




- Chế độ cải cách thuế? Ha ha, Vĩ Hồng, sao cháu lại nghĩ đến chỗ này thế?

Phó thủ tướng Hồng chưa đặt câu hỏi, ông cụ đã rất hứng thú hỏi han. Trước kia chúng ta chấp hành kinh tế có kế hoạch, trung ương chính phủ có khống chế rất mạnh mẽ, chế độ tài chính và thuế vụ không phải thủ đoạn mang tính quyết định. Cho nên trong một thời gian tương đối dài, cục Tài chính và cục thuế vụ thậm chí đều là xác nhập cùng một chỗ, xưng là cục Tài chính và Thuế vụ. Mấy năm nay dần dần buông lỏng, tiến hành một số trải nghiệm phương diện kinh tế thị trường, thể chế tài chính và thuế vụ đổi chiều, khiếm khuyết không đủ của tài lực trung ương chính phủ liền dần dần hiển hiện ra, phần nhiều đều bị quản chế tài chính, không thể triển khai.

Đề tài có liên quan chế độ cải cách thuế, trên thực tế hai năm này đã có chuyên gia học giả đề xuất qua, nhưng chỉ là ở trong phạm vi cực nhỏ làm thảo luận, vẫn chưa hình thành nghị quyết, thậm chí ý kiến trong phạm vi nhỏ cũng chưa từng thống nhất. Hơn nữa vận mệnh chính trị hai năm này không ổn định, lực chú ý của tầng cấp trên cũng chưa từng đặt ở mặt này.

Lưu Vĩ Hồng vội vã nói:

- Ông nội, cháu đây cũng chỉ là tùy tiện suy ngẫm

- Ha ha, cháu vẫn còn rất khiêm tốn. Không phải đã nói với cháu, đây là nói chuyện phiếm, nghĩ gì nói đó, không cần kiêng kị.

Ông cụ nhìn như trách cứ, kì thực vẻ mặt từ ái. Thanh niên có được kiến thức thế này, thật sự vượt ngoài dự kiến, Lưu gia có được một cháu thiên lý mã, ông cụ sao mà có thể mất hứng?

Phó thủ tướng Hồng nói:

- Chế độ cải cách thuế, khó khăn rất lớn a...

Chế độ thuế trước mắt, là chính quyền địa phương nắm đằng cán, tự chủ thu thuế, sau đó dựa theo tỉ lệ nhất định giao nộp trung ương. Bình thường mà nói, chính quyền địa phương luôn sẽ tìm mọi cách giữ lại ít tiền trong tay mình, đề phòng lúc cần. Nếu chiếu theo thiết tưởng này của Lưu Vĩ Hồng, thực hành chế độ cải cách thuế, tài lực tập trung về trung ương chính phủ, thế tất gặp phải là phản đối cực kỳ mãnh liệt của chính quyền địa phương. Ai muốn "Ưu đãi" trong tay mình mà ném ra ngoài chứ?

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Phó thủ tướng Hồng, chế độ cải cách thuế khó khăn quả thật khá lớn, nhưng thế ở phải làm. Xin thứ cho cháu nói thẳng, tài lực trung ương chính phủ không đủ, có lẽ không chỉ có năng lực điều tiết khống chế vĩ mô không đủ, thậm chí sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến quyền uy của trung ương chính phủ. Quốc gia chúng ta, thật sự quá lớn, nhân khẩu cũng quá nhiều, nếu không có một quyền uy trung ương mạnh mẽ, là khó có thể tưởng tượng

Ông cụ và Phó thủ tướng Hồng sắc mặt, liền trở nên trầm trọng

Lưu Vĩ Hồng nói "Quyền uy không đủ", thực tế đã lộ ra manh mối, tình hình chính quyền địa phương tự hành chuyện lạ khi có phát sinh, chẳng những lĩnh vực xây dựng kinh tế mà các lĩnh vực khác cũng có loại hiện tượng này. Rất nhiều tỉnh thành phố, thế lực địa phương vô cùng hùng mạnh, "tự nắm binh quyền", Thậm chí được người ta âm thầm xưng là chính quyền địa phương và trung ương chính phủ "Đánh cờ"

- Đồng chí Tiểu Lưu, vậy cậu có đề nghị gì cụ thể không?

Phó thủ tướng Hồng cẩn thận hỏi han.

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Phải thay đổi tình hình chế độ thuế đổi chiều này, chỉ có thể thực hành phân chế độ thuế. Đem nguồn thuế thu một phân thành hai, trung ương chính phủ trực tiếp ở các nơi thành lập cơ cấu thuế vụ, trực tiếp thu thuế. Tuy nhiên, thực hành loại phân chế độ thuế này, phải toàn diện suy xét toàn diện cân nhắc. Phải có cùng chế độ hành chính đồng bộ ra sân khấu. Chủ yếu mà nói, là trách nhiệm của cơ cấu chính quyền địa phương cân phải đâu đó rõ ràng. Nếu do trung ương gánh vác việc kiến thiết, thì do trung ương chi, nếu là do chính phủ cấp tỉnh gánh vác việc kiến thiết và chức trách, thì do chính phủ cấp tỉnh đi hoàn thành. Bằng không, tài lực từng tầng một hướng lên, áp lực lại từng bậc một đi xuống, khiến chính phủ cấp huyện thậm chí là cấp khu xã, gánh vác trách nhiệm quá lớn, lại cũng không đủ tài lực, cuối cùng chỉ có thể làm cho cơ cấu cơ sở chính quyền không chịu nổi gánh nặng, rất có khả năng không thể hoàn thành nhiệm vụ mà cấp trên truyền đạt. Đơn giản một câu, đồng thời đoạt lại tài lực của chính phủ cơ sở, cũng phải giảm bớt trách nhiệm của bọn họ. Trách nhiệm và quyền lợi phải cùng đi đôi với nhau

Lưu Vĩ Hồng nói, kỳ thật chính là tình hình thực tế của chính phủ cơ sở trong cả nước mười năm sau. Nhưng trách nhiệm và quyền lợi đi đôi này, thẳng đến trước khi Lưu Vĩ Hồng tái sinh, cũng là vẫn chưa từng được giải quyết hữu hiệu. Nhất là vào mấy năm bắt đầu thực hành phân chế độ thuế, chính quyền cơ sở đã quá quen "tháng ngày giàu có", bỗng nhiên lúc đó trong tay liền eo hẹp, không có tiền tiêu, lại còn phải nuôi sống nhân viên công tác càng ngày càng nhiều, biện pháp duy nhất, là hướng quần chúng gieo vạ. Đủ loại trù phí tính chung, rút ra rất nhiều khoản, đa dạng đủ kiểu

Các loại "phí" tồn tại ngoài thu nhập từ thuế chính quy này, trên thực tế chính là biến tướng tăng thuế, làm cho vấn đề xã hội rất là nghiêm trọng. Quan hệ giữa cán bộ và quần chúng từ hài hòa trở nên căng thẳng, thậm chí ở địa phương cá biệt diễn biến thành "Đối địch", chính là bắt đầu từ lúc này.

Từ góc độ phát triển toàn quốc mà xem, phân chế độ thuế ở thế phải làm. Nhưng nếu chỉ chế độ cải cách thuế, không có thực thi đồng bộ, lại sẽ nguy hiểm cho căn cơ của chấp chính đảng hợp pháp chấp chính. Dù sao trực tiếp đối mặt quần chúng, đều là tổ chức đảng chính cơ sở. Quan hệ của chính quyền cơ sở và quần chúng trở nên ác liệt, hình tượng toàn Đảng chấp chính và Chính phủ, sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.

- Trách nhiệm và quyền lợi đi đôi? Ừ, nói cho cùng, rất có đạo lý!

Phó thủ tướng Hồng không kìm nổi tán thưởng nói.

Lưu Vĩ Hồng lại cũng không có cảm giác thoải mái. Vốn hắn chỉ muốn mượn cơ hội này nhắc nhở Phó thủ tướng Hồng, nhưng càng nói nhiều, suy nghĩ liền càng cực kỳ sinh động nghĩ tới rất nhiều hiện tượng xã hội không công bằng ở đời sau cùng với căn nguyên sinh ra hiện tượng xã hội này. Thật sự phải giải quyết mấy vấn đề này, khó khăn quá lớn, Lưu Vĩ Hồng tâm tình rất là trầm trọng, hoàn toàn không có khoái cảm "nói để được khen" Truyện được copy tại Truyện FULL

Thấy Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày nhíu lại, Phó thủ tướng Hồng càng cảm thấy hứng thú, hỏi:

- Đồng chí Vĩ Hồng, cậu còn có lời vàng ngọc gì, cứ nói ra hết đi. Ha ha, tôi hôm nay là rửa tai mà nghe a.

Lưu Vĩ Hồng vội vàng khoát tay áo, nói:

- Phó thủ tướng Hồng, rửa tai mà nghe tuyệt không dám nhận, cháu chỉ là thuận miệng nói ra chút đề nghị. Còn có một vấn đề, chính là vấn đề thay đổi chế độ xí nghiệp quốc doanh

- Cải cách chế độ xí nghiệp quốc doanh?

- Đúng. Xí nghiệp quốc doanh và xí nghiệp tập thể chúng ta, giai đoạn hiện tại mà nói, toàn bộ là kết quả của kinh tế có kế hoạch. Nhiều năm trước nay, bọn họ đã quen nghe theo cấp trên an bài và điều hành, trên cơ bản chỉ hoàn thành một quá trình gia công, cùng xí nghiệp ý nghĩa thực tế, có khác nhau về bản chất. Thay lời khác nói, ở dưới thể chế của kinh tế có kế hoạch, toàn quốc chính là một xí nghiệp lớn, chúng ta hiện có chế độ sở hữu toàn dân và chế độ sở hữu tập thể xí nghiệp này, chính là phân xưởng sãn xuất và ban tổ của xí nghiệp lớn toàn quốc. Vừa mới dựng lên một xí nghiệp, lại là đơn vị gia công ra bên ngoài. Một khi tiến vào thời đại kinh tế thị trường, xí nghiệp quốc doanh và xí nghiệp tập thể chúng ta, là rất khó thích ứng thị trường. Bọn họ không có hệ thống quản lý hoàn chỉnh của chính mình, cũng không có hệ thống tiêu thụ hoàn thiện, càng chưa nói tới quan niệm kinh doanh và quan niệm quản lý. Xí nghiệp gia công thuần túy, tự chủ đối mặt thị trường, tham dự cạnh tranh thị trường, khó khăn lớn đến không thể tưởng tượng. Huống chi chế độ xí nghiệp công hữu chúng ta, còn có gánh nặng cực kỳ trầm trọng, ví dụ như công nhân về hưu, sắp xếp cho cháu em công nhân viên chức vv. Cho số xí nghiệp này trực tiếp tiến vào thị trường cạnh tranh, thật giống như cho một chiến sĩ nặng hơn 50 kg lên chiến trường.

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói.

Doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ xã hội, tiến hành trong lúc Phó thủ tướng Hồng cầm quyền, cũng hình thành nên vấn đề xã hội nhất định. Cho nên Lưu Vĩ Hồng mượn cơ hội này để đề xuất.

Phó thủ tướng Hồng sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng. Trên thực tế, sau khi thực hiện nền kinh tế thị trường, vấn đề sinh tồn và phát triển của xí nghiệp chế độ công hữu, khi ông ta chủ quản Minh Châu đã nhiều lần tự hỏi. Từ nền kinh tế có kế hoạch chuyển hướng sang nền kinh tế thị trường. Nền kinh tế ở Minh Châu cũng được coi là phát triển, là hàng đầu trong cả nước. Vấn đề quan trọng như vậy, người đương quyền không thể không cẩn thận cân nhắc được.

- Kinh tế chế độ công hữu là chủ thể của nền kinh tế quốc gia. Nếu không thể quá độ thuận lợi thì nền kinh tế quốc gia sẽ bị tổn hại thật lớn. Ảnh hưởng xấu đến xã hội cũng sẽ rất lớn. Bởi vậy cháu đề nghị rằng, chúng ta có thể làm thí điểm trong phạm vi nhỏ. Cho dù là có chính sách ủng hộ nhưng chỉ là chính sách ủng hộ mà thôi, còn về phương diện tài chính thì không thể cấp được nhiều lắm. Bằng không thì mất đi ý nghĩa của việc thí điểm. Dựa theo tiêu chuẩn hình thức sinh sản để làm kinh nghiệm thí điểm là không khả thi.

Lưu Vĩ Hồng không có đặt ra câu hỏi cho Phó thủ tướng Hồng, mà nói ra đề nghị của mình.

Vấn đề này quá mức phức tạp, Lưu Vĩ Hồng mặc dù là người tái sinh cũng không thể hoàn toàn trong khoảng thời gian ngắn thuyết trình ý kiến của mình cho rõ ràng. Hơn nữa, trí nhớ tái sinh thì cũng chỉ có thể cung cấp một phương hướng lớn hơn cho hắn mà thôi, còn một số chi tiết cũng phải thực hiện bên trong mới có thể tìm được phương pháp giải quyết hữu hiệu.

Phó thủ tướng Hồng sắc mặt dần dần khôi phục lại sự bình thường, khẽ mỉm cười nói:

- Đồng chí Vĩ Hồng, cậu đúng là có khẩu khí rất lớn, rất có khí độ.

Lưu Vĩ Hồng vội vàng hạ thấp người xuống, nói:

- Không dám ạ! Cháu chỉ là đem một số ý tưởng thô thiển của mình nói ra mà thôi. Nếu có thể có tác dụng tham khảo một chút thì cũng là chuyện tốt.

- Haha, đồng chí Vĩ Hồng, cậu rất khiêm tốn. Từ xưa nay anh hùng xuất thiếu niên. Những lời này rất có đạo lý.

Phó thủ tướng Hồng cười sảng khoái.

Có thể nhìn thấy tâm trạng của ông khá vui vẻ. Cùng bàn luận với Lưu Vĩ Hồng đã cho ông một ít gợi ý. Cháu nội của Lưu lão, tầm mắt kiến thức đều không giống bình thường.

Ông cụ Lưu mỉm cười, nói:

- Đồng chí Trực Chính, Vĩ Hồng tuổi còn nhỏ, một số lý giải vẫn còn khá nông cạn. Hy vọng ngài sẽ chỉ dẫn cho cháu nhiều hơn.

Ông cụ có thể nói ra những lời này rất không dễ dàng. Thậm chí, theo quan điểm của thế tục thì đây có thể được xem là nhờ Phó thủ tướng Hồng chiếu cố Lưu Vĩ Hồng.

Phó thủ tướng Hồng vội vàng khiêm tốn nói vài câu. Hiển nhiên bây giờ không còn sớm nữa, Phó thủ tướng Hồng vội vàng đứng dậy cáo từ.

Ông cụ cũng không giữ lại, mỉm cười nói:

- Vĩ Hồng, thay ông tiễn đồng chí Trực Chính.

- Vâng, ông nội!

Lưu Vĩ Hồng thay mặt ông cụ tiễn khách ra bên ngoài Thanh Tùng Viên.

Phó thủ tướng Hồng cầm tay hắn, mỉm cười nói:

- Đồng chí Vĩ Hồng, tốt lắm. Tôi tin rằng, chỉ cần cậu cố gắng thì cậu nhất định sẽ có thể bước ra một sân khấu lớn.

- Cám ơn Phó thủ tướng Hồng đã cổ vũ.

Lưu Vĩ Hồng cung kính đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.