Quan Gia

Chương 448: Ai đến cũng mặc kệ!




Trương Bình An và các lãnh đạo, hôm qua họp đại hội, Tôn Văn Các chủ trì hội nghị đã giới thiệu qua, các đại biểu của khu Giáp Sơn đều biết họ, nhìn thấy liền vội vàng đứng dậy. Lưu Vĩ Hồng dẫn đầu vỗ tay, trong phòng họp tiếng vỗ tay vang lên

Đám người Trương Bình An vẻ mặt tươi cười, vỗ tay đi vào

- Xin chào các đồng chí

Vổ tay xong, Trương Bình An cười nói

Tiếng vỗ tay lập tức dừng lại, mọi người đều rất chuyên chú nhìn Trương Bình An

- Các đồng chí, mọi người đều mời ngồi đi. Tôi là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trương Bình An, hôm nay cùng với bí thư Mộ, chủ tịch huyện Đặng ở huyện các anh, tới đây tham dự phân tổ thảo luận của khu Giáp Sơn, hy vọng mọi người thoải mái nói chuyện, chỉ ra điểm thiếu sót của báo cáo công tác chính phủ và báo cáo công tác hai viện, như vậy có thể hỗ trợ cho Ủy ban nhân dân huyện và viện Kiểm sát huyện, tòa án huyện làm tốt công tác hơn

Trương Bình An ngồi vào vị trí chủ tọa mà Lưu Vĩ Hồng nhường ra, tươi cười nói

Đây cũng là ý nghĩa nên có trong đề tài, chương trình hội nghị sáng nay, chính là phân tổ thảo luận mà

Vì thế Lưu Vĩ Hồng dẫn đầu, đối với báo cáo công tác chính phủ và báo cáo công tác hai viện, phát biểu một vài cách nghĩ, đều là lời khen ngời. Sau đó đám người Mã Cát Xương, cũng rập khuôn máy móc phát biểu cái nhìn. Phát biểu đều là cán bộ, điều này rất bình thường, nói thực, đại biểu quần chúng bình thường, đối với báo cáo công tác chính phủ và báo cáo công tác hai viện, căn bản cũng giống như là nghe thiên thư, không phải nói tố chất của những đại biểu quần chúng này kém thế nào, mà là không có nguồn tin tức đối xứng. Trong báo cáo công tác chính phủ và hai viện, những số liệu được nhắc tới, không có vật tham chiếu khác, cũng không có cách nào đi phân biệt thật giả đúng sai, cho dù muốn cho ý kiến cũng không biết nói từ đâu

Hai hội nghị của đời sai, cũng là có không ít đại biểu nhân dân và các ủy viên Mặt trận Tổ quốc đề xuất rất nhiều chương trình nghị sự có tính xây dựng, một là tư tưởng dân chủ dần dần thâm nhập lòng người, hai là mạng lưới khoa học kỹ thuật phát triển tốc độ cao, cũng mở rộng tầm mắt của các đại biểu. Có nguồn tin tức khá đầy đủ, đối với báo cáo công tác của chính phủ và hai viện, tất nhiên có thêm chút quyền phát biểu

Lúc này, ngay cả báo chí cũng chưa thông dụng, TV cũng là hàng xa xỉ, trumtruyen.vn càng là bóng dáng cũng không thấy, ở đâu có tin tức đầy đủ?

Trương Bình An, Mộ Tân Dân, Đặng Trọng Hòa đều là mỉm cười gật đầu, nhìn qua, nghe rất nghiêm túc

- Các đồng chí, bàn bạc đi, bàn bạc ý kiến, có kiến nghị tốt đều đề xuất ra

Thấy phòng họp lâm vào yên lặng, Trương Bình An lại khẽ cười nói.

Như trước là một mảnh yên lặng.

Mộ Tân Dân liền nhìn Trương Bình An một cái, mơ hồ có chút ý không thể chờ đợi được. Lần này bọn họ qua đây, không phải thật sự tham dự phân tổ thảo luận gì đó. Tham gia phân tổ thảo luận, cũng không cần phải 3 vị lãnh đạo chủ chốt đều tới đây

- Ha ha, nếu các đồng chí đều chấp nhận báo cáo công tác của chính phủ và báo cáo công tác của hai viện, vậy thì rất tốt, chứng minh một năm qua, công tác của chính phủ và hai viện của huyện Lâm Khánh có hiệu quả rõ ràng. Tiếp theo, chúng ta bàn bạc về tình hình công tác của khu Giáp Sơn. Mọi người đối với lãnh đạo ở khu có ý kiến và cách nhìn như thế nào, cũng đều có thể đề xuất. Biểu dương cũng được, phê bình cũng được, đều là ủng hộ đối với công tác của họ mà

Trương Bình An đợi hai giây, lại mỉm cười, chậm rãi nói.

Lưu Vĩ Hồng giơ tay lên.

Trương Bình An gật gật đầu, nói:

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, mời nói

- Bí thư Trương, bí thư Mộ, chủ tịch huyện Đặng, tôi nghĩ nếu như là thảo luận vấn đề này, tôi và đối với Cát Xương vẫn là né tránh đi. Như vậy các đồng chí cũng có thể thoải mái nói chuyện, không bị quấy nhiễu

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói.

Trương Bình An không khỏi hơi ngẩn ra. Vốn ông đang suy nghĩ, làm thế nào để cho Lưu Vĩ Hồng và Mã Cát Xương tránh đi. Mặc dù Trương Bình An rất không muốn nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, thậm chí có thể nói là vô cùng oán hận, lại không thừa nhận cũng không được, uy vọng của Lưu Vĩ Hồng ở khu Giáp Sơn thực tại rất cao. Có mặt hắn, muốn làm thông công tác của các đại biểu khu Giáp Sơn cũng rất khó. Nhưng nếu không có lý do thích hợp, "đuổi" thẳng Lưu Vĩ Hồng và Mã Cát Xương ra ngoài thì không tốt. Nói không chừng sẽ khiến các đại biểu Giáp Sơn tức giận, ngược lại làm hỏng chuyện. Không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại chủ động đề xuất muốn né tránh. Giống như Trương Bình An vừa định ngủ, Lưu Vĩ Hồng liền lập tức đưa gối cho ông, cũng quá khiến người ta thư thái

Chỉ có điều, Trương Bình An cũng không dám tin như vậy

Lưu Vĩ Hồng thật sự không có nghĩa vụ đưa cái gối cho ông? Chẳng lẽ Lưu Vĩ Hồng không biết ông rất chán ghét hắn sao? Trong đó, có lẽ nào có âm mưu hay không? Hay là, Lưu Vĩ Hồng còn trẻ khí thịnh, muốn thể hiện tài giỏi của bản thân? Nếu thật là vậy thì quá tốt rồi

- Ha hả, đồng chí Lưu Vĩ Hồng, đừng lo. Vừa rồi tôi đã nói rồi, mặc kệ là biểu dương hay là phê bình, đối với công tác cán bộ lãnh đạo chủ chốt ở khu các cậu, đều là một sự khích lệ, cùng nghe cũng không ngại

Trương Bình An đầu óc cấp tốc vận chuyển, miệng cười ha hả nói, bày ra cái giá lãnh đạo Địa ủy

Lưu Vĩ Hồng cười nói: Truyện được copy tại Truyện FULL

- Không quan hệ, vì các đồng chí có thể nói thoải mái, tôi cảm thấy hay là lảng tránh một chút thì tốt. Các đồng chí đối với tôi và đồng chí Cát Xương có cái gì phê bình cổ vũ, đến lúc đó mời lãnh đạo chuyển cáo cũng vậy thôi

Thấy Lưu Vĩ Hồng kiên trì lẩn tránh, Trương Bình An cầu còn không được, tuy nhiên vẫn là giả vờ giả vịt trầm ngâm một hồi, mới rất miễn cưỡng gật gật đầu, nói:

- Nếu như vậy… vậy cũng tốt, vậy mời cậu và đồng chí Mã Cát Xương tạm thời lánh mặt một chút

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười gật đầu, tiếp đón Mã Cát Xương, đi ra phòng họp

- Bí thư, sao cậu…họ không có ý tốt mà

Ra khỏi phòng họp, quẹo sang hàng hiên, Mã Cát Xương liền sốt ruột nói, vẻ mặt lo lắng

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Cát xương, không cần sốt ruột. Nên có lòng tin đối với các đại biểu của chúng ta. Không phải người nào nói vài câu uy hiếp thì có thể dọa được họ. Khiến họ nhận thức một chút lực lượng của quần chúng cũng tốt, đỡ phải luôn làm không rõ tình hình

Mã Cát Xương vẫn là hơi lo lắng, sắc mặt khá khẩn trương

Điều này cũng không trách y, thật sự công tác cơ sở bao năm nay, y đã quen phục tùng mệnh lệnh cấp trên. Lần này nếu không phải Mộ Tân Dân quá độc, Lưu Vĩ Hồng lại đối với khu Giáp Sơn làm ra cống hiến rất lớn, Mã Cát Xương cũng không to gan như vậy, dám "móc nối". Chủ tịch khu trong lòng không yên, các đại biểu bình thường khác thì càng có thể tưởng tượng ra được

Lưu Vĩ Hồng lại như trước dù bận vẫn ung dung, lấy thuốc lá ra, đưa cho Mã Cát Xương một điếu, cười nói:

- Cát Xương, không cần quá lo lắng. Cho dù các đại biểu bị thuyết phục, quay về chương trình nghị sự, cũng không phải chuyện lớn lao gì. Tôi không làm phó chủ tịch huyện này, cũng không sao cả. Quan trọng chỉ cần có thể vì quần chúng làm chút chuyện thực tế thì được rồi

Mã Cát Xương cười khổ một tiếng, nói:

- Chỉ sợ có những người không đồng ý

Lưu Vĩ Hồng hút một hơi thuốc, thản nhiên nói:

- Anh cũng đừng đánh giá năng lực của những người này cao quá. Chuyện của huyện Lâm Khánh, cũng không phải một lời của họ mà quyết định được. Muốn đi ngược lại, còn phải xem người khác có đồng ý hay không

Lời này nói thật bình thản, lại mờ mờ ảo ảo lộ ra chút khí phách.

Mã Cát Xương không kìm lòng nổi gật gật đầu. Hiện tại, y đối với Lưu Vĩ Hồng cũng có chút gần như mê tín

Vị bí thư trẻ tuổi này, quả thật không đơn giản. Năm trước đã có đồn đại, nói Lưu Vĩ Hồng khả năng điều đi, đến hiện tại hắn còn vững vàng ngồi ở vị trí Bí thư Khu ủy. Chỉ cần lần này các đại biểu kiên trì ý kiến, Lưu Vĩ Hồng có thể lên làm Phó chủ tịch huyện.

Thật không biết Lưu Vĩ Hồng làm sao có thể chịu đựng được

- Tôi thấy, chúng ta hay là lợi dụng khoảng thời gian này, thương lượng một chút công tác năm nay ở khu đi. Nếu chẳng may tôi phải điều đi, công tác của Giáp Sơn cũng không thể tạm dừng, phải tiếp tục phát triển

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói.

- Ừ, chuyện khác còn dễ nói, chí là chuyện mỏ than không biết nên làm sao

Mã Cát Xương rầu rĩ nói.

Ở huyện thiết lập trạm kiểm tra, lúc này còn đang hoạt động, phàm là thiết bị máy móc khai thác mỏ đều không được chuyển vào Giáp Sơn. Phó giám đốc Văn mỏ than Ti Châu và Mã Cát Xương đều có chút không biết làm sao, Lưu Vĩ Hồng lại kiên trì phải tiếp tục xây dựng cải tạo đường thông mỏ. Nhưng làm đường xong rồi, mỏ than không làm được, có tác dụng gì?

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng vung tay lên, nói:

- Chuyện này anh không cần bận tâm, rất nhanh sẽ có thay đổi

- Thay đổi gì?

Mã Cát Xương vội vàng hỏi:

- Tôi nghe nói, ngay cả lãnh đạo của sở Than đá tỉnh đều biểu lộ thái độ, ủng hộ cách giải quyết của lão Mộ và Tô Chí Kiên

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

- Bọn họ sẽ thay đổi thái độ. Chính là trong mấy ngày này, yên tâm đi

Mã Cát Xương lập tức nửa tin nửa ngờ.

Suốt hai tiếng trôi qua, trên hành lang đột nhiên lại có động tĩnh, Lưu Vĩ Hồng và Mã Cát Xương vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người Trương Bình An, Mộ Tân Dân từ trong phòng họp đi ra, hai người vẻ mặt đều tối đen, dường như tâm tình vô cùng tệ hại. Đặng Trọng Hòa theo sát sau đó, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không vội vàng không hấp tấp bước đi thong thả khoan thai, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, khóe miệng còn xẹt qua vẻ tươi cười.

Mã Cát Xương lập tức bình tĩnh trong lòng, xem ra vẫn là Bí thư Lưu ổn được.

- Bí thư Trương, bí thư Mộ, chủ tịch huyện Đặng!

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười chào mấy vị lãnh đạo, rất là nhã nhặn lễ phép

Nhìn khuôn mặt tươi cười giả tạo của Lưu Vĩ Hồng, Trương Bình An và Mộ Tân Dân buồn bực gần như phải hộc máu, nhất là Mộ Tân Dân, hận không thể đem Lưu Vĩ Hồng một ngụm nuốt đi xuống. Không ngờ thằng nhóc này khó đối phó như vậy. Cái chức bí thư huyện ủy này, quả thật làm rất nghẹn khuất. Luôn luôn đụng tường, bị một bí thư khu ủy dồn vào tường, không thể nào xuống được

- Ừ!

Trương Bình An cũng không còn phong độ vừa rồi, nghiêm mặt nhìn Lưu Vĩ Hồng hơi gật đầu một cái, liền lập tức đi qua bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, không quay đầu lại. Về phần đồng chí Mộ Tân Dân, ngay cả gật đầu cũng không them, đồng chí Lưu Vĩ Hồng ở trong mắt bí thư Mộ quả thật trở thành không khí, mà còn là khí Ammonia khiến người ta khó chịu

- Bí thư, cũng là cậu lợi hại, liệu sự như thần!

Đợi đến đám người Trương Bình An đi xa, Mã Cát Xương không khỏi giơ ngón tay cái lên, tự đáy lòng khâm phục nói.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

- Đi, quay về phòng họp đi, cùng mọi người tiếp tục thảo luận.

- Ừ…

Mã Cát Xương liên tục gật đầu, theo ở phía sau Lưu Vĩ Hồng, lại trở về phòng họp

Vừa mới vào cửa, các đại biểu liền đứng dậy, liều mạng vỗ tay, thậm chí có đại biểu không kìm nổi kêu lên:

- Bí thư Lưu, chúng ta kiên quyết ủng hộ cậu, mặc kệ ai tới làm công tác, cũng không để ý đến, nhất định phải khiến cậu được tuyển lên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.