Quan Gia

Chương 482: Nhất trí thông qua




Mộ Tân Dân cũng không phản cảm lắm đối với thái độ của Lý Học Trí. Một người uy quyền chưa nhiều, muốn có được sự tôn trọng của Hội đồng nhân dân huyện, vốn dĩ không phải chuyện dễ. Y thật sự nghiền ngẫm những lời nói của Lý Học Trí.

Không nghi ngờ gì, câu nói cuối cùng của Lý Học Trí rất có lý.

Từ khi Mộ Tân Dân nhận "nhiệm vụ" đến đây, đến bây giờ mới phát hiện nó thật sự là một "nhiệm vụ" mà độ khó quá cao. Tiếp theo nên làm gì, thật sự cũng nên suy nghĩ kỹ lại, nếu cứ bạt mạng lao về phía trước cũng chưa chắc đã tốt. Nếu thật sự có thể làm được chút thành tích gì đó, cũng không phải không được. Dù sao Chu Kiến Quốc đã đặt một cái móng tốt như vậy cho y, chỉ cần nỗ lực thêm một chút nữa, làm để có thành tích cũng không phải khó.

-Ừ, ý kiến này của Chủ nhiệm Lý cũng đáng để suy xét. Các đồng chí cứ nói lên suy nghĩ của mình đi, chúng ta thu thập ý kiến của mọi người.

Một lúc sau, Mộ Tân Dân bình tĩnh nói.

Chu Vân Đan và Mễ Hiền Hoa nhìn nhau, đều có chút không thoải mái. Lão Mộ này bây giờ càng ngày càng nhu nhược, không có chút sức lực nào. Nhất là Mễ Hiền Hoa, ý đồ điều chỉnh Long Hoa không thành, trong lòng lại càng không vui. Nhưng Mễ Hiền Hoa cũng là một con ưng già, không dễ dàng thể hiện những suy nghĩ của mình ra bên ngoài.

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Lô Chính Dương cười nói:

-Bí thư Mộ, tôi muốn nói vài câu. Tôi cảm thấy ý kiến này rất đáng để xem xét. Vừa rồi Chủ nhiệm Lý cũng đã nói, phải tăng cường sự giám sát đối với đội ngũ cán bộ, điều này tôi cho rằng rất có lý.

Chỉ dựa vào mấy đơn vị chúng ta để giám sát đội ngũ cán bộ toàn huyện, thật sự lực bất tòng tâm. Làm công cáo cán bộ này, tôi thấy rất tốt rồi. Để mọi người cùng xem xét, bình luận, nếu thật sự cán bộ nào có vấn đề thì phải xử kiên quyết không nương tay. Đối với những phần tử tham ô hủ bại, tôn chỉ của Đảng chúng ta từ trước đến nay vẫn là nghiêm trị không tha.

Lô Chính Dương năm nay khoảng năm mươi tuổi, thân hình vừa phải, trán hơi hói, tướng mạo hiền lành, trước đây là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện. Trần Văn Đông giáng chức liền điều ông ta đến làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện, chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật do Trưởng phòng Công an Tưởng Đại Chính tiếp nhận. Từ trước đến nay Lô Chính Dương đều làm việc ở những cơ quan có uy tín, nhưng vì tướng mạo hiền lành nên không gây cho người khác có cảm giác uy quyền, mặc dù thực tế ông ta không phải là một người mềm mỏng. Đối với lần điều chuyển lần trước, thật ra Lô Chính Dương cũng không vừa ý. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện nằm trong Ủy viên thường vụ Huyện ủy, hơi cao hơn so với Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, nhưng lúc này sự coi trọng đối với Ủy ban Kỷ luật không cao bằng đời sau. Chỉ nói về thực quyền, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện chưa chắc có thể cao hơn Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật. Nhưng Địa ủy thực hiện sự điều chuyển này, Lô Chính Dương cũng không còn cách nào khác, đành phục tùng sự sắp đặt của cấp trên.

Sau khi đến Ủy ban Kỷ luật, Lô Chính Dương chưa từng giải quyết một vụ án nào lớn, nên không có tiếng vang gì, Ủy ban Kỷ luật suýt chút nữa bị bỏ sang một bên. Nhưng việc không thể vội được, cán bộ cấp dưới không phạm sai lầm gì, Lô Chính Dương cũng không thể ép buộc người ta phạm sai lầm được chứ? Cũng không thể học theo Trần Văn Đông, tùy tiện bắt được một cán bộ làm cho người ta "chú trọng phương thức phương pháp", như vậy chẳng phải tự mình tìm phiền phức sao?

Lô Chính Dương cũng không có ấn tượng tốt với Lưu Vĩ Hồng, nhưng lại có ấn tượng rất tốt với ý kiến mà Lưu Vĩ Hồng nêu ra. Nói không chừng một lần công cáo này, tin cáo trạng sẽ được xuất hiện, Lô Chính Dương vừa may cũng có chuyện để làm. Cho dù cuối cùng không điều tra ra được kết quả gì thì khuấy động tình hình một chút cũng tốt, để tỏ ra rằng huyện Lâm Khánh cũng còn có một Ủy ban Kỷ luật huyện, còn có một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.

Người mà, thường cảm thấy đã sống thì phải làm gì đó mới không cảm thấy quá vô vị, không đến mức bị đẩy sang một bên.

Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy quan sát sắc mặt Mộ Tân Dân, thấy Bí thư Mộ không giống như đang tức giận, thật sự đang muốn lắng nghe ý kiến mọi người. Đợi đến sau khi Lô Chính Dương phát biểu ý kiến, cũng tỏ thái độ của mình:

-Tôi thấy việc này nên làm thử xem sao, nếu thật sự có vấn đề thì đến lúc đó sửa đổi cũng không muộn.

Mộ Tân Dân trước kia làm Trưởng phòng ở Ban Tuyên giáo tỉnh ủy, bởi vì công việc, Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy và Mộ Tân Dân trước kia cũng có qua lại. Đến lúc Mộ Tân Dân đến nhậm chức, Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy đương nhiên chủ động nịnh nọt, dù sao cũng có chút tình cảm mà! Lúc này Lưu Vĩ Hồng đưa ra ý kiến công khai việc bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ, Trưởng ban Tuyên giáo liền thấy có chút cơ hội.

Nếu chuyện này làm tốt rồi, lại có thể làm được "Kinh nghiệm Lâm Khánh" nữa thì ban Tuyên giáo lại có bài để viết rồi. Mặc dù không dám hy vọng sẽ làm được đến mức trở thành điển hình toàn quốc, có thể điển hình toàn tỉnh cũng không tồi! Nếu làm không thành, cũng không có quan hệ gì lớn đối với Ban Tuyên giáo. Một sự việc có lợi mà không có hại, sao lại không ủng hộ chứ?

-Ha ha, tôi cũng tán thành đề nghị này của Trưởng ban Lưu, mọi người cùng giám sát thì rất tốt mà!

Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Huyện ủy Tưởng Đại Chính cũng lập tức tỏ thái độ. Nói thật, Tưởng Đại Chính không cảm thấy ý kiến này có gì tốt, gã chẳng qua chỉ muốn nói giúp Lưu Vĩ Hồng. Trước đây Lưu Vĩ Hồng đã từng giúp gã, nếu không chức vị Ủy viên thường vụ Huyện ủy này còn không biết đến bao giờ mới đến lượt gã. Trong chốn quan trường rất chú trọng đến chuyện gắn bó gần gũi, có qua có lại. Huống hồ bây giờ Lưu Vĩ Hồng đã chính thức là lãnh đạo Huyện ủy, xếp hạng trong Đảng còn trước gã, Tưởng Đại Chính lại càng làm tốt mối quan hệ với Lưu Vĩ Hồng hơn. Đối với chuyện những mối quan hệ tường tận tỉ mỉ này, nên giúp ai và không nên giúp ai, bản thân mình phải tự làm chủ.

Hơn nữa thời gian mà Tưởng Đại Chính đắn đo cũng vừa đúng, không phải người đầu tiên lên tiếng, tránh khỏi đắc tội với Mộ Tân Dân. Trưởng ban Tuyên giáo đều đã tỏ thái độ ủng hộ, Tưởng Đại Chính chỉ phụ họa theo, vấn đề cũng không lớn lắm.

Tính thắng trước tính bại sau chính là tâm lý cơ bản của những cán bộ lọc lõi cơ sở. Không có một chỗ dựa vững chắc thì đều phải dựa vào chính mình, nên đương nhiên phải cẩn thận trước sau mới được.

-Ừ, những đồng chí khác cũng phát biểu đi.

Mộ Tân Dân lại gật gật đầu, ánh mắt vô tình hay cố ý dừng lại ở Đặng Trọng Hòa.

Tính kỹ ra, từ sau khi Mộ Tân Dân đến nhậm chức, có hai người khiến y rất căng thẳng. Người thứ nhất đương nhiên là Lưu Vĩ Hồng, còn một người khác, chính là vị Chủ tịch huyện tuổi vẫn còn chưa đến bốn mươi này. Với tình hình như vậy, không thấy được thái độ của Đặng Trọng Hòa, Mộ Tân Dân cảm thấy trong lòng có chút không yên tâm, không biết Đặng Trọng Hòa còn có thủ đoạn gì tiếp theo không.

Đặng Trọng Hòa cười nói:

-Bí thư Mộ, tôi thấy ý kiến của Trưởng ban Lưu thử làm cũng được. Cũng như Chủ nhiệm Chính Dương đã nói, nếu như làm tốt, chúng ta cứ tiếp tục, còn nếu có vấn đề, đến lúc đó dừng lại cũng không muộn.

Lời nói này cũng khá hàm súc, thật ra là một sự bất mãn đối với Lưu Vĩ Hồng. Xâm phạm đến quyền lợi của "tầng lớp đáng có lợi ích" chỉ là một mặt mà thôi, mặt khác, Đặng Trọng Hòa mơ hồ cảm thấy, giữa mình và Lưu Vĩ Hồng, trước sau chỉ là một "đồng minh", còn chưa đạt được mức độ bạn bè thật sự, nếu không, Lưu Vĩ Hồng sẽ thảo luận chuyện này với gã trước. Nếu đã như vậy, nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng một chút cũng là điều nên làm. Ở huyện Lâm Khánh, dù sao tôi mới là Chủ tịch huyện, cậu và Mộ Tân Dân "đấu pháp" lẫn nhau, không có tôi giúp đỡ thì không được. Cậu không tôn trọng tôi, tôi không ủng hộ cậu, cũng là điều bình thường.

Đồng chí Tiểu Lưu, dũng cảm tiến tới là tốt, nhưng cũng không nên tự cho mình là tốt! Nếu không, những bạn bè khác đều sẽ có ý kiến.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, đốt một điếu thuốc.

Có một số việc, hắn không phải không nghĩ tới, mà là "cố ý". Một đồng minh như Đặng Trọng Hòa, hắn cần, ít nhất ngày nào Mộ Tân Dân còn ở lại huyện Lâm Khánh thì hắn còn cần kết đồng minh ngày đó. Nhưng trước tiên Lưu Vĩ Hồng phải duy trì tính độc lập của mình, không thể "đi theo mù quáng". Giữa hắn và Đặng Trọng Hòa, thậm chí với Lý Học Trí, Từ Văn Hạo, đều chỉ có thể là mối quan hệ hợp tác, không thể theo quan hệ chính phụ, Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối không thể trở thành lính hầu của bất kỳ ai. Khi cần thiết, nhất định phải tỏ ra sự cứng rắn của mình, cũng coi như là một tín hiệu để Đặng Trọng Hòa, Lý Học Trí biết.

Tin chắc một thời gian nữa, nhưng vị "bạn bè" này đối với sự "độc lập tự chủ" của hắn sẽ càng ngày càng hiểu.

Ngay cả Đặng Trọng Hòa cũng tỏ thái độ ủng hộ, những cán bộ Ủy viên thường vụ khác cũng không còn duy trì thái độ trầm mặc được nữa, đều phát biểu ý kiến, tỏ rõ đối với ý kiến của Trưởng ban Lưu, có thể thử một chút xem sao.

Đều là một sự ủng hộ hữu hạn.

-Vậy được, vậy thì thử xem sao. Trưởng ban Lưu, việc này, phải đi sát thực tế.

Thấy tất cả mọi người đều đã tỏ thái độ, Mộ Tân Dân liền quyết định.

Hội nghị thường vụ xem như kết thúc viên mãn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Sau khi tan họp, Đặng Trọng Hòa trở lại văn phòng, thư ký đã đem tất cả các số báo trong ngày bỏ gọn gàng trên bàn làm việc, tờ 《Nhật báo nhân dân》được xếp trên cùng. Đặng Trọng Hòa liếc mắt nhìn qua liền bị thu hút, vội vàng cầm tờ báo lên, đọc kỹ.

《Nhật báo nhân dân》cuối cùng cũng tỏ thái độ, như vậy có phải chứng tỏ quyết định cuối cùng của Trung ương không?

Xem xong bài viết của 《Nhật báo nhân dân》, Đặng Trọng Hòa cảm thấy rất kinh ngạc, cả người dần dần dựa hẳn vào ghế, đốt một điếu thuốc, đi vào trạng thái trầm ngâm. Đương nhiên, với cấp bậc hiện nay của gã, tạm thời chưa cần thiết lo đến chuyện quá cao như vậy, tư tưởng của gã bây giờ chủ yếu đặt ở huyện Lâm Khánh và những người xung quanh gã mà thôi.

Chẳng trách Mộ Tân Dân lại tỏ ra dễ nghe lời như vậy, thì ra y đã sớm biết nội dung bài xã luận này. Chứng tỏ "đường lối" mà trước đây y kiên trì theo đuổi chưa chắc đã chính xác, trong lòng chợt lo lắng, đang ở giữa tình và lý. Mộ Tân Dân từ trước đến nay vẫn làm việc ở Tỉnh ủy, hơn năm mươi tuổi rồi, lần đầu tiên xuống địa phương, đối với sự mẫn cảm của tầng lớp chính trị cao, đương nhiên phải cao hơn so với những cán bộ cơ sở. Nếu thật sự phạm vào "đường lối sai lầm" thì không phải là một chuyện nhỏ nữa.

Lập tức, Đặng Trọng Hòa lại nghĩ đến Lưu Vĩ Hồng. Trong hai buổi hội nghị hôm nay, Lưu Vĩ Hồng đều thể hiện sự "kiên định" khác thường, kiên trì với mục đích của mình, tuyệt đối không buông tay. Sự thật chứng minh, hắn đã hoàn toàn đạt được mục tiêu, lẽ nào đã sớm đoán được Mộ Tân Dân sẽ có sự thay đổi lớn trong thái độ? Hắn cũng giống Mộ Tân Dân, đã sớm biết nội dung của tờ 《Nhật báo nhân dân》 hôm nay?

Vậy thì hay ho đây.

Lúc tám giờ sáng, tờ báo 《Nhật báo nhân dân》 có lẽ vẫn chưa phát đến tận Địa khu Hạo Dương, Lưu Vĩ Hồng chắc chắn không thể lấy tin tức này từ chỗ Lục Đại Dũng. Hơn nữa, với thân phận như Lục Đại Dũng, cho dù có quan tâm đến Lưu Vĩ Hồng thì cũng chỉ là một sự che chở của một tiền bối cấp trên đối với một hậu bối cấp dưới, không đến nỗi ngay cả một tin tức như vậy cũng nói cho Lưu Vĩ Hồng biết.

Đường đường là Bí thư Địa ủy, cũng không phải mật thám!

Như vậy, ít nhất Lưu Vĩ Hồng vẫn còn có "mật thám" ở Tỉnh, quan hệ với Lưu Vĩ Hồng cũng không phải tầm thường, mà có lẽ cũng không phải Chu Kiến Quốc. Thân phận và địa vị bây giờ của Chu Kiến Quốc, cũng không phải bình thường.

Đặng Trọng Hòa cứ suy nghĩ chuyện này, suýt chút nữa bị tàn thuốc làm bỏng tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.