Quan Gia

Chương 483: Hiệu quả




Việc công khai bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ Huyện ủy vừa nêu ra, quả nhiên giống như một hòn đá nhỏ mà dậy nên sóng lớn.

Các cán bộ huyện Lâm Khánh tranh nhau báo cáo đúng là việc lạ. Hiện tại, việc bổ nhiệm cán bộ Huyện ủy phải trưng cầu ý kiến của toàn thể quần chúng. Đây quả thật là "ngàn năm mới có". Việc bổ nhiệm cán bộ không phải là do tổ chức thượng cấp quyết định sao? Khi nào thì những người khác lại có thể xen vào?

Huyện ủy lúc này dường như đã hoàn toàn giải phóng tư tưởng.

Một sự vật mới mẻ, muốn cho tất cả mọi người chấp nhận nó thì phải cần đến cả một quá trình. Vì thế Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy phát ra một văn kiện đến các cơ quan xã, thị trấn và huyện giải thích rõ nguyên nhân và mục đích của việc lập ra chế độ này, yêu cầu các toàn thể cán bộ công nhân viên chức của các cơ quan, tổ chức các khu, thị trấn và huyện học tập và lĩnh hội tinh thần của văn kiện, để nêu ý kiến đánh giá các cán bộ sắp sửa đảm nhiệm chức mới.

Ban tổ chức cán bộ huyện ủy huyện Lâm Khánh đã phát xuống hai văn kiện về việc khảo sát bàn bạc chế độ và biện pháp giáo dục cán bộ cùng một lúc.

Mộ Tân Dân rốt cuộc cũng đã ký tên đồng ý cho việc thực hiện thử chế độ này. Nhưng ông ta không lấy danh nghĩa của Huyện ủy cán bộ Lâm Khánh mà lại lấy danh nghĩa của Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy để tuyên bố. Bởi vậy có thể thấy được Mộ Tân Dân rất cẩn thận, sợ nếu chẳng may xảy ra vấn đề gì thì chính mình cũng chẳng có đường lui. Phải nói, chiêu thức ấy của Mộ Tân Dân xem ra khá cao minh. Nếu cách giải quyết mới mẻ của Lưu Vĩ Hồng có thể đạt được sự chấp nhận của thượng cấp thì thân là Bí thư huyện ủy, khẳng định ông ta cũng có công lao. Công tác xây dựng Đảng bất kể như thế nào cũng không thể bỏ qua nhân vật số một của Đảng ủy. Nếu xảy ra vấn đề gì thì Mộ Tân Dân cũng không phải là người thứ nhất chịu trách nhiệm. Cho dù bị xử phạt thì cũng là Lưu Vĩ Hồng kia phải chịu xử phạt. Theo ý nghĩa nào đó thì Mộ Tân Dân tình nguyện bị xử phạt cùng Lưu Vĩ Hồng. Như vậy, nhiệm vụ của ông ta miễn cưỡng xem như hoàn thành.

Lưu Vĩ Hồng cũng không thèm để ý làm gì. Cách giải quyết đó ở huyện Lâm Khánh nhìn qua là lập dị nhưng trên thực tế có thể từ văn kiện thượng cấp tìm được căn cứ, không thể xem như Lưu Vĩ Hồng hắn có ý nghĩ làm loạn. Hơn nữa, cơ bản những chuyện này đều đã được đời sau chứng minh rồi, là phương thức chính xác. Chỉ có điều trước đó nhiều năm thì mọi người vẫn bảo thủ không chịu thay đổi, nhất là người làm công tác Đảng thì cẩn thận, không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại, chỉ cần một chút sự việc khác người thì đã không ai dám làm rồi. Loại tư tưởng này cũng có thể giải thích vì sao cải cách đã mở ra trước đó mười mấy năm nhưng quy chế pháp luật vẫn luôn lạc hậu so với thực tế phát triển.

Lưu Vĩ Hồng trong đầu có sự tiên tri của hai mươi năm, có trí nhớ của người sớm giác ngộ chính là một thuận lợi. Ít nhất thì hắn có thể biết tảng đá nào nên sờ, tảng đá nào không nên sờ. Có thời điểm, nếu sờ lầm tảng đá thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Lưu Vĩ Hồng rất thích việc tiến hành thăm dò những phương diện hữu ích trong công tác xây dựng Đảng. Thậm chí việc Huyện ủy tổ chức chức vụ đều là hắn chủ động tranh thủ Lục Đại Dũng. Lúc ấy ý của Lục Đại Dũng là muốn hắn đảm nhận chức Phó chủ tịch thường trực huyện, trực tiếp vào bộ máy cùng với Đặng Trọng Hòa. Về phần Cao Như Phách thì tiếp nhận chức vụ Phó bí thư của Lý Học Trí. Lục Đại Dũng đối với việc Lưu Vĩ Hồng phát triển nền kinh tế ở khu Giáp Sơn đã hoàn toàn khẳng định, cảm thấy hắn có thể đảm nhận được chức Phó chủ tịch thường trực huyện. Với chức vụ này, Lưu Vĩ Hồng có thể phát huy khả năng xây dựng kinh tế để tạo ra thành tích. Hơn nữa, tương đối mà nói thì công việc xây dựng kinh tế là khá đơn giản. Nếu có cái gì nghi ngờ thì có Đặng Trọng Hòa đứng ra kiểm tra. Dù sao Chủ tịch huyện mới là người phụ trách toàn bộ. Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng lại tự mình đề xuất, nguyện ý thử sức mình trong công tác xây dựng Đảng.

Ở Bắc Kinh, Lục Đại Dũng đã gặp được Mã Quốc Bình và cũng biết được thân phận thật sự của hắn, tất nhiên phải thỏa mãn "yêu cầu nho nhỏ này". Dù sao thì cũng tiến vào bộ máy Ủy viên thường vụ Huyện ủy, thì Phó chủ tịch thường trực huyện cũng tốt. Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện cũng tốt. Cấp bậc đều giống như nhau.

Lưu Vĩ Hồng sở dĩ muốn đảm nhiệm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ, vì hắn biết rõ trong thể chế thì công tác Đảng luôn xếp vị trí hàng đầu, là công tác quan trọng nhất. Trên thực tế, kinh tế của các địa phương không phát triển, mấu chốt ở chỗ việc xây dựng đội ngũ cán bộ không đi đúng chỗ. Chỉ đơn thuần có một người cố gắng thì không đủ. Tuy hắn là người tái sinh thì cũng không ngoại lệ. Trong mắt lãnh đạo cao tầng thì địa vị Bí thư Đảng ủy và thủ trưởng hành chính là hoàn toàn khác nhau. Bí thư Đảng ủy mới xứng danh là nhân vật số một.

Lưu Vĩ Hồng không muốn trong lý lịch nhậm chức của mình lại thiếu mất Trưởng ban tổ chức cán bộ.

Đương nhiên, Trưởng ban Lưu sau khi nhậm chức có thể làm ra nhiều việc mà mọi người cần phải xem chừng.

Một tuần sau liền bắt đầu có động tĩnh.

- Trưởng ban Lưu, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật huyện Lô Chính Dương gọi điện đến.

- Trưởng ban Lưu, xin chào, tôi là Lô Chính Dương. Haha…

Lô Chính Dương trong điện thoại cười ha hả, thanh âm vang dội.

- Xin chào, Chủ nhiệm Lô!

Lưu Vĩ Hồng cũng rất khách khí.

Lô Chính Dương nói:

- Trưởng ban Lưu, cậu có thời gian rảnh không? Có chút công việc tôi cần báo cáo với cậu một chút.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Chủ nhiệm Lô khách sáo rồi. Tôi sẽ lập tức qua ngay.

- Ai ai, Trưởng ban Lưu, cái này thì tôi không đảm đương nổi, hay là để tôi qua đó?

Lô Chính Dương lại càng khách khí. Mặc dù tuổi của ông ta lớn hơn Lưu Vĩ Hồng, kinh nghiệm lý lịch lại không thể đánh đồng. Nhưng ông ta lại xếp sau Lưu Vĩ Hồng và một số Phó bí thư trong bộ máy Huyện ủy, ở vị trí thứ sáu. Lô Chính Dương ở đây là theo quy củ thôi.

- Chủ nhiệm Lộ, ngài cũng là lãnh đạo, đương nhiên tôi phải đi thăm hỏi ngài chứ. Cứ như vầy đi, ngài chờ một lát, tôi sẽ lập tức qua ngay.

Trưởng ban Lưu lấy giọng chân thành để nói. Lộ Chính Dương nói khách sáo thêm hai câu rồi mới cúp điện thoại, trong lòng cảm thấy hài lòng. Ai nói Lưu Vĩ Hồng ương ngạnh? Nếu anh không gay hấn với người ta thì người ta sẽ tôn trọng anh. Nếu anh muốn tìm người ta để gây phiền toái thì người ta sẽ tha cho anh sao?

Ủy ban kỷ luật huyện trước kia làm việc tại một tòa nhà nhỏ biệt lập. Lưu Vĩ Hồng lần này đến đây so với hồi Trần Văn Đông còn làm hoàn toàn khác nhau. Từng cán bộ Ủy ban kỷ luật khi chạm mặt hắn đều tỏ ra cung kính chào hỏi. Hơn nữa, sau khi Trần Văn Đông rơi đài, Ủy ban kỷ luật huyện tiến hành thay máu. Một phần lớn cán bộ bao gốm Phó bí thư Lý Binh và Hoàng Hưng Quốc đều bị đổi đi thay vào đó là những cán bộ mới, đối với Trưởng ban Lưu cũng không có bất luận thành kiến gì, đều đều kính sợ.

Lộ Chính Dương đích thân đứng trước cửa văn phòng để nghênh đón, nhìn thấy bóng dáng Lưu Vĩ Hồng, lập tức bước nhanh đến, hai tay vươn ra, miệng cười ha hả:

- Haha, Trưởng ban Lưu đến rồi à? Xin chào, xin chào!

Lưu Vĩ Hồng và Lộ Chính Dương nhiệt liệt bắt tay nhau, nói vài câu rồi cùng nhau bước vào phòng làm việc của Lộ Chính Dương.

Phòng làm việc của Lộ Chính Dương không phải là phòng của Trần Văn Đông trước kia, là một gian phòng khác. Ông ta luôn chú ý đến điểm, Trần Văn Đông ngã ngựa, phỏng chừng cũng có liên quan đến phong thủy của căn phòng.

Mang nước trà vào cũng vẫn là Chánh văn phòng Chu Lỵ. Chu Lỵ vẫn giống như trước kia, khuôn mặt tươi tỉnh, dáng người uyển chuyển, rất có phong tình của một thiếu nữ hồi xuân. Trước kia nghe đồn cô là tình nhân của Trần Văn Đông. Khi Trần Văn Đông bị giáng chức thì lời đồn này cũng biến mất. Trần Văn Đông đã không liên lụy đến cô.

Nhìn cô vẫn còn giữ được nét xuân thì của một thiếu nữ, khi ở cơ quan làm việc, phải luôn có cách để giữ mình. Đương nhiên, tạm thời vẫn chưa nghe được giữa cô và Bí thư mới Lộ Chính Dương có gì mờ ám. Lộ Chính Dương không phải là Trần Văn Đông. Tuy nhiên, Chu Lỵ tự mình mang trà vào thì cho thấy cô đã hoàn toàn được Lộ Chính Dương tín nhiệm.

- Trưởng ban Lưu, mời dùng trà!

Chu Lỵ nhẹ nhàng nói, vẻ mặt mỉm cười.

- Cám ơn Chánh văn phòng Chu.

Lưu Vĩ Hồng cũng nở nụ cười, dường như với những gì mà Chu Lỵ làm trước kia đều là chuyện bình thường. Lưu Vĩ Hồng quả thật cũng chẳng so đo làm gì. Trong những thủ đoạn đấu tranh chính trị, hắn chỉ cần đối phó với những việc nguy hiểm, còn những việc nhỏ khác thì hắn không cần tính toán chi li. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Chu Lỵ nhẹ nhàng cười, mang theo chút tò mò đánh giá Lưu Vĩ Hồng rồi bước ra ngoài, đóng cửa lại.

- Trưởng ban Lưu, cậu thật lợi hại.

Chu Lỵ vừa đi ra, thì Lộ Chính Dương đã hướng hắn vươn ngón tay cái lên, lộ ra vẻ mặt khâm phục. Đương nhiên, nhiều hoặc ít thì cũng mang theo một chút chuyên nghiệp hóa. Khiến một kẻ lõi đời như Lộ Chính Dương khâm phục thì quả thật không dễ dàng.

- Chủ nhiệm Lô, ngài dù sao cũng là lãnh đạo của tôi. Ngài nói như vậy thật tôi không thể đảm đương nổi.

Lộ Chính Dương cười nói:

- Haha, Trưởng ban Lưu, tôi không phải là nịnh bợ đâu, quả thật cậu là anh hùng xuất thiếu niên. Cậu xem, việc cải cách cán bộ mới vừa làm đã có hiệu quả. Tôi ở đây cũng thu được không ít những bức thư phản ứng về vấn đề này.

Nói xong, Lộ Chính Dương liền đặt lên bàn đủ loại thư tín trước mặt Lưu Vĩ Hồng. Có những bức thư chỉ sợ không dưới mười trang. Đối với việc này, Lưu Vĩ Hồng cũng không cảm thấy kỳ quái. Hắn ở bên kia cũng thu được không ít thư tín kiểu này. Dù sao thì công tác này cũng là do ban Tổ chức cán bộ thúc đẩy. Mọi người đối với cán bộ đảm nhiệm có ý kiến, muốn phản ánh thì cũng chỉ đến ban Tổ chức cán bộ mà thôi.

Trong cảm nhận của các cán bộ bình thường ở huyện Lâm Khánh, uy vọng của Lưu Vĩ Hồng rất cao. Hắn đã quật ngã được Mễ Khắc Lương. Bởi vì Mễ Khắc Lương "tà ác" nên Lưu Vĩ Hồng đứng ra phụ trợ chính nghĩa mà thôi. Các cán bộ và quần chúng cơ sở, đối với đấu tranh trong chốn quan trường, quan điểm của bọn họ khá mộc mạc. Thu thập được một tên vô lại thì đó là một vị quan tốt. Ở quốc gia chúng ta, dân chúng tầng thấp nhất từ trước cũng đều có tiêu chuẩn của một "Bao Thanh Thiên" hoặc "Hiệp khách". Lưu Vĩ Hồng biểu hiện cũng vừa vặn với tiêu chuẩn đó nên uy vọng cũng liền theo lên.

Lưu Vĩ Hồng ở huyện ủy là dám nói dám làm.

Không một chút lo lắng, lại không làm chuyện bất chính, Lưu Vĩ Hồng làm sao mà xuống được.

Một cán bộ như vậy hẳn là tin được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.