Quan Hệ Bất Thường (Bất Chính Thường Quan Hệ)

Chương 1:




Chị à, mua nhà ở không?”
“ Không cân nhắc thay đổi chỗ sống hay sao?”
“ Giá nhà vẫn có thể tăng lên, bây giờ không mua là lỗ…”
Ánh nắng biếng nhác buổi chiều, như nước trà A Tam bất cẩn đụng đổ, tùy tiện vẩy ra khắp đất. Cửa tiệm ở ngay mặt đường, cây ngô đồng cao cao lớn lớn bên lộ xanh um tươi tốt, trên đường “vèo vèo” toát ra mấy chiếc xe hơi, lá cây trên ngọn “rào” vang một trận, A Lục duỗi chân ra ngồi trên bậc thang, ngẩn người chán chết, kẻ trong tiệm lại thân thiện đến khoa trương, liên tục bắt chuyện. “Như vậy cho thuê thì sao? Bây giờ nhu cầu thuê phòng cũng rất lớn, dì không suy nghĩ chút sao?”
“ Nếu không mua nhà ở, như vậy bán thì sao? Nhân lúc giá thị trường đang tốt, nên mau chóng nắm bắt…”
Ngửa mặt lên trời khinh thường một cái, A Lục nhịn không được nhíu mày lại, gội đầu cả một buổi sáng, ngón tay bị ngâm đến trắng bệch, cứng ngắc không thể cong cũng không thể duỗi.
“ Đây là danh thiếp của em, chị suy nghĩ kỹ lưỡng, có thể tới tìm em, em là Jerry.”
“ Dì à, dì cũng lấy một tấm đi, chỗ tụi con ở ngay giao lộ, rảnh rỗi qua ngồi phân tích giá cả thị trường. Dì đến thì tìm con, con là Jerry.”
“Anh lớn à, muốn mua nhà không? Chỗ chúng em nhiều lắm, anh không mua tới xem cũng được, kết bạn đi, em gọi là Jerry…”
“Nói vớ vẩn gì thế này…” A Lục ngoài cửa nhịn không được, nhỏ giọng tự nói thầm. “Còn Jerry nữa chứ…”
Dùng sức cong ngón tay lại rồi duỗi thẳng, cảm thấy phảng phất như mười ngón tay cũng không phải của mình. Kéo khóe miệng lên, giật nhẹ đồng phục tiệm trên người, trong lòng A Lục nói, Chu Thiên Hạo, cậu bày đặt thùng rỗng kêu to cái gì? Ở quê ai chẳng biết tên cúng cơm của cậu là Chuột?
Sau lưng đột ngột vang lên một âm thanh lớn. “Chuột! Lại là bây! Tới chỗ của chú làm ăn buôn bán! Ra ngoài, ra ngoài, ra ngoài….”
Tiếng nói bất ngờ của chú Khoan làm A Lục cả kinh giật mình một cái, vội vàng bật dậy chạy tới tiệm game. “A Tam, A Tứ, đừng chơi nữa, chú Khoan về rồi!”
Đám thợ đang cầm máy game chiến một trận máu lửa với chủ tiệm tức khắc phát điên, luống cuống tay chân chỉnh đốn mọi thứ đi ra ngoài, miệng không ngừng oán giận. “Không phải bảo cậu canh chừng rồi sao? Sao tới giờ mới nói?”
“A Lục, cậu đang làm gì vậy? Không phải bảo cậu trông chừng rồi sao?”
“Hay chưa, chú Khoan giận lên một cái, tiền lương tháng này lại bay nữa!”
A Lục thấp giọng nói. “Em ở bên ngoài coi, nhưng…” Nhưng sao biết chú Khoan sẽ đi từ sau lưng em.
“Canh có chút thôi cũng không làm được, sao cậu lại ngốc đến như vậy!” Căn bản không cho A Lục nói tiếp, A Tứ cái đầu quăn khoa trương như cây nấm, bay vào trong tiệm mình như gió cuốn, âm thanh to rõ. “Chú Khoan, con ra ngoài đi nhà vệ sinh!”
“Thằng khỉ, đi đâu hết vậy? Sao chỉ còn mỗi mình Nghiêm Nghiễm? Khách cũng đợi đầy cả phòng rồi!” Chống hông đứng giữa tiệm, chú Khoan trừng mắt, tức giận đến mức chùm tóc đuôi ngựa sau gáy cũng có thể vểnh lên.
A Lục bị chú liếc, nhịn không được rút cổ ra sau. “Chú Khoan… Con…”
Lại là một trận gió, A Tam ra mô ra dạng nắm dây lưng đẩy cửa vào tiệm. “Đây, đây, chú Khoan, con đây. Chỉ là mới chạy tới nhà vệ sinh thôi.”
“Tới nhà vệ sinh cũng phải đi chung, tụi bây sao không cùng lọt xuống luôn đi?” Sắc mặt chú Khoan vẫn không tốt, các vị khách trái lại đều cười.
“ Cái đó sao có thể? Chú Khoan, uống trà. Nước trong tiệm quá lạnh, con tới chỗ anh Ngụy cách vách pha một ấm nóng!” Vẫn không có cơ hội cho A Lục mở miệng, Hồng Trung – học nghề chung với A Lục – mỉm cười đưa ấm trà cho chú Khoan.
Đám thợ biết coi mặt lựa lời vội vàng cầm kéo nắm lược, A Lục trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ điềm nhiên như không dẫn khách ngồi vào trước bàn gương, bộ dạng muốn nghiêm túc bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Loa trong tiệm tiếp tục sinh động hát vang bốn phía. “Người hùng trên lưng ngựa, chàng uy vũ oai phong…”
Uống một ngụm trà, mắt chú Khoan lại chuyển lên người Chuột. “Cậu sao còn chưa đi?”
Người môi giới bất động sản da mặt dày hơn tường thành tùy tiện chiếm lấy một chỗ ngồi, không có nửa điểm ngại ngùng. “Chú Khoan, con đến gội đầu!”
“ Ha ha, bệnh nghề nghiệp, ha ha… Chú Khoan, chú cũng lấy một tấm nhé? Làm ăn cũng lớn như vậy rồi, thím còn có bầu, nên mua nhà cho thím con ở. Người đàn ông trụ cột gia đình, nghe oai biết bao nhiêu!”
“Hứ, nghe mà thấy nản! Nhà ở mắc như vậy, đều là do tụi bây quậy cho lên!” Lẩm bẩm, chú Khoan tiện tay khoát một cái, A Lục ngẩn người trước cửa bị bắt trúng. “A Lục! Đứng ngốc đó làm gì! Mau qua gội đầu cho khách!”
“Dạ!” Nhỏ giọng đáp một tiếng, âm thanh thoáng chốc bị tiếng nhạc mạnh mẽ nuốt mất.
Chú Khoan quát. “A Lục! Làm gì vậy! Qua gội đầu!”
“ Đến đây! Đến đây!” Căng cổ họng la to trả lời, A Lục vắt khăn không cam không nguyện đứng phía sau Chuột. Trong gương, khuôn mặt đã nhìn hơn hai mươi năm đang toét miệng cười vô tâm với hắn.
“Quý khách, gội khô hay gội nước?”
“Cậu nói gì tôi không nghe thấy!” Người trong gương cười đến sung sướng.
A Lục hơi cao giọng. “Quý khách, gội khô hay gội nước?”
Chuột nhếch mày. “Ngay cả một nụ cười cũng không có nổi, thái độ phục vụ của tiệm các vị chính là vậy sao?”
“….” A Lục cúi đầu, sau đó nhanh chóng ngẩng mặt lên, khóe miệng hơi vểnh, nghiến răng nghiến lợi. “Anh – Chu – Thiên – Hạo, anh muốn gội khô hay gội nước?”
“Hí ——” Y trái lại cười đến thoải mái, mắt không chớp nhìn A Lục mặt mày cứng ngắc trong gương. “Thôi thôi, tuy khó coi một chút, nhưng cũng có thể miễn cưỡng nhìn. Càng lớn càng không làm cho người ta thích được, đây cũng hết cách rồi!”
Cậu cũng không đẹp đến đâu đâu! Nếu không phải đang ở trong tiệm, A Lục thật lòng muốn lấy chai dầu gội đã thêm lượng trong tay quăng mạnh lên mặt y.
“Mạnh chút đi, cậu chưa ăn cơm sao?”
“Ái ái, nhẹ chút đi, sắp bị cậu cào trầy rồi!”
“ Lên trên, lên trên, chưa đúng, xuống, xuống chút nữa, vẫn chưa đúng, là qua phải, nói với cậu là qua phải mà… Sao vẫn không tìm đúng chỗ? Cậu đã học cách gội đầu cho khách chưa? Chưa từng thấy thợ nào như cậu.”
Vị khách hay bắt bẻ cứ mãi lải nhải cằn nhằn, miệng khép khép mở mở không có khi ngưng lại. A Lục dùng sức nắm da đầu y như xả giận. Chưa từng thấy thợ nào như tôi à? Cậu đã thấy thợ thế nào rồi? Lần nào không phải tôi gội đầu cho cậu? Nói khoác cũng không sợ trời đánh.
Hơn nửa năm học việc trong tiệm cắt tóc của chú Khoan, khách tới ai cũng nói kỹ thuật gội đầu của A Lục rất tốt, không nặng không nhẹ, xoa bóp cũng đúng chỗ. Chỉ có mình Chuột là hay bắt bẻ, dường như chưa thỏa mãn lần nào, nhưng lần sau đến, lại vẫn chỉ chăm chăm một mình A Lục.
A Lục đẩy đầu y ra vẫy tay không làm. “Không hài lòng thì tìm người khác đi, trong tiệm cũng không phải chỉ có một mình tôi gội đầu.”
Chuột lại thong dong, bình chân như vại ngã người trên ghế dựa châm thuốc. “Đỗ Thanh Luật, cậu sao vẫn còn ngây thơ như vậy? Nói có một câu cậu đã không chịu được.”
Cậu chỉ nói có một câu sao? A Lục uất ức nghĩ, nâng hai tay đầy bọt lên, thở phì phì cào cào trên đầu y. “Cậu nói ai ngây thơ?”
Chuột ở trong gương nhìn hắn một cái, lại không tranh cãi, ngoan ngoãn thẳng lưng, không nói một lời mặc tay hắn giày vò đỉnh đầu mình. Một lát sau, bọt xà bông giữa ngón tay trở nên dày đặc. A Lục nâng tay lên, liên tục hốt bọt chảy xuống dồn lên trên.
“ Tay đau không?” Chuột nhấc mắt nhìn khuỷu tay chuyển hồng của hắn.
“Sao cậu biết?” A Lục quay đầu nâng khuỷu tay lên, cọ trầy da một chút, hơi sưng đỏ, có lẽ phải bầm hơn mấy ngày.
Chuột nói. “Tôi nhìn thấy!”
Ban nãy Hồng Trung cầm ấm trà xum xoe chú Khoan, A Lục đứng ở một bên bị chen trúng, khuỷu tay đụng phải bàn gương.
“Cậu đi đâu cũng bị người ta ăn hiếp!” Chuột cau mày nói.
“…………..” A Lục mặt đóng băng không nói lời nào, trong lòng âm thầm nghĩ, lời nói thật là hay, ăn hiếp tôi nhiều nhất còn không phải  cậu sao?
“Họ đến tiệm cách vách chơi, sao lại vứt cậu ở bên ngoài?”
“A Tam nói, để tôi canh chừng.”
Ánh mắt Chuột lại càng khinh thường. “Hình như lần nào cũng để cậu canh chừng.”
“Ừ!” Tầng tầng bọt trắng trong tay “bạch” một tiếng đập lên đỉnh đầu y, A Lục hạ mi mắt nói.
“Không phải hình như, chính là như vậy!” Chuột liếc mắt nhìn A Lục.
A Lục khó chịu chuyển mắt sang bên cạnh.
“Tại sao?” Thật ra dĩ nhiên y đã biết đáp án, một cái mặt cười y như chuột sa hũ mỡ.
Rầu rĩ cúi đầu không nhìn tới khuôn mặt tươi cười của Chuột, A Lục nhỏ giọng trả lời. “Họ chê tôi chơi không giỏi!”
Đứa trẻ thật thà chất phác làm gì cũng chậm hơn kẻ khác nửa nhịp, hoảng hốt rồi càng dễ luống cuống tay chân. Đang yên đang lành đi bộ trên đường cũng có thể bị tiếng kèn xe phía sau làm cả kinh vấp ngã, khỏi phải nói đến trò chơi điện tử biến hóa khôn lường. Lúc chú Khoan đi vắng, đám thợ lẻn tới tiệm game cách vách chơi, hắn luôn là người thua thảm nhất, ngay cả Nghiêm Nghiễm cũng có thể dễ dàng thắng hắn.
Chủ tiệm game Ngụy Trì thích gây với trụ cột Nghiêm Nghiễm của tiệm cắt tóc, vuốt cằm nói. “Thảo nào Nghiêm Nghiễm thích cậu!”
Đảo mắt, máy chơi game trong tay Nghiêm Nghiễm liền sượt qua mặt y rớt xuống sô pha. Ngụy Trì ôm lấy máy game khóc la thảm thiết. “Cái này mắc lắm!”
Nghiêm Nghiễm khoanh tay, lạnh lùng từ trên liếc xuống. “Trước trả hết tiền gội đầu anh nợ!”
A Lục bị trêu ghẹo lại túng quẫn đến mức nói không ra lời.
Bản tính như vậy cũng hết cách rồi sao? Phản ứng chậm, nghe chuyện tiếu lâm cũng cười trễ hơn người khác mấy giây, lại ít lời, không biết nói ra mấy câu dễ nghe dụ khách hàng làm thẻ hội viên; lúc chú Khoan tức giận cũng chẳng biết bịa chuyện ra sao cho qua ải; ngồi canh ngoài cửa có chút thôi mà cũng phải thất thần… Hồng Trung đồng thời vào tiệm vì rất hợp với đám thợ cũ A Tam A Tứ, đã bắt đầu theo họ làm thợ phụ, còn hắn vẫn chỉ là người gội đầu học việc.
“ Ngốc.” Chuột dùng một chữ tổng kết.
Hầm hầm ngẩng đầu lên muốn phản bác, lời đã đến bên miệng, lại thấy gương mặt tràn đầy tự tin của Chuột, A Lục cũng phải nghẹn lời. Được rồi… Đúng là hơi như vậy.
“ Này.”
“ Cái gì?” Máy móc nhào nắn bọt trắng đầy tay, A Lục còn chìm trong hối hận.
“ Bọt chảy vào cổ áo tôi rồi! Đây là sơ mi tôi mới mua!” Trọng tâm câu nói rơi vào hai chữ “mới mua”.
A Lục giả vờ không nghe thấy, hoảng loạn chạy đi. “Hả? Cậu chờ một chút…”
“ Này.” Nhàn nhã xoay ghế dựa lại, nhìn cậu học việc có khuôn mặt búp bê vừa ngốc vừa thận trọng đi trên mặt đất phủ đầy dây điện, Chuột cười ngọt ngào. “Gạt cậu đấy!”
“…….” Có một khắc A Lục rất muốn khóc, nhưng đối diện ánh mắt nghiêm khắc của chú Khoan, ngay cả khóc cũng không dám.
“ Được rồi, đừng có bày cái mặt ỉu xìu ra đó, càng khó coi hơn!” Không chút khách khí lấy khăn từ tay hắn qua, Chuột hỏi. “Khi nào hết giờ làm?”
Dưới ánh nhìn chăm chăm của chú Khoan, A Lục không thể không tiếp tục cắm tay vào tóc y. “Hỏi làm gì?”
“ Mời cậu ăn cơm.”
“ Tại sao?”
“ Tôi được tiền thưởng.” Ngữ điệu của Chuột rất bình thản, A Lục mơ hồ có linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên, vẫn giữ lại giọng điệu bình thản, kẻ chuyên mở miệng nói chuyện kiếm tiền bắt đầu thao thao bất tuyệt, lại từ từ âm thầm khoe mẽ. “Gần đây giá cả thị trường rất tốt, thật hết cách, muốn không làm ăn cũng không được. Không cẩn thận một cái, thành tích tháng này của tôi lại lỡ đứng đầu, công ty cho tôi tiền thưởng đặc biệt, cũng không nhiều, ăn có bữa cơm là hết. Tháng trước cũng vậy, chỉ đủ mua hai bộ y phục. Bất quá, xài sang thì không đủ, nhưng xài xoàng vẫn chưa thiếu, có vẫn tốt hơn không, đúng không?”
Kẻ trong gương cực kỳ tự nhiên nhìn A Lục, linh cảm của A Lục lại càng xấu hơn.
Nheo mắt, Chuột mỉm cười chằm chằm nhìn A Lục. “Này, tiền thưởng cậu nhận được là bao nhiêu?”
“………..” Tuần trước vừa bị trừ hai mươi đồng vì đi vấp dây điện dưới đất, tiện thể kéo ngã một khách hàng. Trong lòng đang chảy máu, A Lục mặt không chút biểu tình xoay người, sải chân bước về phía phòng trong.
“ Này này, A Lục, đi đâu vậy…” Thiên địch tên là Chu Thiên Hạo còn chưa từ bỏ ý định, vẫn truy hỏi ở phía sau.
“ Tìm khăn lông cho cậu.” A Lục trả lời, cũng không quay đầu lại.
Tìm khăn lông xiết chết bây luôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.