Phải làm sao bây giờ khi trong một mối quan hệ dẫn đến hôn nhân mà ai ở trong đó cũng là người có lỗi? Tiết Thuỵ Du che giấu riêng cho mình một bí mật hạnh phúc còn Lương Hạo Hiên bây giờ cũng tự mình giấu đi một bí mật khó nói nên lời được.
Cả hai đều không muốn đối phương chịu nhiều tổn thương nhưng cũng không biết nên làm như thế nào với sự thật mà bản thân mỗi người đang cố dày công che đậy.
Lương Hạo Hiên đến Tiết thị tìm Tiết Thuỵ Du, cũng phải nói là đã khá lâu rồi anh không đến đây, một phần là vì công việc của anh khá bận, phần còn lại có lẽ là do thời gian vừa qua Tiết Thuỵ Du không ở Tiết thị nhiều.
Sự có mặt không báo trước này của Lương Hạo Hiên bỗng khiến cho Tiết Thuỵ Du có chút hơi bất ngờ xen lẫn chột dạ.
Cô vừa nghe điện thoại của Trình Dục Uy xong thì Lương Hạo Hiên vừa hay lại ghé qua.
Tiết Thuỵ Du còn cảm thấy làm việc xấu sau lưng người khác thật sự là dễ giật mình mà.
“Em đang bận sao?”
“Em không! Sao hôm nay anh đến mà không báo trước với em? Không sợ em không có ở công ty à?”
“Thì đánh cược một phen thôi, đến gặp được em thì là anh may mắn, còn không gặp được thì do anh xui xẻo.”
Tiết Thuỵ Du nhún vai một cái tỏ ý không phản biện lại Lương Hạo Hiên, cô nhìn chiếc hộp anh vừa đặt lên bàn làm việc, hơi nhướn mày nhìn anh định hỏi bên trong hộp rốt cuộc có cái gì.
“Anh có mua một ít bánh ngọt mang qua cho em.”
“Sao tự dưng hôm nay lại mua bánh ngọt? Em có thích ăn bánh ngọt đâu?”
“Không biết mua gì mang qua cả nên anh chỉ mua bánh thôi.”
“Anh không biết phụ nữ sợ nhất là gì sao? Nhất dáng nhì da đó, đồ ngọt như thế này vừa không tốt cho dáng vừa không tốt cho da, em không thích đâu.”
“Vậy thôi lát anh mang đi vậy.”
Vốn hôm nay định đến đây để cùng Tiết Thuỵ Du hàn gắn chút ít gì đó trong mối quan hệ này nhưng đến giờ phút này Lương Hạo Hiên nhận lại chỉ toàn là sự hụt hẫng.
Anh thừa nhận hôm nay anh vì chột dạ mới đến tìn cô, nhưng hình như đúng như lời của Tiết Vân Nhi nói, một khi Tiết Thuỵ Du đã không có hứng thú, cô sẽ không quan tâm.
Nhưng phải làm sao đây khi việc cưới hỏi của hai người không phải là chuyện nhỏ? Đây có lẽ cũng là một nỗi trăn trở chung của cả Tiết Thuỵ Du lẫn Lương Hạo Hiên.
Hai bên gia đình thì ngày đêm hối thúc việc kết hôn còn Tiết Thuỵ Du thì cứ mãi dửng dưng, cho dù Lương Hạo Hiên có muốn thúc đẩy như thế nào đi chăng nữa thì hình như anh cũng có chút mệt mỏi rồi.
Bây giờ Lương Hạo Hiên còn có mối quan hệ nhập nhằng với Tiết Vân Nhi, cái loại tình huống oái ăm này anh còn chưa bao giờ nghĩ đến được rằng anh sẽ gặp phải.
Bây giờ chuyện này mà vỡ lẽ ra thì chắc chắn không một ai có lợi, mà Tiết Thuỵ Du sẽ thẳng thừng khiến anh không giữ được chút mặt mũi nào mất.
Tất cả cũng là vì một phút bất cẩn của Lương Hạo Hiên mà ra đến nông nỗi này, bây giờ phóng lao thì phải theo lao, anh cũng không biết nên làm thế nào nữa.
“Tiểu Du, chuyện hôn lễ của chúng ta anh đã nói chuyện qua với bố rồi.
Bây giờ đang là thời điểm nhạy cảm, em cũng bận nữa nên hai bên gia đình cũng thông cảm mà hoà hoãn.”
“Cảm ơn anh nhé.”
“Vậy em tính khi nào chúng ta bắt đầu nghĩ đến chuyện đó được?”
“Em không biết nữa, em vẫn còn rất nhiều việc.
Hạo Hiên, chúng ta còn trẻ mà.”
Vẫn lại là cái lý do lấp lửng cho qua chuyện của Tiết Thuỵ Du, Lương Hạo Hiên đã hụt hẫng bây giờ còn trở nên hụt hẫng hơn nữa.
Tiết Thuỵ Du vẫn ngồi trên bàn làm việc, chuyên tâm xử lý công việc của mình, đáp lại anh cũng chỉ là mấy lời nói gọn lỏn, chẳng có lấy một chút để tâm.
Lương Hạo Hiên ngồi trên ghế sofa nhìn cô, tâm tình phức tạp hơn bao giờ hết.
Làm sao Tiết Thuỵ Du có thể biết được trong lòng anh đang cuồn cuộn nổi từng đợt giông bão đây?
Chợt Tiết Thuỵ Du ngẩng mặt lên nhìn vào Lương Hạo Hiên khiến cho anh phải nhanh như cắt, thu lại toàn bộ tâm tình phức tạp trong mắt.
“Em nghĩ có chuyện này tuy không liên quan đến anh cho lắm nhưng em vẫn muốn hỏi ý kiến anh.”
“Chuyện gì vậy?”
“Cũng không có gì quá to tát đâu, bên phía Trình thị có gửi đến cho em một lời mời hợp tác dự án bên đó.
Em định thông qua hội đồng trước nhưng nhớ ra rằng hình như trong quá khứ anh cũng từng cùng Trình thị xảy ra không ít tranh chấp thì phải.”
“Trình Dục Uy đánh đến tận chỗ em rồi đấy à? Thật đúng là tên tiểu nhân hèn hạ, đến cả phụ nữ còn chẳng tha.”
Tiết Thuỵ Du nghe xong câu này của Lương Hạo Hiên thì trong lòng có chút chột dạ.
Hình như chấp niệm thù oán của Lương Hạo Hiên đối với Trình Dục Uy vẫn chẳng có chút thuyên giảm nào cả nhỉ? Tất nhiên là Tiết Thuỵ Du biết cả hai người chẳng có ai là người tốt đâu, nhưng Lương Hạo Hiên nói như vậy cũng có phần khiến cô hơi khó chịu.
“Em định để cho Tiết thị hợp tác với Trình thị.”
“Tiểu Du, em bị điên sao?”
“Điên? Bây giờ đâu phải mỗi mình Tiết thị muốn hợp tác cùng Trình thị? Đầy rẫy những công ty ngoài kia muốn hợp tác còn không được, huống gì bây giờ bên phía Trình thị đã chủ động ngỏ lời trước rồi.”
“Trình Dục Uy đó là một tên ma vương, không đàng hoàng chính trực như vẻ bề ngoài của hắn ta đâu.
Em đừng để Tiết thị rơi vào nguy hiểm, hãy nhìn Lương thị, nhìn anh như là ví dụ.”
Thực ra Tiết Thuỵ Du muốn nói điều này ra với Lương Hạo Hiên như là một cách để thông báo mà thôi.
Bởi có những chuyện giữa cô với Trình Dục Uy làm sao Lương Hạo Hiên biết được.
Cô muốn mượn cơ hội hợp tác này để có thể minh bạch chuyện qua lại với Trình Dục Uy hơn một chút, thay vì cứ đóng khung cuối tuần của cô trong căn biệt thự đó của hắn.
Nhưng hình như Lương Hạo Hiên vẫn không bao giờ đồng tình được chuyện này thì phải, nói ra thì cũng dễ hiểu thôi, Tiết Thuỵ Du cũng hiểu cho tâm trạng lo lắng của Lương Hạo Hiên đấy, nhưng thực sự thì cô muốn làm theo ý mình hơn.
Bây giờ thông báo cho anh biết trước để sau này đỡ phải bỡ ngỡ mà thôi.
“Hạo Hiên, anh nghĩ Trình thị đối xử với ai cũng như với anh hay sao? Thế thì Trình Dục Uy đã bị người ta kiện chết rồi chứ không phải vẫn luôn dẫn đầu như bây giờ đâu.”
“Nhưng anh lo cho tên khốn đó sẽ làm gì em.
Đâu phải em không biết tiếng tăm của hắn ở cái thành phố này rốt cuộc có bao nhiêu là loạn chứ.”
“Hợp tác minh bạch cùng phát triển thì làm gì có chuyện như anh nói? Anh lo xa quá rồi đấy Hạo Hiên à.
Bây giờ chúng ta vẫn chưa kết hôn, Tiết thị vẫn là do em quản, em chỉ thông báo với anh một tiếng thôi.”
“Tiểu Du, anh muốn em suy nghĩ kĩ lại, đừng vì cái lợi trước mắt mà đâm đầu vào Trình Dục Uy.”
“Đầu tư chính là mạo hiểm, tiền bạc của em không phải là thứ để tuỳ tiện ném ra ngoài cửa sổ như anh nói.
Tất nhiên em sẽ không để cho mình gặp bất lợi.
Anh yên tâm đi, Lương thị không làm được không có nghĩa là Tiết thị không làm được.”
“Anh thật sự không biết nói sao với em nữa, Tiểu Du, em thay đổi rồi.”
Lương Hạo Hiên nói ra câu cuối rồi thở hắt ra một cái, đứng dậy đi ra khỏi văn phòng của Tiết Thuỵ Du.
Cô nhìn theo bóng lưng anh tức giận rời khỏi, tâm trạng cũng có chút không được vui vẻ cho lắm.
Nếu như là ngày trước, cô sẽ tin Lương Hạo Hiên nhưng hiện tại, cho dù có thế nào đi chăng nữa thì Tiết Thuỵ Du vẫn muốn làm theo ý mình hơn.
Tất nhiên trước khi hợp tác với Trình thị, Tiết Thuỵ Du vẫn phải thông qua hội đồng trước tiên, nếu hội đồng không chấp thuận thì cô cũng chỉ có nước gác lại sang một bên thôi.
Còn về chuyện Lương Hạo Hiên nói Tiết Thuỵ Du cô thay đổi thì cô không có gì phản bác, chối cãi lại hắn nữa, cô đích thị đã thay đổi từ rất lâu rồi, nói đúng hơn đó chính là vì Trình Dục Uy mà thay đổi.
Lương Hạo Hiên toan định rời khỏi Tiết thị nhưng giữa chừng lại gặp Tiết Vân Nhi, cô ta ngó trước ngó sau rồi kéo anh vào phòng làm việc của mình.
“Cô muốn làm cái gì?”
“Sao lại dữ dằn thế? Bị Tiết Thuỵ Du chọc giận à?”
“Không đến lượt cô quan tâm đâu.”
“Chà! Ngủ được với tôi rồi thì thái độ cũng thay đổi hẳn nhỉ? Bất quá thì tôi vẫn còn nhớ kĩ mấy lời buổi tối hôm đó có người bộc bạch kể lể với tôi đó.”
“Cô…!”
Tiết Vân Nhi nở một nụ cười có chút gian manh, bàn tay miết nhẹ cổ áo sơ mi của Lương Hạo Hiên, đối với anh hoàn toàn chẳng có chút gì là giữ khoảng cách.
Tiết Vân Nhi nhiều lúc cảm thấy mình đáng lẽ ra nên sử dụng cách này sớm hơn mới phải, nhìn cô đang nắm thóp Lương Hạo Hiên như bây giờ thực sự quá sức là thú vị.
“Chẳng mấy khi mà anh tức giận với Tiết Thuỵ Du như vậy? Cô ta đã làm ra chuyện gì quá đáng với anh như vậy sao?”
“Cô cũng chuẩn bị tinh thần đi, Tiết Thuỵ Du sắp đem Tiết thị hợp tác với Trình thị đó.”
“Trình thị? Trình Dục Uy?”
“Chính là hắn.
Tôi tức giận với Tiết Thuỵ Du cũng là vì chuyện này, cô ấy điên rồi, cô ấy đang phá huỷ Tiết thị đó.”
“Sao lại phá huỷ? Đây là chuyện tốt tại sao anh phải làm quá lên như vậy?”
“Cô không biết ngày trước tôi bị Trình Dục Uy chơi đến mức suýt nữa là mất cả Lương thị sao? Bây giờ Tiết Thuỵ Du lại hồ đồ muốn dấn thân như vậy, thật khiến cho người khác cảm thấy đau đầu.”
Tiết Vân Nhi rơi vào trầm mặc, lúc đầu cô ta nghĩ Tiết Thuỵ Du đem Tiết thị hợp tác với Trình thị của Trình Dục Uy thì nửa đời sau của cô ấy sẽ cực kì sáng chói, chưa kể hợp tác thành công sẽ còn hợp tác thêm nhiều lần nữa, như thế thì Tiết Vân Nhi ở Tiết thị này sẽ càng không có chỗ đứng.
Nhưng sau khi nghe Lương Hạo Hiên nói ra mấy lời này thì Tiết Vân Nhi cũng có chút suy nghĩ.
Nếu giả sử đúng như lời Lương Hạo Hiên nói, Trình Dục Uy sẽ không từ thủ đoạn mà thâu tóm Tiết thị thì kèo này phải chăng Tiết Thuỵ Du chết chắc?
Chỉ cần Tiết Thuỵ Du không được sống hạnh phúc thì Tiết Vân Nhi mới cảm thấy hả dạ.
Cô ta nhìn Lương Hạo Hiên, trong đầu nảy ra một dã tâm mới..