Quan Hệ Nguy Hiểm: Lên Nhầm Giường Đại Tổng Tài

Chương 55: Bất ngờ đến từ trình dục uy




“Sắp sinh nhật lần thứ hai mươi lăm tuổi của em rồi, anh đã dự định tặng gì chưa?”
“Em thích gì anh sẽ tặng cái đó.”
“Không thể chán như thế được, anh là người yêu em, là người đặc biệt của em thế nên anh không thể tặng một cách bình thường như vậy được.”
“Tạm thời anh vẫn chưa nghĩ ra, anh muốn tặng cái gì đó đặc biệt cơ, vì mấy thứ như trang sức, váy vóc em đều có rồi.”
“Đúng vậy, mấy thứ đó thường lắm, em nghĩ anh đặc biệt nên quà tặng cũng sẽ đặc biệt cơ.
Thế nên em đợi vậy, hic, thật là háo hức quá đi thôi.”
Sắp đến sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Tiết Thụy Du, hơn ai hết, cô là người háo hức nhất.
Tuổi hai lăm cũng đã được xem là tuổi chính thức trở thành người lớn rồi, không phải còn ở cái tuổi còn lông bông vừa mới trải đời nữa.
Tính ra thì tuổi hai mươi lăm sắp tới của Tiết Thụy Du chắc chắn sẽ còn chứa rất nhiều điều cần cô phải đối mặt nhưng thôi kệ, cứ nhiệt thành chào đón nó đã, cô hy vọng một khi cô nhiệt thành như vậy rồi thì nó cũng sẽ không quá tàn nhẫn đối với cô.
Thực sự mà nói thì Trình Dục Uy cũng khá là đau đầu với cái việc sinh nhật tuổi hai mươi lăm của Tiết Thụy Du sắp đến rồi, cô khác với hầu hết phụ nữ khác thế nên vấn đề quà cáp cũng không được xem là chuyện bình thường được.
Chính vì Tiết Thụy Du có thể tự thân vận động, tự có lấy những thứ mà phụ nữ khác ao ước thế nên Trình Dục Uy phải nghĩ đến những thứ mới lạ hơn, có dấu ấn hơn là việc chỉ xoàng xĩnh tặng cô một món quà đơn giản như bao người khác.
Đúng là yêu một người như Tiết Thụy Du đúng thực là có nhiều điều suиɠ sướиɠ hơn rất nhiều so với người bình thường khác, nhưng riêng về mấy khoản lặt vặt như thế này cũng khiến cho Trình Dục Uy cảm thấy khá là áp lực.
“Quà tặng sinh nhật hai mươi lăm tuổi á? Hmm, nan giải ghê nhỉ? Cô ấy thiếu cái gì cậu tặng cái đấy là được.”
“Cậu nghĩ Tiết Thụy Du có thiếu cái gì hay không?”
“Cũng đúng, cô ấy là người phụ nữ giỏi nhất thành phố này rồi, muốn gì thì liền có thể tự mua lấy, cũng không thiếu thốn cái gì thật.”
“Cậu cũng suy nghĩ dần đi là vừa, Tần Nhã Lam cũng không có khác gì Tiết Thuỵ Du đâu, đến lúc đó cậu cũng sẽ phải trăn trở như tôi thôi.”
“Cậu nhắc tôi mới nhớ, số phận anh em chúng ta cứ bị sao ấy nhỉ? Ôi trời đúng là trong cái phúc phận này cũng có thật nhiều cái trăn trở mà.”
Suy nghĩ mãi vẫn không có cách nào thông được, Trình Dục Uy cũng đành làm Tào Tháo, vác mặt đến tìm “quân sư bậc cao Lưu Bị” là Cố Vấn Hàn nhưng cũng không có cách nào nghĩ ra được mà còn đem sự trăn trở nhân đôi lên nữa.
Hai người đàn ông ngồi im lặng ở hai góc sofa, suy nghĩ rất nhiều về kiếp nhân sinh rồi gói gọn lại bằng một việc cỏn con đó chính là không biết cách để làm hài lòng được người phụ nữ đã quá giỏi giang rồi.
Đúng là đàn ông càng giỏi giang càng đơn giản mà phụ nữ càng giỏi giang thì càng phức tạp.
Cuối cùng sống trong hơn ba mươi năm cuộc đời, Trình Dục Uy và Cố Vấn Hàn cũng đã có ngày được lĩnh hội cái lý thuyết này.
Nhưng thay vì lĩnh hội nó như thế này thì họ khát khao có được giải pháp hơn.
Đoán tâm lý phụ nữ đã như là mò kim đáy bể rồi, bây giờ lại còn là đoán tâm lý phụ nữ thành đạt nữa, ở trên đỉnh cao danh vọng thì cũng như ai thôi, cũng phải tìm cách lấy lòng người phụ nữ của mình cho bằng được chứ nếu không thì nửa đời sau chắc chắn sẽ hơi khó khăn rồi.
“Quà có giá trị vật chất quá thì không được rồi, vậy thì cậu cứ nghĩ đơn giản đi, không nhất thiết là phải có giá trị vật chất, chỉ cần có ý nghĩa là được.”
“Ý tưởng này cũng ổn đấy nhưng tôi với Thuỵ Du thực sự có rất ít những thứ dạng như kỷ niệm có ý nghĩa.”
“Cậu đấy, giỏi giang bao nhiêu thì trong phương diện này lại mù mờ bấy nhiêu.
Như vậy thì càng đơn giản hơn không phải sao, không có thì tạo cho có là được.
Với khả năng của cậu, tôi nghĩ là những điều này cậu dư sức làm được.”
Nghe Cố Vấn Hàn nói cũng có lý, Trình Dục Uy bỏ qua mấy cái ý tưởng về mấy món đồ đắt tiền, tập trung toàn bộ chất xám để suy nghĩ cho những thứ có ý nghĩa hơn mới được.
Mấy chuyện có chút sến sẩm như thế này Trình Dục Uy chưa bao giờ làm qua, thế nên với phương diện này vẫn là có chút hơi mơ hồ, nhưng có sao cũng mặc kệ, hắn muốn cho Tiết Thuỵ Du có một cái sính nhật thật sự ý nghĩa, vừa là sinh nhật hai mươi lăm tuổi, vừa là đánh dấu cột mốc cho việc chính thức yêu nhau của bọn họ.
Để lên kế hoạch cho một ngày sinh nhật thật sự ý nghĩa, Trình Dục Uy đã suy nghĩ rồi làm cho mình một dự án hệt như mấy cái dự án công việc.
Thực sự mà nói thì đối với Trình Dục Uy, quà sinh nhật mà hắn dành cho Tiết Thuỵ Du có khi còn quan trọng hơn mấy cái dự án này này nọ nọ của Trình thị luôn ấy chứ là.
Hắn đã dụng tâm hết sức như vậy rồi thì chắc chắc kế hoạch của hắn sẽ thành công mà thôi.
Nhưng nói qua thì cũng phải nói lại, Trình Dục Uy chú tâm hết sức cho quà sinh nhật của Tiết Thuỵ Du nhưng hắn vẫn không thể nào lơ là được tình hình bên phía Lương Hạo Hiên.
Ngày sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của Tiết Thuỵ Du càng đến gần thì theo như Trình Dục Uy dự đoán thì cái ngày mà Lương Hạo Hiên sắp sửa ra tay cũng sắp đến rồi.
Chỉ là hắn không có cách nào đoán được xem Lương Hạo Hiên sẽ làm cái gì mà thôi.
Ấy nhưng Trình Dục Uy vẫn dự trù cho mình rất nhiều phương án, nếu có thể đánh phủ đầu Lương Hạo Hiên thì càng tốt thôi, nhưng hắn cần phải giữ cho mình một cái đầu lạnh để sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống xấu nhất một khi Lương Hạo Hiên có giở trò chơi xấu gì.
“Cuối tuần này em mặc chiếc váy này cùng anh đến một nơi nhé, anh muốn cùng em đón sinh nhật sớm, có được hay không?”
Tiết Thuỵ Du tò mò mở chiếc hộp giấy tinh xảo ra, bên trong là một chiếc váy đỏ trễ vai, tay bồng cực kì xinh đẹp.
Eo váy thắt một chiếc nơ, phần chân váy là kiểu bông xoè như công chúa.
Tiết Thuỵ Du ngắm nhìn chiếc váy đến thơ thẩn, thực sự là đẹp quá sức tưởng tượng rồi.
“Đây là quà sinh nhật của anh đó à?”
“Một phần thôi.”
“Vẫn lại là màu đỏ, đây coi như là anh đang đền cho chiếc váy đỏ ngày trước anh xé của em chứ gì?”
“Anh đền cho em mười chiếc cũng được.”
“Mình đi đâu thế anh?”
“Cùng anh đi đón sinh nhật của em, nơi chỉ có hai chúng ta mà thôi.”
Thực sự điều này làm cho Tiết Thuỵ Du cực kì háo hức, cô có cảm giác như Trình Dục Uy sẽ làm một điều gì đó rất lớn mà cô chưa từng nghĩ tới.
Mà đúng là lớn thật, Tiết Thuỵ Du cũng phải che miệng vì sửng sốt.
Trình Dục Uy ấy vậy mà lại mua hẳn một chiếc du thuyền mang tên cô, cùng cô đón sinh nhật trên du thuyền.
Giây phút nhìn cả chiếc du thuyền xa hoa sáng rực lên vì ánh nến, con đường dẫn vào cũng đều là hoa hồng thực sự đã làm cho Tiết Thuỵ Du thảng thốt lên biết bao nhiêu, cô không ngờ Trình Dục Uy ấy vậy mà lại chi lớn tới mức này, khiến cho cô không thể nào ngờ đến được.
Cô đi cùng Trình Dục Uy lên trên du thuyền, nhìn chiếc du thuyền dần dần rời khỏi nơi neo đậu, Trình Dục Uy lại đưa cô đến mũi bong thuyền nơi có sẵn bàn tiệc cùng ánh nến.
“Em không thể nào nghĩ được rằng anh sẽ tạo cho em một bất ngờ đến mức này.”
“Anh không biết tặng cho em gì cả, những thứ anh nghĩ đến đều quá sức tầm thường đối với em.
Anh muốn tặng em một sinh nhật thứ hai mươi lăm đầy ý nghĩa hơn là quà tặng về vật chất.”
“Nhưng cỡ này cũng quá là “vật chất” rồi.”
“Nhưng vẫn rất ý nghĩa có đúng không?”
Trình Dục Uy đối với buổi tối ngày hôm nay có lẽ đã dốc tận tâm huyết của mình vào rồi.
Hắn mời đầu bếp nấu riêng bữa tối hôm nay, người lái du thuyền cũng là người có kĩ năng giỏi nhất, biết lái đến vùng nước êm, an toàn để hắn và cô có thể cùng thưởng thức bữa tối trong yên ả.
Trình Dục Uy còn tận tâm hơn khi chuẩn bị nhạc chạy bằng đĩa than, giúp cho tiệc sinh nhật trên biển này của Tiết Thuỵ Du càng thêm phần lãng mạng.
Đối với món quà hết sức đặc biệt này, Tiết Thuỵ Du thực sự không nói nổi nên lời được.
Cô có thể nhìn thấy được biết bao nhiêu sự tâm huyết của Trình Dục Uy vào đây cho cô và ở một giây phút nào đó, cô cảm thấy người đàn ông này của cô thực sự tuyệt vời vô hạn.
Hoá ra cảm giác yêu đúng người là như thế này, khiến cho người ta cảm thấy thật sự viên mãn, không có một giây một phút nào là không hạnh phúc.
“Chúc em một tuổi hai mươi lăm thật nhiều thành công mới, và đặc biệt hơn là sẽ nhanh chóng có được anh.”
“Bây giờ em vẫn chưa có được anh sao?”
“Bây giờ em chỉ mới có được anh một nửa thôi, chỉ cần bước cuối nữa là có thể toàn quyền có được anh rồi.”
“Vậy năm hai mươi lăm tuổi này em phải cố gắng nhiều hơn thôi.”
“Em không cần cố gắng anh cũng sẽ cố gắng để biến một nửa kia thành hoàn toàn của em.”
Dưới ánh nến vàng nhạt, tiếng sóng biển rì rào, dưới tiếng nhạc du dương, Tiết Thuỵ Du cùng Trình Dục Uy uống một chút rượu vang rồi lại đứng ở trước bong thuyền khiêu vũ.
Váy đỏ cuồng nhiệt cuốn lấy thân âu phục đen nam tính, trong mắt của Tiết Thuỵ Du chỉ toàn là hình bóng của Trình Dục Uy mà thôi.
“Dục Uy, em yêu anh, thực sự cảm ơn anh về món quà cực kì ý nghĩa này.”
“Chỉ cần em thích là được, tất cả mọi thứ anh đều có thể làm cho em.
Thuỵ Du, anh yêu em.”
Trong căn phòng ngủ được chuẩn bị sẵn trên du thuyền, Tiết Thuỵ Du ôm lấy Trình Dục Uy ngã ra giường, hai đôi môi vẫn lại cuốn lấy nhau, trao cho nhau từng hơi thở thơm lừng mùi rượu vang.
Trình Dục Uy nằm trên thân thể Tiết Thuỵ Du, nhìn người phụ nữ của hắn xinh đẹp vạn chủng, đang yêu kiều nhìn hắn, muốn hắn yêu thương.
Trăng thanh gió mát, có rượu ngon, có người đẹp, còn gì sánh bằng nữa đâu chứ.
“Vẫn còn quà cho em nữa, nhưng em chưa biết đâu.”
“Còn sao?”
“Em sẽ biết ngay thôi.”
Sau một hồi mây mưa vần vũ, giây phút Trình Dục Uy sắp tiến vào bên trong Tiết Thuỵ Du, hắn đã nhếch lên một nụ cười cực kì yêu nghiệt mà nhìn cô.
“Món quà cuối cùng của anh là đây.”
“Ưm… là đây sao?” Tiết Thuỵ Du với dáng vẻ động tình hơi mơ hồ trước câu nói của Trình Dục Uy.
“Cố Vấn Hàn nói với anh rằng em thiếu cái gì anh tặng cái đấy là được.
Em không thiếu gì cả, chỉ có mỗi chỗ này còn thiếu cần anh điền vào, thế nên đây sẽ là quà tặng của anh cho em, mong em không chê.”
Vô sỉ! Quá sức là vô sỉ! Tiết Thuỵ Du đón nhận du͙ƈ vọиɠ to lớn của Trình Dục Uy dung nạp vào thân thể mình, đối với câu nói vừa rồi của Trình Dục Uy thực sự cảm thấy ngượng ngùng.
Có cần phải hoa mĩ đến như thế không? Cô còn tưởng thứ này là của cô từ lâu rồi chứ? Nhưng Trình Dục Uy chỉ là đang hợp pháp hoá nó mà thôi, món quà này cũng ý nghĩa lắm ấy chứ, ít nhất thì nó khiến cho Tiết Thuỵ Du phải la hét cầu xin suốt một đêm dài còn gì.
Đêm khuya thanh vắng, tiếng sóng rì rào vỗ vào thuyền, đôi nam nữ trên giường vẫn đang quấn lấy nhau chìm sâu vào giấc ngủ.
Trên gương mặt của nữ nhân kia tuy mỏi mệt nhưng vẫn không giấu được sự viên mãn, dưới sàn, chiếc váy đỏ và bộ âu phục đen vẫn quấn lấy nhau không rời….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.