Vẫn không thể nào ngờ được, dạo gần đây Trình Dục Uy có vẻ là cần phải đi ra quán cà phê hơi nhiều.
Chịu thôi, hắn cũng muốn giải quyết nhiều chuyện cho nhanh gọn, ví dụ như hôm nay, khi đang làm việc thì thư kí của hắn chuyển lời rằng có một quý cô họ Tiết muốn hẹn hắn ở quán cà phê gần công ty.
Khi đó Trình Dục Uy có chút ngờ vực, đối với Tiết Thụy Du, cô muốn ra vào Trình thị khi nào chẳng được, còn có thể tùy tiện đến tìm hắn bất cứ lúc nào, đối với văn phòng của hắn đã sớm xem là chỗ riêng tư nên hà cớ gì phải hẹn ra quán cà phê làm gì.
Vẫn có chút nghi ngờ nhưng Trình Dục Uy muốn đi đến xem sao rốt cuộc là ai tự dưng họ Tiết muốn tìm hắn.
Rõ ràng là Trình Dục Uy biết đó không phải là Tiết Thụy Du của hắn, thậm chỉ chỉ cần một cuộc điện thoại là rõ ràng xem có phải cô hẹn hắn hay không nhưng Trình Dục Uy vẫn muốn im lặng đến đó xem là ai có cái lá gan lớn dám đưa ra lời hẹn nặc danh như thế này.
Hắn đến vừa đúng giờ, chọn một bàn khá khuất rồi ngồi xuống, Trình Dục Uy không có ý định chờ đợi, hắn chỉ muốn xem cái cô họ Tiết kia rốt cuộc là ai mà thôi.
Không lâu sau đó, độ chừng có năm phút thôi, một người phụ nữ xuất hiện trước mặt Trình Dục Uy.
Cô ta đến ngồi xuống phía đối diện Trình Dục Uy mà chẳng có một chút ý tứ nào, Trình Dục Uy nâng mắt nhìn lên phía đối diện, đôi chân mày khẽ nhếch lên, thì ra là người này.
Giống như đã dự tính được từ trước, Trình Dục Uy chẳng có chút bất ngờ nào, ngược lại lại có chút thú vị.
Tiết Vân Nhi ngồi trước mặt hắn, tùy tiện gọi một ly nước cam rồi nhìn hắn bằng ánh mắt có chút hơi không tế nhị.
“Không ngờ lại có thể hẹn được Trình gia dễ đến như thế?”
“Biết dễ rồi thì sao?”
“Có lẽ anh không biết tôi, cũng có lẽ là biết nhưng chắc là anh không biết lý do tôi đến đây ngày hôm nay.”
“Cô là Tiết Vân Nhi, phó giám đốc của Tiết thị, con gái trưởng của Tiết gia, điều này tôi biết.”
Tiết Vân Nhi vẫn là không ngờ được rằng Trình Dục Uy lại biết rõ cô như vậy, hay là bất kì người đàn ông tài giỏi nào cũng biết được? Bình thường khi nhắc đến cái tên Tiết Vân Nhi, dám cá là chẳng có mấy người biết đến, đa số khi nhắc đến họ Tiết, chắc chắn người ta sẽ đều nghĩ ngay đến cái tên Tiết Thụy Du, cái tên Tiết Vân Nhi có như thế nào thì đối với cái tên Tiết Thụy Du vẫn luôn luôn mờ nhạt, kém cạnh hay thậm chí là chỉ giống như một thứ đi kèm theo mà thôi.
Đối với người đàn ông trước mặt, khi hắn nói rằng hắn biết cô ta, Tiết Vân Nhi thực sự không giấu được trong lòng biết bao nhiêu nỗi khấp khởi.
Được người người đàn ông nổi tiếng tài giỏi, phong vân nhất thành phố này biết đến thì đây đúng là một vinh dự lớn của cô ta.
Thậm chí Tiết Vân Nhi còn cảm thấy có chút gì đó hơi xao xuyến, cũng phải thôi, người như Trình Dục Uy ai lại chẳng xao xuyến khi được tiếp xúc.
“Biết rõ về tôi như thế chắc hẳn là…”
“Bởi vì tôi đang làm việc với Tiết Thụy Du, vừa rồi đến tiệc sinh nhật của cô ấy, bố cô cũng có giới thiệu qua là có hai con gái.
Bây giờ cô xưng họ Tiết đến tìm tôi, không phải Tiết Thụy Du thì là Tiết Vân Nhi thôi.”
Vừa khấp khởi vui mừng chưa đến được hai phút thì Tiết Vân Nhi ngay lập tức đã bị Trình Dục Uy dội cho một gáo nước lạnh to đùng suýt nữa thì khiến cho cô ta đóng băng, biểu cảm trên mặt từ phấn khởi chuyển thành gượng gạo khó coi.
Hóa ra vẫn là do bố cô nói ra, vẫn là vật đi kèm theo cái tên của Tiết Thụy Du mà thôi.
Nhưng Tiết Vân Nhi cũng sớm lấy lại tinh thần, dẫu sao thì được Trình Dục Uy nhớ được cái tên cũng quá là vinh dự rồi.
“Cô nói cô có chuyện muốn nói thì nói nhanh đi, cô cũng biết là Trình Dục Uy chưa bao giờ hết bận rộn rồi.”
“Tôi sẽ cố để không gây mất thời gian đến anh, dẫu sao thì tôi nghĩ chuyện tôi sắp sửa nói ra có lẽ cũng sẽ gây ảnh hưởng ít nhiều đến lợi nhuận của anh nên cũng được xem là chuyện quan trọng nhỉ?”
“Ảnh hưởng đến lợi nhuận của tôi? Cô nghĩ cô là ai lại có thể làm ảnh hưởng đến lợi nhuận của tôi? Mời cô nói xem vì tôi đang rất muốn nghe đấy.”
Nghe thì có cảm giác Trình Dục Uy hơi trịch thượng nhưng thực ra hắn tự cao được như vậy cũng hoàn toàn có cơ sở thôi.
Hắn là cái tên có uy lực nhất thành phố này, đối với mấy người như Tiết Vân Nhi thì có cái gì uy hiếp được hắn? Trình Dục Uy còn có thể biết được chuyện mà Tiết Vân Nhi sắp sửa nói ra đấy thôi, nhưng hắn vẫn ngồi lại đây với ý đồ muốn xem xem Tiết Vân Nhi rốt cuộc giở trò gì.
Loại người như Tiết Vân Nhi hắn không muốn thì không đến gặp cũng được, nhưng bởi vì chắc chắn chuyện mà cô ta sắp sửa nói ra đây có liên quan đến Tiết Thụy Du nên Trình Dục Uy cũng thực sự tò mò xem người phụ nữ này với Lương Hạo Hiên là đang có ý đồ gì.
“Hơi tiếc nhưng hình như lần này lựa chọn hợp tác của Trình gia anh có chút sai sót rồi đấy! À mà không phải sai sót nhỏ đâu, sai sót lớn cơ, dự án tốt như vậy mà anh lại chọn Tiết thị để hợp tác.”
“Ồ! Là cô đang tự chê Tiết thị của cô không đáng để Trình thị hợp tác sao? Đây là điều mà một phó tổng giám đốc nên nói ra à? Hay là cô muốn mở cho tôi một con đường khác?”
“Đến đây nói với anh mấy chuyện này thì chứng tỏ rằng không có thừa thãi đâu.
Đối với anh thì cái dự án nếu có tổn thất thì cũng chẳng có ảnh hưởng mấy nhưng tôi vẫn muốn cho anh một chút thông tin để cẩn thận hơn.
Người làm ăn ai lại chẳng sợ bị tổn thất, anh có giàu có đến mức nào thì bị tổn hại ở một cái dự án lớn đến mức như thế kia cũng cảm thấy tiếc nuối thôi.”
“Cô nói thử xem, tôi đang nghe đây.”
“Tiết Thụy Du sắp sửa rớt đài rồi.
Tiết thị đó sớm muộn cũng vào tay Lương Hạo Hiên, anh đối với Tiết thị vẫn còn hợp tác thì sắp tới sẽ càng tổn thất hơn thôi.”
“Chuyện nội bộ của công ty mà cô đem đi nói với tôi như thế có hợp lý hay không? Với cả tôi cũng không có quan tâm lắm, tôi thấy người như Tiết Thụy Du cực kì tiềm năng nên muốn đầu tư thôi.”
“Đừng bị cái danh đệ nhất thiên kim danh viện của cô ta đánh lừa.
Tiết Thụy Du mà kết hôn với Lương Hạo Hiên thì tôi không chắc với anh là mọi chuyện còn nằm trong dự tính của anh đâu.”
Hóa ra Tiết Vân Nhi lại là con người như thế này, quả là Tiết Thụy Du mắng đúng, cô ta thực sự là một con gun loe ngoe không có não, càng chẳng có nhận thức.
Trình Dục Uy vẫn giữ điệu bộ nhàn nhạt giống như đang xem kịch, nhìn Tiết Vân Nhi diễn trò trước mắt mình càng giống như là đang nhìn một tên hề đang nhảy nhót, hoàn toàn chẳng có mấy để tâm đến.
Đúng là kiểu người thích cầm đèn chạy trước ô tô, mâm nào cũng có mặt, không biết vì mục đích gì to tát hay không nhưng cái việc hẹn Trình Dục Uy ra đây để nói mấy lời như thế này thì hắn biết tỏng cái mục đích của cô ta rồi.
Bất quá thì cô ta đâu có biết rằng cô ta đang là trò cười cho Trình Dục Uy xem đâu, bởi cô ta đâu có biết được hắn đã biết hết tất cả mọi chuyện, hơn nữa còn đứng hẳn về phía của Tiết Thụy Du.
“Vậy thì cô đang cho tôi một con đường mới sao?”
“Đúng vậy! Chỉ cần anh về phe của tôi, tôi có thể đảm bảo rằng anh sẽ không bao giờ gặp bất lợi.
Tất nhiên anh có thể lựa chọn giữa việc tin hay không tin tôi nhưng tôi thực sự mong anh có thể sáng suốt ra một chút.
Dự án của anh không phải là một dự án nhỏ mà nếu nó được giao cho một công ty tốt hơn thì chắc chắn nó sẽ được nâng tầm hơn.”
“Chắc là cô đã có đề xuất cho tôi khi nói đến điều này có phải không?”
“Đúng vậy! Bây giờ anh đang hợp tác với Tiết thị, chẳng mấy chốc sau khi Tiết Thụy Du gả cho Lương Hạo Hiên thì nó sẽ được sáp nhập với Lương thị, nó sẽ trở thành Lương thị.
Sao anh không thử nghĩ đến Lương thị ngay từ bây giờ xem sao?”
“Lương Hạo Hiên kêu cô đến đây à? Tiết Thụy Du mới là hôn thê của cậu ta mà tôi còn nghĩ cô là hôn thê của cậu ta kia đấy.”
Bị nói động đến, Tiết Vân Nhi có chút chột dạ không dám nhìn thẳng vào Trình Dục Uy.
Hình như cô ta nói hơi lỡ lời rồi, để cho Trình Dục Uy biết được mấy chuyện không hay như thế này cũng không tốt lắm đâu.
Tiết Vân Nhi vội tìm lời chữa cháy.
“Bởi vì tôi cũng là người của Tiết thị nên tôi mới không muốn để dự án tốt như thế này với Trình thị phải chảy ra tay người ngoài.
Tiết Thụy Du đến bây giờ vẫn ngoan cố hợp tác với anh là để báu víu lấy anh thôi, về sau cô ta chẳng còn cái quyền gì cả thì xem xem ai là người bất lợi.
Tất nhiên cô ta sẽ không nói với anh chuyện này đâu, anh thử nghĩ xem Tiết Thụy Du khôn ngoan đến bao nhiêu mới bám được vào anh, cô ta dễ gì nhả miếng mồi ngon như thế này ra?”
“Haha, cô làm cho tôi cảm thấy cô thật sự thú vị đấy Tiết Vân Nhi, bởi vì không có ai lại đi bán đứng chính em gái mình như thế cả.
Nhưng nể mặt cô đã cất công đến đây nói ra mấy lời này coi như là cho tôi một chút bằng chứng có lợi nên tôi sẽ xem xét lại.
Buổi chiều nay tôi vẫn còn việc bận, có lẽ là nên đi trước, hẹn gặp cô sau.
À mà nếu như tôi suy nghĩ lại được rồi thì có thể tìm cô không?”
“Tất nhiên là có thể! Thậm chí bất cứ khi nào cũng được.
Đây là danh thiếp của tôi.
Trình gia có thể suy nghĩ đến chuyện này thì tôi cũng thực sự rất vui, anh có thể liên lạc cho tôi bất kì lúc nào cũng được.
Anh có việc thì tôi cũng không làm phiền nữa, tôi xin phép đi trước đây.”
Trình Dục Uy cầm tấm danh thiếp trên tay, nhìn bóng lưng người phụ nữ đang ngúng nguẩy rời đi mà tâm trạng như vừa mới đi xem xiếc về, quá là màu nhiệm.
Có vẻ như Tiết Vân Nhi này vẫn nghĩ hắn là một tên dễ lừa ấy nhỉ? Hay cô ta nghĩ ai cũng là loại không có não như cô ta? Thật là mở mang tầm mắt khi nhìn thấy được bộ mặt thật của người phụ nữ này.
Bây giờ thì Trình Dục Uy biết được lý do vì sao Tiết Thụy Du lại không thể nào dung nạp nổi cái cô Tiết Vân Nhi này rồi.
Hắn nhìn tấm danh thiếp trên tay, tiện tay bỏ thẳng nó vào ly cà phê mà hắn đang uống dở rồi đứng dậy, ngạo nghễ rời đi.
Muốn đánh lừa Trình Dục Uy? Tiết Vân Nhi không có cửa!.