Quan Hệ Nguy Hiểm: Lên Nhầm Giường Đại Tổng Tài

Chương 69: Chứng cứ mới và manh mối của chuyện năm xưa




Đối với tất cả những loại chuyện liên quan đến giấy tờ cần điều tra, Trình Dục Uy cũng đều hào phóng mà bao thầu giúp đỡ cho Tiết Thuỵ Du hết tất cả.
Đào đâu ra được một người đàn ông vừa giỏi giang, nấu ăn ngon, lại còn quá sức lý tưởng như thế này nữa đây chứ? Tiết Thuỵ Du cảm thấy bản thân mình cũng quá sức may mắn rồi, tự dưng vớ được người đàn ông lý tưởng nhất thành phố này rồi thì người suиɠ sướиɠ nhất hẳn là cô ấy nhỉ?
Nhưng không phải cứ giao hết mọi chuyện cho Trình Dục Uy giải quyết rồi là Tiết Thuỵ Du rảnh rỗi.
Quãng thời gian này cô cũng bắt đầu điều tra nhiều hơn về Tiết thị lẫn Tiết gia.
Một lượt từ trên xuống dưới bất kì cái tên nào liên quan đến Tiết Vân Nhi cũng đều sẽ bị cô khai quật ra rồi xem xét.
Tự dưng Tiết Thuỵ Du lại có cảm giác cuộc chiến này hình như đã bắt đầu rồi.
Không phải tự dưng mà Tiết Thuỵ Du nghi ngờ sự việc chữ kí giả trong văn bản kia lại có liên quan đến Tiết Vân Nhi.
Cô ta bây giờ chính là đầu têu, là người thân cận nhất bên cạnh Lương Hạo Hiên, cái dự án ma này được tạo ra rồi trót lọt qua mặt được biết bao nhiêu người chắc chắn cũng phải có bàn tay của Tiết Vân Nhi nhúng vào rồi.
Nghĩ như thế, Tiết Thuỵ Du quay về Tiết gia, cô lấy danh nghĩa là về thăm bố nhưng thực chất chính là đang điều tra chuyện này có liên quan gì đến Lệ Minh Châu hay không.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, mỗi buổi sáng hằng ngày Lệ Minh Châu sẽ vào thư phòng của Tiết Đổng để dọn dẹp qua một lần, sắp xếp những văn kiện của ông gọn gàng lại để mà lau dọn.
Vừa hay hôm ấy Tiết Thuỵ Du cũng vừa vào thư phòng, cô trông thấy Lệ Minh Châu đang đứng bên bàn làm việc, đầu nảy số liên tục, suy nghĩ chắc chắn rằng bà ta cũng biết chuyện của Tiết Vân Nhi, hơn nữa còn đang cố bao che cho con gái của mình.
“A… là Tiểu Du sao? Con vào phòng không chịu gõ cửa làm cho dì hết cả hồn.”
Lệ Minh Châu thực sự đã bị Tiết Thuỵ Du doạ cho một phen hú vía.
Bà ta cầm chổi lông gà lau dọn giá sách, cố lờ Tiết Thuỵ Du đi.
Phải thực sự công nhận rằng Tiết Thuỵ Du rất ghê gớm, nhiều lần đối đầu khiến cho bà ta chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
“Đi đêm lắm thì cũng có ngày gặp ma.
Bà không làm chuyện gì xấu thì tại sao khi thấy tôi phải giật mình?”
“Dì… Con nói như thế là sao? Con đang nghi ngờ gì dì vậy Tiểu Du?”
“Tôi có nói là tôi nghi ngờ cái gì đâu mà sao bà quýnh lên như thế? Tôi chỉ là vào thư phòng lấy một số tài liệu quan trọng mà thôi.
Tôi lấy rồi, bà cứ làm việc tiếp đi.”
Tiết Thuỵ Du nhếch mép cười rồi vớ lấy kẹp tài liệu trên bàn, ánh mắt liếc nhìn qua Lệ Minh Châu khiến cho bà ta không rét mà run.
Đợi Tiết Thuỵ Du rời khỏi rồi bà ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Dạo gần đây Tiết Thuỵ Du quay về Tiết gia rất thường xuyên, còn cùng Tiết lão gia nói to nói nhỏ điều gì đó khiến cho bà ta thực sự cảm thấy hình như Tiết thị có chuyện.
Bà ta không am hiểu lắm chuyện thương trường, nói đúng hơn là ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm nhưng đối với chuyện này có lẽ con gái của bà ta đã thành công rồi.
Tiết Vân Nhi có được ngày hôm nay cũng là do một tay bà ta dạy dỗ nên cả, tất nhiên cái việc Tiết Vân Nhi bây giờ đứng về phía Lương Hạo Hiên bà ta cũng biết rõ mồn một.
Nhìn Tiết Thuỵ Du vẫn giữ cái thái độ khinh thường như vậy thực sự khiến cho bà ta cảm thấy có chút tức giận cùng với hả hê, để cho hôn phu của mình nɠɵạı ŧìиɦ với chị gái mà vẫn còn tâm trạng ung dung như thế, Lệ Minh Châu thực sự nghĩ rằng Tiết Thuỵ Du là kẻ ngu ngơ dễ bị lừa.
Thực chất là Tiết Thuỵ Du đã sớm nắm chuyện này trong lòng bàn tay rồi.
Chuyện chữ kí trong văn bản giải ngân không phải ai hết mà chính là do Lệ Minh Châu tiếp tay giúp Tiết Vân Nhi làm việc này.
Lý do vì sao Tiết Thuỵ Du biết ư? Chuyện này chắc chắn là vì ngày trước trong thư phòng của Tiết lão gia có gắn camera.
Lệ Minh Châu không bao giờ biết đến chuyện này, là Tiết Thuỵ Du đã gắn vào để tiện theo dõi tình hình sức khoẻ của Tiết lão gia.
Từ lúc Tiết lão gia hay trở bệnh là cô đã cho người âm thầm gắn camera ở đấy rồi, không ngờ rằng chiếc camera ẩn đó có thể phát huy được công dụng, đem manh mối đến cho Tiết Thuỵ Du.
Chuyện đúng như dự đoán, Tiết Vân Nhi đã làm sẵn văn bản, cô ta lợi dụng việc Lệ Minh Châu ngày nào cũng sẽ vào thư phòng dọn dẹp, đưa cho bà ta để bà ta đặt nó vào một tập văn kiện những văn bản cần kí.
Theo như Tiết Thuỵ Du biết thì những văn kiện cần có chữ kí chủ tịch thì đều đã được thông qua bởi cô rồi, có người mang về nhà chỉ cần Tiết lão gia kí qua thôi, không cần xem xét lại.
Chính vì như thế nên Tiết Vân Nhi mới lợi dụng sơ hở này để đem văn bản giải ngân đặt vào bên trong đấy, thành công có được chữ kí của Tiết lão gia.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Tiết Vân Nhi không thể nào ngờ được Tiết Thuỵ Du đã đi trước cô ta một bước, thành công có được chứng cứ rồi.
Tiết Thuỵ Du đắc ý gọi điện ngay cho Trình Dục Uy thông báo tình hình.
“Không nằm ngoài dự đoán của em, kẻ đứng sau lấy được chữ kí của bố chính là Tiết Vân Nhi.”
“Cũng vừa khéo thật, cô ta vừa hẹn gặp anh.”
“Hẹn gặp anh? Con hồ ly tinh đó lại muốn cái gì đây?”
“Chắc là lại nói về vấn đề hôm trước.
Anh nghĩ anh cần phải đến đấy xem sao, dù sao thì bây giờ cũng không thể nào bỏ qua bất kì manh mối gì.”
“Anh đi gặp cô ta đi, về rồi nói cho em xem xem cô ta muốn cái gì.”
Tiết Thuỵ Du cúp máy, trên khuôn mặt hiện lên vẻ nguy hiểm.
Bây giờ cô chính thức bước chân vào cuộc chiến này rồi, nhưng không phải bị động như Tiết Vân Nhi đang tưởng bở mà ta đã đi trước cô ta từ lâu.
Trong quán cà phê cũ, vẫn chỗ ngồi như lúc trước, Tiết Vân Nhi khoan thai ngồi đối diện với Trình Dục Uy.
Trông cô ta chẳng có chút gì là sợ sệt, hơn nữa Trình Dục Uy còn cảm thấy con người này có chút hiếu thắng.
“Trình gia đã suy nghĩ kĩ hay chưa?”
Trần đời Trình Dục Uy ghét nhất là ai uy hiếp hắn, dám đem chuyện làm ăn của hắn ra để mà uy hiếp như thế này thì Tiết Vân Nhi cũng thực sự hơi to gan rồi.
Nhưng bất quá, đã diễn thì phải diễn cho tròn vai, Trình Dục Uy cố kìm nén cảm giác khó chịu bực bội trong lòng xuống để đấu khẩu lại với Tiết Vân Nhi.
“Tôi hiện chưa thấy bất kì điều gì không tốt từ phía Tiết Thuỵ Du cả? Mọi chuyện vẫn đang tiến hành cực kì trơn tru.”
“Đó là anh không biết đấy thôi.
Với cả Tiết Thuỵ Du cũng đâu có ngu ngốc đến nỗi đi nói cho anh biết.
Tôi có cái này anh nên xem qua.”
Tiết Thuỵ Du lấy ra một kẹp tài liệu đưa ra trước mặt cho Trình Dục Uy, hắn hơi nhướn mày đón lấy rồi mở ra xem.
Bên trong này không ngờ lại là thống kê ngân quỹ của Tiết thị, các con số đang không ngừng sụt giảm mạnh.
Những số liệu này Trình Dục Uy cũng đã được Tiết Thuỵ Du cho xem qua rồi nên cũng không cảm thấy lạ lùng gì.
Nhưng hỡi ôi xem cái con người đầu đất như Tiết Vân Nhi ấy vậy mà dám tiết lộ tin mật của nội bộ công ty ra cho người ngoài.
Cô ta là đang giả ngu hay ngu thật thực sự Trình Dục Uy cũng rất muốn biết.
“Anh cảm thấy Tiết thị của Tiết Thuỵ Du có còn ổn định nữa hay không? Không sớm thì muộn khi Tiết Thuỵ Du kết hôn với Lương Hạo Hiên, Tiết thị sáp nhập vào Lương thị thì anh xem công sức anh đổ vào dự án lần này có phí rồi không?”
“Đến chuyện này mà cô cũng dám nói cho người ngoài là tôi? Cô muốn điều gì ở đây?”
“Tôi chỉ là đang giúp đỡ anh đi đúng lại con đường của mình thôi.
Mấy cái số liệu kia rồi cũng sẽ như là giấy vụn khi Tiết thị cũng sẽ không còn chống đỡ được lâu nữa đâu.”
Hay cho câu giúp đỡ Trình Dục Uy đi đúng lại con đường của mình, Tiết Vân Nhi thực sự nghĩ cô ta có cái năng lực đó sao? Hay cô ta nghĩ một người đứng đầu như Trình Dục Uy thực ra chỉ là bù nhìn rất dễ chăn dễ dắt để cho cô ta tuỳ tiện muốn nói như thế nào thì nói? Trình Dục Uy vừa tức giận vừa cảm thấy nực cười.
“Cô có vẻ muốn giúp đỡ tôi nhiệt tình quá đấy.”
“Tất nhiên rồi, một doanh nghiệp lớn, là đầu tàu của nền kinh tế thành phố này, tôi không muốn anh gặp phải thua thiệt gì cả.”
“Suy nghĩ sâu rộng đến như vậy thật sự khiến cho người khác cảm thấy bất ngờ.
Cô về nói với Lương Hạo Hiên chuẩn bị sẵn một bộ hợp đồng đi.
Khi nào tôi cảm thấy không ổn thì sẽ ngừng hợp tác với Tiết thị.”
“Vẫn là Trình gia sáng suốt, anh cần gì cứ liên hệ cho tôi.”
Trình Dục Uy đã đi một nước cờ có chút táo bạo để diễn cho tròn cái vai này.
Nếu Tiết Vân Nhi đã nghĩ Trình Dục Uy là kẻ dễ chăn dễ dắt như vậy thì hắn cũng sẵn sàng sắm cho tròn cái vai này mới được.
Nhưng đường dài mới biết ngựa hay, cũng phải xem người đắc ý bây giờ sau này té đau như thế nào mới được.
Hình như tất cả những chuyện tốt đều đến trong một ngày, Tiết Vân Nhi vừa rời đi rồi thì Trình Dục Uy cũng nhận được điện thoại của Lãnh Dật Hiên.
Bên phía Lãnh Dật Hiên thông báo với Trình Dục Uy rằng chuyện hắn nhờ vả cuối cùng cũng đã điều tra ra rõ ràng.
Hơn nữa Lãnh Dật Hiên cũng sắp sửa đến Trình thị rồi, Trình Dục Uy đối với chuyện này càng hối hả nên về gấp.
“Đây là tất cả những gì cậu cần.”
Một chiếc bì hồ sơ màu nâu tối được đẩy đến trước mặt của Trình Dục Uy.
Lãnh Dật Hiên khoan thai ngồi uống trà, nhìn Trình Dục Uy mở tài liệu ra xem.
“Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi.”
“Rốt cuộc là cậu đã vì cô gái kia mà làm đến nước này sao?”
“Đúng vậy, tất cả những gì tôi làm chỉ đều là vì cô ấy.”
“Thứ lỗi cho tôi tọc mạch nhưng còn hôn ước của cô ấy thì sao?”
“Một thời gian nữa thôi cậu sẽ biết được chân tướng sự việc cụ thể.
Cậu cũng biết là Trình Dục Uy tôi không bao giờ chịu thua ai, thế nên có muốn tiểu thư nhà họ Tiết cũng sẽ đường đường chính chính.”
Lãnh Dật Hiên gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình với Trình Dục Uy.
Nói chung là bọn họ đều đã hiểu rõ đối phương nhưng thực sự thì tự dưng đi vào trong thế bí như thế này cũng có phần hơi xui xẻo rồi.
Vẫn mong là Trình Dục Uy có thể sớm giải quyết ổn thoả chuyện này mà thôi.
“Khẩu khí lớn lắm.
Chuyện cậu nhờ tôi ở đây coi như là xong nhé.”
“Cảm ơn cậu rất nhiều, xong chuyện này nhất định tôi sẽ trả công cậu hậu hĩnh.”
“Khách sáo làm gì chút chuyện nhỏ này.
Tôi cần bạn tối nay cùng uống rượu hơn.”
“Gì chứ cái này là chuyện nhỏ rồi.”
“Nhớ gọi cả Cố Vấn Hàn nhé! Tôi sang Trình thị mà vẫn chưa được gặp cậu ta, lâu lắm rồi không gặp lại chắc cậu ta vẫn chưa quên tôi đâu nhỉ?”
“Dạo gần đây Cố Vấn Hàn đang bận dự án lớn nên bận đến tối tăm mặt mũi, cậu ta còn bận tán gái nữa.
Nhưng tối nay nhất định là sẽ đến, cậu yên tâm đi.”
“Nhắc đến Cố Vấn Hàn thì tôi nghĩ chắc cũng lâu rồi cậu không gặp Phong Kiện Lôi.”
“Tất nhiên rồi, tên phong vân đấy đi mưa về gió, thực sự là rất lâu rồi chưa gặp.”
“Hy vọng một ngày nào đó chúng ta có thể sớm được ngồi lại cùng nhau.
Trước mắt tối nay cứ có bao nhiêu chơi bấy nhiêu đi đã.”
Tiễn Lãnh Dật Hiên rời đi rồi, quay lại văn phòng, Trình Dục Uy vẫn đọc đi đọc lại những chứng cứ mà Lãnh Dật Hiên vừa đưa cho hắn, cảm thấy nhân sinh đúng thật là loạn lạc.
Những phỏng đoán trước kia của Trình Dục Uy về Tiết gia thực sự có phần hơi quá đáng, hắn đã từng nghĩ như vậy nhưng khi nhìn những gì đã điều tra ra được lại gần giống như những gì mà hắn đã nghĩ ngợi thì Trình Dục Uy cũng phải lắc đầu ngao ngán.
Sự việc năm xưa như một đống dây mơ rễ má chằng chịt tưởng chừng như đã êm đềm cuối cùng cũng có ngày sắp sửa bị vạch trần..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.