Quan Hệ Nguy Hiểm: Lên Nhầm Giường Đại Tổng Tài

Chương 74: Đại kết cục




Một buổi sáng đầu tuần như thường lệ, tất cả mọi sự bận rộn đều đã quay trở lại, nhuốm một sắc màu hối hả lên cái thành phố năng động này.
Vẫn như mọi ngày, ai ai cũng tất bật quay trở lại nhịp sống bận rộn sau một ngày cuối tuần nghỉ ngơi nhưng hôm nay sao lại có chút khác biệt.
Những người nhân viên đi làm với chiếc smartphone trên tay để tranh thủ góp nhặt một chút tin tức đầu tuần nhưng rồi ai cũng phải sững sờ với những thông tin sốt dẻo mà dư sức làm cho cá thành phố này chấn động.
Trên đầu báo đầu tuần, người ta có thể thấy những bài báo dài dằng dặc về một công ty nào đó bị phá sản cuốn theo một đống những thứ liên quan phía sau.
“Lương thị chính thức ngã ngựa chỉ sau một ngày cuối tuần.”
“Tổng giám đốc của Lương thị - Lương Hạo Hiên bị bắt giữ vì tội danh thương mại.”
“Hôn nhân giữa Lương gia và Tiết gia bị huỷ bỏ sau bê bối chấn động của Lương thị.”
“Tiết Thuỵ Du đâm đơn khởi kiện Lương Hạo Hiên và Tiết Vân Nhi vì cấu kết chiếm đoạt ngân quỹ của Tiết thị.”
Và còn rất rất nhiều những đầu báo khác với những tiêu đề giật tít ngang ngửa như vậy khiến cho người ta không thể nào tiêu hoá kịp.
Đúng là thời thế hiện nay mỗi một giây một phút nào cũng đều có thể thay đổi đến chóng mặt.
Mới hôm trước đây Lương Hạo Hiên còn hào hứng chia sẻ về hôn lễ vào mùa xuân năm tới thì bây giờ đã sắp chuẩn bị vào tù ăn cơm nhà nước rồi.
Còn rất nhiều chuyện phía sau mà càng bị khai quật ra người ta cũng sẽ càng không có cách nào có thể tiêu hoá hết được.
Không chỉ riêng gì Lương thị và Lương Hạo Hiên mà phó tổng giám đốc của Tiết thị - Tiết Vân Nhi cũng bị khởi kiện.
Hơn cả chuyện đó, phu nhân của Tiết gia cũng bị kiện vì tội cố ý gϊếŧ người.
Cái mớ bòng bong về giới hào môn này cũng thật là sốt dẻo, chỉ sau một ngày cuối tuần ngắn ngủi thôi mà đã nổ một phát to như thế, thực sự là khiến cho người ta ăn dưa cũng ăn cho đến no.
Tiết Thuỵ Du vẫn đi làm như thường lệ, trên mặt cô chẳng có chút biểu tình gì là buồn thương hay mất mát mà ngó bộ còn rạng rỡ hơn thường ngày.
Cô đến Tiết thị như mọi buổi sáng đầu tuần, đến quầy lễ tân xem xem danh sách những đối tác hôm nay hẹn gặp rồi bình tĩnh khoan thai đi lên phòng làm việc.
Tất cả mọi người đều có cảm giác chấn kinh, giống như tất cả những sự việc đang ầm ầm trên báo cũng đều không có liên quan gì đến cô vậy.
Còn một điều nữa mà không có mấy người tinh ý nhận ra đó chính là chiếc nhẫn đính hôn của Tiết Thuỵ Du hôm nay không còn xuất hiện trên tay cô nữa rồi, đồng nghĩa với việc cô và Lương Hạo Hiên đã chính thức đường ai nấy đi.
Đúng như dự đoán, ngày hôm sau, cả ba người Lương Hạo Hiên, Tiết Vân Nhi và Lệ Minh Châu đều vị triệu tập đến toà án cho tất cả những tội danh mà Tiết Thuỵ Du đã đệ đơn gửi lên toà.
Cuộc chiến này Lương Hạo Hiên cảm thấy bản thân anh ta chưa kịp đánh mà đã thua mất rồi.
Nhìn những chứng cứ mà Tiết Thuỵ Du đưa lên toà án, nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của cô khi trả lại cho anh chiếc nhẫn đính hôn và sự dịu dàng tràn ngập tình yêu khi ở bên cạnh Trình Dục Uy thực sự đã khiến cho Lương Hạo Hiên cảm thấy tiếc nuối.
Anh ta có cơ hội hơn biết bao nhiêu người, thậm chí tất cả đàn ông trong thành phố này đều ghen tị với anh ta khi anh ta có được hôn thê là Tiết Thuỵ Du.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã mất hết rồi, mất hết chỉ vì sự mù quáng ngu ngốc của anh ta, mất hết khiến cho anh ta chẳng còn cách nào mà trở tay được.
Ngoài kia thế giới có đảo điên như thế nào thì ở Tiết thị, Tiết Thuỵ Du vẫn như mọi khi, vẫn bận rộn xử lý những chuyện của công ty tưởng chừng như tất cả những đế chế ở ngoài kia sụp đổ cũng không có ảnh hưởng gì đến cô.
Xế chiều, một cuộc điện thoại gọi điện đến cho Tiết Thuỵ Du mà khi chỉ vừa nhìn thấy cái tên đang nhấp nháy trên đấy thôi cô đã bất giác mà mỉm cười.
“Đã tan làm chưa? Tối nay em muốn về nhà nấu ăn hay là cùng anh ra ngoài ăn tối?”
“Em muốn ăn sườn chua ngọt anh làm.”
“Vậy lát nữa tan làm anh đến đón em nhé, rồi chúng ta ghé siêu thị mua ít đồ.”
“Vâng.”
Tiết Thuỵ Du mỉm cười cúp máy, nhìn cái tên “Anh yêu” vừa rồi trên điện thoại mà trong lòng trào dâng lên một cảm xúc mãnh liệt.
Rất nhiều cảm giác lạ lùng xâm chiếm lấy Tiết Thuỵ Du bỗng dưng khiến cho cô cảm thấy nhẹ nhõm cực kì.
Bảy năm trôi qua, kể từ sau khi mẹ cô qua đời, Tiết Thuỵ Du bây giờ mới thực sự là đang cảm nhận được thế giới này một cách nhẹ nhõm nhất.
Giống như tỉnh dậy sau một cơn ác mộng dài bảy năm mà trong giấc mộng đó, Tiết Thuỵ Du chưa bao giờ là ngừng chiến đấu.
Bây giờ xung quanh cô chẳng còn một chút gì gọi là khó khăn nữa, tất cả những kẻ đáng chết cũng đều đang phải trả giá mà người đàn ông cô yêu đến bây giờ cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại ở bên cạnh cô rồi.
Sáu giờ tối, bầu trời nhá nhem vẫn còn lưu lại một ít ánh sáng của ráng chiều, Tiết Thuỵ Du rời Tiết thị để tan ca như thường lệ, cô nhìn thấy người đàn ông đấy đưng đứng tựa người vào xe ô tô đợi cô, ánh mắt vẫn dán lấy cô mặc cho không ít người đi bộ trên đường phải quay đầu lại nhìn hắn mấy lần.
Tiết Thuỵ Du mỉm cười rạng rỡ sải bước mà tiến đến, Trình Dục Uy cũng mỉm cười nhìn cô.
Đôi bàn tay đan lấy nhau, Trình Dục Uy chẳng có chút nề hà gì ôm lấy Tiết Thuỵ Du vào lòng, thoải mái thể hiện tình cảm của bản thân một cách công khai như thế này.
“Anh đến sớm thế?”
“Đến đợi em thì có sao?”
“Phải không? Hay lại lười nhác trốn việc sớm để về nhà.”
“Em tan ca trễ đấy chứ không phải anh về sớm đâu.”
“Em muốn ăn sườn chua ngọt.”
“Còn anh thì muốn ăn em.”
Không có một chút gì là dự báo trước, Trình Dục Uy cúi người hôn Tiết Thuỵ Du, hắn ôm lấy thân thể của Tiết Thuỵ Du, giữ gáy cô đặt xuống một nụ hôn.
Vẫn là đang đứng trước cửa Tiết thị vào giờ tan tầm nên cảnh này được không ít người chứng kiến, có người còn lấy điện thoại di động ra ghi hình.
Tiết Thuỵ Du hoảng sợ vội đẩy đầu Trình Dục Uy ra, ngăn chặn nụ hôn có chút đường đột này của hắn.
“Này…! Vẫn còn đang đứng trước cửa công ty đấy.”
“Anh không sợ gì cả, bây giờ em đang độc thân, anh cũng độc thân, chúng ta sợ gì người ngoài đàm tiếu.”
“Nhưng người ta chụp ảnh kìa, anh không sợ trên báo nói lung tung sao?”
“Càng tốt, anh muốn cho tất cả mọi người trên thế giới này biết em là của anh.”
Mặc kệ cho biết bao nhiêu lời xì xầm ngay lúc đấy, Trình Dục Uy mở cửa xe cho Tiết Thuỵ Du ngồi vào rồi cũng lái xe rời đi.
Làm sao mà hắn không để ý được mấy cái ánh nhìn kia, nhưng hắn chính là muốn như vậy đó, muốn cho tất cả mọi người biết được rằng Tiết Thuỵ Du là của hắn.
Tin tức một truyền hai, hai truyền mười rồi cũng rất nhanh chóng phát tán, Tiết Thuỵ Du nằm trên giường, cắn môi nhìn hình ảnh mới vừa nãy của mình và Trình Dục Uy đã lại được lên báo.
Chính vì cái hiệu ứng của những chuyện bê bối diễn ra cho nên cái tên Tiết Thuỵ Du cũng rất nhanh chóng trở thành tiêu điểm với bài báo nghiễm nhiên chiếm luôn trang đầu và nhanh chóng đem chuyện của Lương Hạo Hiên dìm xuống dưới.
“Đệ nhất thiên kim danh viện và ông chủ hoàng kim nhất thành phố đang bên nhau?”
Đọc cái đầu báo này mà Tiết Thuỵ Du chỉ biết đỡ trán thôi, cũng công nhận dạo gần đây cánh nhà báo viết bài nhanh rồi giật title cũng tệ thật.
Nhưng bất quá thì lựa cơ hội này công khai cũng tốt, cô biết Trình Dục Uy cố tình muốn công khai bằng cách này nên thôi cứ để cho hắn muốn sao thì làm.
“Anh yêu, chuyện của chúng ta lên báo cũng nhanh thật đấy.”
“Thể nào ngày mai cũng rất bận cho mà xem.”
“Ai bảo khi đó anh hôn em.”
“Anh thích như thế, ngày mai bận nhưng anh thích.
Dù sao thì cũng chỉ là trả lời phỏng vấn về tình trạng hôn nhân của anh nên anh cũng khá thoải mái thôi.”
“Hừ! Anh định trả lời như thế nào?”
“Anh sẽ nói rằng Tiết Thuỵ Du là của anh.”
Đúng thật là như vậy! Ngày hôm sau, vừa đến Trình thị, Trình Dục Uy quả thực là đã thấy một toán nhà báo đang đứng đợi sẵn để chờ hắn lên tiếng.
Không giống như mọi lần sai người đuổi đi, Trình Dục Uy lần này lại thoải mái tiếp nhận phỏng vấn nhanh.
“Trình gia… anh với Tiết Thuỵ Du là có quan hệ gì?”
“Trình gia… chuyện bê bối dạo gần đây của Tiết gia và Lương gia có phải là do anh nhúng tay vào hay không?”
“Trình gia… lần trước anh xoá hết các bài báo có phải là vì để cho Tiết Thuỵ Du hài lòng hay không?”
“Trình gia… anh nghĩ sao khi yêu đương với Tiết Thuỵ Du khi cô ấy đã đính hôn?”
“Có phải dự án hợp tác của Tiết thị và Lương thị đã se duyên cho hai người hay không?”
Tất cả những câu hỏi đều mang những mũi dao sắc nhọn, nhưng tất cả cũng đã đều nằm trong dự đoán của Trình Dục Uy cả rồi.
Hắn mỉm cười rồi lên tiếng trả lời lại, vẫn phong thái lạnh lùng uy mãnh với lời nói có trọng lượng cực kì cao.
“Tôi chỉ trả lời chung chứ không có thời gian để trả lời từng câu hỏi của từng người một và tôi cũng không có nhiệm vụ phải trả lời hết.
Thứ nhất, tôi và Tiết Thuỵ Du là đang yêu đương với nhau, mối quan hệ xuất phát từ tình cảm của cả hai.
Thứ hai, chúng tôi đã yêu nhau từ trước, chuyện bê bối dạo gần đây của nhà cô ấy thân là bạn trai, tôi thừa nhận có giúp đỡ cô ấy.
Thứ ba, hôn nhân của Tiết Thuỵ Du thực ra thì cũng chỉ là một tấm bình phong, vẫn còn chưa kết hôn nên tôi nghĩ tôi và cô ấy yêu nhau cũng chẳng có gì là sai trái cả.
Cuối cùng thì tôi muốn nhắc nhở tất cả mọi người ở đây nhớ lên bài cho cẩn thận, bây giờ Tiết Thuỵ Du là người phụ nữ của tôi, bất kể những gì bất lợi cho cô ấy cũng được xem là đang chống đối đến tôi.
Tôi nghĩ mọi người ở đây cũng nên thức thời vì chén cơm của mình nhé.”
Chỉ trong vòng mấy câu nói mà Trình Dục Uy đã hoàn toàn phá vỡ được cục diện hiện tại, hắn xoay người đi vào trong Trình thị, cánh nhà báo khi nghe xong cũng biết thức thời mà ngoan ngoãn hơn.
Gì chứ bây giờ Trình Dục Uy công khai nói Tiết Thuỵ Du là người của hắn rồi thì có ai có gan mà dám đụng vào đâu chứ?
Chuyện khởi kiện ba người kia của Tiết Thuỵ Du dưới sự giúp đỡ của Trình Dục Uy thì cũng đã căn bản là xong.
Lương Hạo Hiên vì vướng phải rất nhiều tội danh tham ô, hối lộ thế nên bị phạt tù mười năm, niêm phong toàn bộ tài sản và phải bồi thường thiệt hại cho tất cả những người bị hại.
Tiết Vân Nhi tội nhẹ hơn, chỉ là thông đồng nên bị phạt tù năm năm.
Lệ Minh Châu thảm nhất, bà ta phạm tội cố ý gϊếŧ người vào bảy năm trước, bây giờ cũng phạm tội gϊếŧ người không thành công, mức án chung thân nhưng vì Tiết Đổng nói với Tiết Thuỵ Du xin giảm án nên bà ta phải chịu mức án hai mươi năm tù.
Chung quy thì Lệ Minh Châu vẫn phải dành cuối đời mình ở trong tù thế nên đơn xin giảm án này cũng chẳng có chút gì là du di cả.
Tất cả mọi chuyện đã xong hết, Tiết Thuỵ Du hôm ấy cùng bố và Trình Dục Uy đến nghĩa trang thăm mộ mẹ.
Trên di ảnh được khắc trên bia đá, người phụ nữ ấy vẫn mỉm cười, nụ cười hoa lê đái vũ vẫn luôn luôn nở rực rỡ trên môi bà.
Bảy năm rồi, đến bây giờ mọi chuyện mới được đem ra ánh sáng, những kẻ đáng chết cũng đang phải chịu tội, coi như chính là sự an ủi muộn màng để bà an nghỉ.
“Mẹ à… Con gái cuối cùng cũng đã có thể lấy lại công bằng cho mẹ, trừng phạt những kẻ hại mẹ năm xưa rồi.
Tuy là hơi muộn màng nhưng con nghĩ mẹ sẽ không trách con đâu nhỉ? Mọi thứ bây giờ đã yên bình trở lại, con cũng đã có thể ở bên cạnh người con yêu, phụng dưỡng bố đến cuối đời, mẹ yên tâm nhé.”
“Bà à, vẫn là tôi nợ bà mội lời xin lỗi.
Tôi xin lỗi vì tất cả sự bồng bột tuổi trẻ, xin lỗi vì đã khiến cho bà và con gái phải chịu khổ, xin lỗi bà tất cả.”
Trình Dục Uy đứng ở bên cạnh nhìn người phụ nữ đang mỉm cười trên di ảnh kia, cảm xúc cũng dâng lên từng hồi thật khó tả.
Người phụ nữ ấy nghiêng nước nghiêng thành, rất giống với Tiết Thuỵ Du của hắn.
“Bác gái, con là Trình Dục Uy, là bạn trai của Thuỵ Du đây.
Tuy chỉ có thể nói với bác mấy lời như thế này nhưng con cũng mong bác sẽ hiểu cho con.
Nửa đời còn lại của Thuỵ Du xin bác hãy an lòng vì con sẽ làm tất cả để bảo vệ cô ấy, để phụng dưỡng bác trai.
Bác cứ yên tâm nhắm mắt.”
Một buổi chiều nặng nề đặt lại ở nghĩa trang, tất cả những người ra về đều cảm thấy thật sự nhẹ nhõm.
Chuyện cũ đã giải quyết xong, bây giờ chỉ cần lo lắng đến chuyện của tương lai là được rồi nhỉ?
“Em có biết không? Từ khi anh gặp em anh mới có thể phát huy được hết khả năng của mình.”
“Ý anh là gì?”
“Thì chính là khả năng yêu đương, cưng chiều một người nào đó.”
“Dẻo miệng!”
“Tiểu Du… nửa đời còn lại của em để cho anh lo lắng được hay không?”
“Anh đang tỏ tình hay là cầu hôn đấy?”
“Ừm… cả hai.”
“Anh không thể nói thẳng sao?”
“Nói thẳng á? Tiểu Du… em lấy anh nhé?”
Một nụ cười hạnh phúc nở trên môi Tiết Thuỵ Du, lần này Trình Dục Uy đã rút kinh nghiệm rồi, không còn chậm trễ như cái lần thổ lộ kia nữa.
Tiết Thuỵ Du ở trong vòng tay của hắn, đánh mắt nhìn lên ánh trăng sáng ngoài kia thực sự cảm thấy yên bình lạ thường.
“Em đồng ý.”
Hoá ra được cầu hôn chính là như thế này, một người trải qua hai lần hôn ước như Tiết Thuỵ Du đến tận bây giờ mới có thể hiểu được rằng hoá ra được yêu đương và kết hôn với người mà mình yêu đương thực sự lại hạnh phúc lạ lùng đến như vậy.
Cô ở trong lòng Trình Dục Uy chầm chậm nhớ lại tất cả những gì đã cùng hắn trải qua, từ việc gặp nhau ở quán rượu, những lần vụиɠ ŧяộʍ với nhau rồi đến những xúc cảm rung động khiến cho cô yêu người đàn ông này đến sâu đậm.
“Em nhớ không? Hôm chúng ta lần đầu gặp nhau trăng cũng tròn như thế này này.”
“Phải không? Em không biết nữa.”
“Hôm đấy ở trước cửa hộp đêm anh đang nhìn trăng thì em lại đâm sầm vào lòng anh để rồi ở luôn ở đây.”
“Em không nhớ gì cả, em say quá rồi.”
“Bé ngốc, từ hôm đó cho đến hiện tại, nơi này vẫn chỉ có một mình em.”
Trình Dục Uy đưa tay Tiết Thuỵ Du đặt lên ngực hắn, để cho cô cảm nhận được nhịp đập trong trái tim hắn.
Đúng như vậy, nơi này vẫn chỉ có một mình Tiết Thuỵ Du, chưa từng thay đổi.
Tiết Thuỵ Du mỉm cười nhìn hắn, nhón chân lên hôn lên môi hắn một nụ hôn thật say đắm.
Trên trời cao, trăng vẫn sáng vằng vặc như chứng kiến tất cả của một câu chuyện tình đẹp lãng mạn của hai người, thật mong nửa đời còn lại viên mãn tràn đầy.
- HOÀN -.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.