Ngồi ở một quán lẩu gần trường thì Uông Lục Chi mới dám lên tiếng bất mãn, từ lúc cô ấy nói sẽ đến đón Doãn Hân Nghiên tan học thì Uông Tráng đã đã xung phong đi cùng, ban đầu Uông Lục Chi còn tưởng rằng người anh trai này muốn bảo vệ chị dâu, để giúp chị dâu bớt đi phần nào đó nhớ anh trai nên mới muốn kết bạn với chị dâu.
Nhưng rồi ai mà có ngờ hắn ta lại mang theo cô gái tên Đổng Ninh đến, còn giới thiệu với Uông Lục Chi nữa chứ, cơ mà không hiểu tại sao cảm giác của Uông Lục Chi khi đối diện với Đổng Ninh lại không giống với khi ở gần Doãn Hân Nghiên lắm.
Nhớ lại lần đầu tiên Uông Lục Chi gặp được Doãn Hân Nghiên thì cô ấy đã rất hào hứng, vừa nhìn thấy đã xác định cô phải là chị dâu của mình, cho dù có phải trầy da tróc vảy thì vẫn phải đem Doãn Hân Nghiên về nhà làm con dâu của Uông gia.
Nhưng đến khi gặp Đổng Ninh thì nó lạ lắm, dù rằng chị ta cũng rất dịu dàng, lại rất thân thiện, ở trên xe cũng bắt chuyện với Uông Lục Chi rất nhiều, nhưng Uông Lục Chi hoàn toàn không có một chút cảm tình nào, hay nói đúng hơn là càng nhìn càng thấy ghét ấy.
- Chị dâu, em cứ thấy chị gái tên Đổng Ninh đó sao sao ấy.
- Em thấy sao?
- Em thấy… Chị ta rất giả tạo.
Đến đây Doãn Hân Nghiên cũng nhìn Uông Lục Chi, theo như cô nhớ thì ở kiếp trước cô ấy cũng không hề thích Đổng Ninh, mặc dù rằng Đổng Ninh chưa từng tiếp xúc với người nhà họ Uông, nhưng nhà họ Uông lại không hề thích cô ta.
- Lục Chi, vậy em nghĩ cha mẹ có thích cô ấy không?
Uông Lục Chi lúc này liền đưa tay xoa cằm suy nghĩ một hồi lâu, rồi cô ấy liền nói:
- Chắc chắn không thích.
- Em chắc chắn vậy sao?
- Nói thì có hơi hoang đường, nhưng giác quan thứ sáu nói cho em biết chị gái họ Đổng đó không tốt, chị ta quá giả tạo, mà người nhà họ Uông nhạy cảm với người giả tạo… Ờ… Chắc ông anh Uông Tráng bị thiếu dây thần kinh nhạy bén, chị dâu thông cảm, cha mẹ sản xuất ba đứa nhưng cũng phải có một bản bị lỗi chứ.
Doãn Hân Nghiên cũng chỉ phì cười, thật ra thì Uông Lục Chi nói rất giống ở kiếp trước, từ ngày đầu tiên cô về làm dâu nhà họ Uông thì Uông Lục Chi đã nói rằng Uông gia không thích người giả tạo, cho nên là Doãn Hân Nghiên cũng sống rất thực với tính cách của mình.
Lúc đầu cô còn không hiểu tại sao Uông gia lại dung túng cho cô, nhưng bây giờ thì cô hiểu rồi.
- Cơ mà nếu như tên Uông Tráng đó đưa cô ta về nhà ra mắt, thì liệu cha mẹ chồng của cậu có đồng ý cho họ kết hôn không?
Còn chưa để Doãn Hân Nghiên trả lời thì Uông Lục Chi đã nói:
- Sẽ không đâu.
- Không hả?
Chu Băng Thanh ngạc nhiên, ngay cả Doãn Hân Nghiên cũng có hơi bất ngờ, nếu như bình thường thì phải là giả vờ suy tư rồi nói “không chắc”, nhưng với thái độ hiện tại của Uông Lục Chi thì hình như cô ấy rất “chắc chắn” với điều này.
- Vì hiện tại anh hai chỉ là Thiếu Tá thôi, với nước khác thì em không biết, nhưng theo quy định của quân đội ở nước ta thì Thiếu Tá không quân một khi đã kết hôn thì chỉ tăng lương, tăng thưởng, chứ không tăng tước bậc.
Dừng một chút, Uông Lục Chi lại nói:
- Mà anh hai có tham vọng rất lớn với vị trí Trung Tướng như cha, nên anh ấy sẽ không kết hôn ngay đâu. Hơn nữa… Chị gái kia không có cửa làm dâu nhà họ Uông đâu nhé, nhìn nhà em tấu hài vậy thôi, chứ đâu phải cái chợ mà muốn vào là vào, muốn ra là ra.
Chu Băng Thanh nghe xong càng lo lắng cho cô bạn thân của mình hơn, cơ mà khi cô ấy đưa mắt nhìn sang Doãn Hân Nghiên thì thấy cô bạn nhà mình đang ăn rất nhiệt huyết, dường như là không hề có chút gì gọi là lo lắng hết nhỉ?
[…]
Ăn lẩu kết thúc rồi Uông Lục Chi cũng đưa Chu Băng Thanh về nhà, nhưng lúc này Doãn Hân Nghiên lại nhìn em chồng, nói:
- Lục Chi, hôm nay chị có bài tập cần làm với Thanh Thanh, nên chị sẽ ở lại nhà cậu ấy nha. Em giúp chị nói với cha mẹ có được không?
Thực sự là cô có một bài tập thật, nhưng điều quan trọng là cô muốn tâm sự với bạn thân vài điều về mẹ mình.
Nhưng Uông Lục Chi lại nghĩ rằng chị dâu đang “cô đơn” vì ông anh trời đánh kia. Cô ấy gật gật gù gù rồi tức tốc chạy về nhà báo với mẹ, thấy cô ấy gấp gáp thế thì Chu Băng Thanh cũng nhìn Doãn Hân Nghiên, nói:
- Em chồng của cậu nhiệt tình ghê nhỉ?
- Ờ… Tớ cũng thấy em ấy nhiệt tình. Từ lúc chưa kết hôn đến lúc kết hôn rồi vẫn thấy em ấy nhiệt huyết như vậy.
- Vào nhà thôi, hôm nay cha mẹ tớ lại đi du hí rồi, nên đây là địa bàn của chúng ta. Hay tớ gọi gà rán về ăn nhá?
- Lại ăn? Chu Băng Thanh, chúng ta mới ăn lẩu xong đó!
- Nhưng tớ bị buồn miệng.
- Thật sự cạn lời với cậu mà!
#Yu~