Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim

Chương 54: Hành động thiết thực (thịt thăn sương sương)




Lúc này Uông Mạc đã nhanh chóng tháo bỏ dây an toàn rồi chồm người sang chỗ của cô, hành động bất ngờ đó cũng làm cô hơi giật mình một chút, còn chưa đợi cô nói gì thì anh đã hôn lấy môi của cô rồi.
Hai mắt của Doãn Hân Nghiên bây giờ liền mở to ngạc nhiên, nhưng rồi sau đó thì cô cũng vòng tay choàng qua cổ của anh, từ từ đáp lại nụ hôn nhiệt tình đó.
Có thể nói rằng đây chính là hãng động mà anh đáp lại câu hỏi vừa rồi của cô.
Hôn nhau được một lúc thì hai người cũng đã tách nhau ra, Uông Mạc nhìn cô, sau đó còn hôn nhẹ một cái lên môi cô, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta về nhà nhé?
Nhưng Doãn Hân Nghiên không muốn như vậy, cô đưa tay tháo bỏ dây an toàn, thậm chí là còn lợi dụng việc anh di chuyển ghế xa vô lăng để nhảy sang ghế của anh, lúc này cô liền đưa ngón tay chạm vào cổ của anh, từ cổ kéo lên đến cằm, cuối cùng là giữ lấy cằm của anh, nói:
- Hay là chúng ta đổi gió một chút đi?
- Nghiên Nghiên đừng đùa, nơi này không thể…
Đương nhiên Doãn Hân Nghiên biết nếu cứ tiếp tục để Uông Mạc nói thì chắc chắn sẽ quanh quẩn hai chữ “không thể” và “không được”, nên trước khi để anh lấy lại phong độ thì cô đã nhanh chóng cởi bỏ hết cúc áo của anh, sau đó còn nhẹ nhàng hôn lên ngực anh, nói:
- Anh thật sự đợi đến về nhà sao?
- Nghiên Nghiên, em bị dạy hư rồi.
- Vậy… Anh có thích em bị dạy hư không?
Đối với một thằng đàn ông mà nói không thích thì quá vô lý, ở trước mặt anh bây giờ không chỉ là một cô gái xinh đẹp mà còn cực kỳ quyến rũ, cơ thể cũng rất thơm, mùi hương đó cứ luôn muốn cuốn anh vào nó. Thậm chí là khiến cho tâm trí của anh trở nên rối bời.
Hơn nữa! Điều quan trọng nhất chính là… Người phụ nữ này là vợ của anh!
- Nghiên Nghiên, em đừng trách anh!
Quả nhiên không nằm ngoài sự dự đoán của Doãn Hân Nghiên, Uông Mạc thật sự đang rất gấp gáp rồi, cô chỉ mới kích thích anh một chút thôi mà anh đã không thể chịu đựng được, cuối cùng anh cũng chịu thua và nằm đó để cho bà xã của mình thích làm gì thì làm.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua đến hiện tại là bao lâu, chỉ biết rằng lúc này trên người của Doãn Hân Nghiên cũng chỉ còn lại cái chân váy mà cô mặc thôi, còn áo đã bị anh chồng lột ra rồi ném đi mất. Doãn Hân Nghiên đưa hai tay chống lên ngực của anh, nơi hạ bộ bị vách thịt mềm mại ôm trọn lại thêm sự nóng bỏng từ vợ yêu đã khiến cho Uông Mạc phải kêu lên mấy tiếng.
Khi này Doãn Hân Nghiên cũng chỉ biết ngồi đó và di chuyển chậm chạp, nhưng có lẽ vì cô quá chậm chạp nên Uông Mạc không thể nhịn được, cuối cùng anh đành ôm lấy cô, sau đó là tự mình di chuyển, mỗi lần va chạm đều khiến cho Doãn Hân Nghiên phải kêu lên đầy ủy mị.
Có lẽ do quá sức nên đầu của Doãn Hân Nghiên cũng đụng vào nóc xe, khiến cô kêu đau một tiếng. Uông Mạc lập tức xót vợ, anh ôm lấy cô vào lòng, còn xoa đầu cho cô, nhỏ giọng nói:
- Nghiên Nghiên, em không sao chứ?
- Anh… Ah… Chậm một chút…
- Không chậm được… Nghiên Nghiên, anh thật sự không thể ngừng lại!
Cuối cùng thì tình cảm hiện tại chính là Doãn Hân Nghiên nằm dài trên người của Uông Mạc, còn anh thì cũng giữ vững tốc độ va chạm giữa hạ bộ và vách thịt, mỗi lần anh di chuyển là cô lại rên lên một tiếng.
Nhưng có vẻ như do tiếng rên yêu kiều của Doãn Hân Nghiên ở gần tai của anh nên càng khiến cho Uông Mạc càng hưng phấn hơn, mỗi lần di chuyển đều khiến cho cô cảm thấy như bản thân sắp bị xỏ qua người.
Bỗng nhiên Uông Mạc lại giảm tốc độ va chạm, Doãn Hân Nghiên cũng đưa mắt nhìn anh, lại nói:
- Anh sao vậy?
- Nghiên Nghiên, anh yêu em.
Đột nhiên được tỏ tình như vậy thì ai mà không ngại, nhưng Doãn Hân Nghiên lại dùng hạ tay giữ lấy gương mặt của anh, sau đó là cô chủ đông hôn lấy môi của anh, lại còn cười nói:
- Em cũng yêu anh, Uông Đô Đốc! Quãng đời còn lại xin anh chỉ giáo nhiều hơn!
- Được!
Cuối cùng trải qua một lần nói rõ lòng mình thì cả hai người cũng đã nói rõ về tình cảm mình cho đối phương biết. Tuy rằng họ chẳng đảm bảo tương lai sẽ như thế nào, nhưng hiện tại chắc là đang rất tốt.
Buổi tối đó thì Uông Mạc và Doãn Hân Nghiên cũng ân ái ở trên xe suốt cả buổi, đến mức nhà họ Uông và nhà họ Doãn cũng nháo nhào lên vì không ai liên lạc được với hai người họ.
Nằm ở trên người của Uông Mạc, Doãn Hân Nghiên cảm thấy lần này trọng sinh sống lại thật sự không uổng phí chút nào.
Nhưng để đảm bảo thì cô vẫn nên xử lý cô gái tên Đổng Ninh trước đã, nếu không thì cô cũng sẽ khó mà ngủ ngon.
- Chúng ta về thôi Nghiên Nghiên, anh nghĩ cha mẹ đang lo lắng lắm đấy.
- Dạ, về nhà thôi.
- Ừ, về nhà của chúng ta thôi!
#Yu~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.