Quan Khí

Chương 116: Quá giống




Khóa học Thanh niên xuất sắc lại trôi qua thêm tháng nữa. Thời gian học tập khiến nhận thức về chính trị của Vương Trạch Vinh tăng lên rất nhiều. Đợi ban cán bộ lớp đã trôi qua nên các cuộc mời ăn, tụ tập giảm đi nhiều. Tình hình bây giờ đổi ngược lại lúc trước. Lúc trước là những tên đại gia mời mọi người, bây giờ là bạn học ở địa phương nghĩ mọi cách mời bạn học trên tỉnh.
Lữ Hàm Yên vì quá nhớ Vương Trạch Vinh nên tối hôm đó đã đến tỉnh thành.
Hơn một tháng chưa gặp nên Lữ Hàm Yên càng thêm quyến rũ. Có thể do làm việc ở trên huyện và trải qua chuyện nam nữ, Lữ Hàm Yên trông rất quyến rũ. Vương Trạch Vinh cảm thấy mọi phương diện của Lữ Hàm Yên đều tăng thêm một bậc.
Ôm Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh cảm nàng thật đẹp hơn nữa rất khó tìm được khuyết điểm mà nhiều người phụ nữ khác có. Chỉ cần ôm Lữ Hàm Yên ở trong lòng, Vương Trạch Vinh dù đang lo lắng hay gì đó cũng trở nên bình tĩnh.
Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ lên người Lữ Hàm Yên. Lữ Hàm Yên lúc này thật đẹp. Mặc dù Vương Trạch Vinh đã nhìn quen phụ nữ ở tỉnh nhưng Lữ Hàm Yên càng đẹp hơn. Mặc dù nàng ở nông thôn nhưng lại rất diễm lệ.
Cả đêm qua Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên nhiều lần... nên trên mặt nàng lúc này đầy thỏa mãn.
Ngay khi Vương Trạch Vinh định rời giường, Lữ Hàm Yên ôm lấy eo hắn mà nói:
- Anh không ngủ thêm sao?
- Hôm nay anh muốn đi dạo phố với em. Thời tiết đang đẹp, chúng ta đi sớm một chút.
Vương Trạch Vinh cười nói. Trước đó Lữ Hàm Yên gọi điện tới đã giao hẹn như vậy. Vương Trạch Vinh cũng nói nhất định sẽ cùng Lữ Hàm Yên đi dạo quanh tỉnh thành. Vương Trạch Vinh nhìn Lữ Hàm Yên ôm mình nên ngực lộ hết ra ngoài, hắn không nhịn được đưa tay sờ soạng một bên vú cao vút đó.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn đi dạo phố, Lữ Hàm Yên không biết lấy sức lực từ đâu mà ngồi bật dậy, trần truồng đi vào wc. Trước mặt Vương Trạch Vinh, nàng đã sớm không còn thẹn thùng nữa. Người đàn ông của mình nhìn thấy mình như vậy thì sao đâu.
Lữ Hàm Yên tự nhiên như vậy làm Vương Trạch Vinh mỉm cười. Hắn thích tính cách này của Lữ Hàm Yên. Mà Vương Trạch Vinh cũng thích nhìn cơ thể tuyệt đẹp của nàng.
Trong nháy mắt đó, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình nên kết hôn rồi.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống sô pha rồi lấy thuốc ra hút. Nhớ đến biểu hiện điên cuồng tối qua của Lữ Hàm Yên, hắn liền cười cười. Vương Trạch Vinh đã phải suy nghĩ rất lâu giữa Lữ Hàm Yên và Tiểu Giang. Mặc dù làm vậy có lỗi với Tiểu Giang, sẽ làm Tiểu Giang đau lòng nhưng việc này kiểu gì cũng phải có quyết định mà. Vừa nãy khi thấy Lữ Hàm Yên tự nhiên như vậy, Vương Trạch Vinh đã biết quyết định của mình. Lữ Hàm Yên là người phụ nữ yêu mình cả về tinh thần và thể xác.
Lữ Hàm Yên ăn mặc cẩn thận nên càng đẹp hơn.
- Thế nào?
Lữ Hàm Yên đứng trước mặt Vương Trạch Vinh, yêu kiều cười nói.
- Rất đẹp.
Vương Trạch Vinh cười cười.
- Anh đó, không cho cười.
Vương Trạch Vinh đi tới khoác tay Lữ Hàm Yên rồi nói:
- Đi thôi.
Ra khỏi khách sạn, hai người từ từ bước đi trên đường. Lữ Hàm Yên rất hạnh phúc.
- Hàm Yên, sau khóa học này chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé.
Vương Trạch Vinh thấy Lữ Hàm Yên hạnh phúc như vậy liền kích động nói.
Khoác tay Vương Trạch Vinh, trong lòng Lữ Hàm Yên rất kích động. Vương Trạch Vinh cuối cùng đã chủ động nói chuyện kết hôn, nàng đã chờ ngày này rất lâu rồi. Lữ Hàm Yên cảm thấy mình đang rất hạnh phúc, giấc mộng mấy năm nay đã thành sự thật.
- Vâng.
Lữ Hàm Yên vội vàng đáp ứng, sau đó chu miệng nói:
- Người ta cầu hôn đều tặng hoa, còn anh tùy tiện như vậy đó.
Thấy vẻ mặt Lữ Hàm Yên lúc này, Vương Trạch Vinh vui vẻ cười ha hả.
Véo Vương Trạch Vinh một cái, Lữ Hàm Yên dựa sát đầu vào tay Vương Trạch Vinh. Nàng lúc này đang rất vui.
Thực ra Lữ Hàm Yên biết tình hình của Vương Trạch Vinh. Bởi vì rất quan tâm đến Vương Trạch Vinh nên cứ tin tức liên quan đến hắn là nàng đều tìm hiểu. Thực ra lời đồn quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Giang Anh Hà đã truyền vào tai nàng. Thông qua quan sát Lữ Hàm Yên cũng biết tình cảm giữa Vương Trạch Vinh và Giang Anh Hà, hai người có lẽ cũng đã xảy ra quan hệ. Lữ Hàm Yên cũng biết Vương Trạch Vinh chưa nói chuyện kết hôn là do có Giang Anh Hà. Lúc ở một mình nàng khá buồn bã. Lữ Hàm Yên rất yêu Vương Trạch Vinh, nàng cũng có lúc lo lắng cho chuyện của mình và Vương Trạch Vinh. Lần này lên tỉnh thành cũng là lo Vương Trạch Vinh thay đổi. Bây giờ Vương Trạch Vinh nói chuyện kết hôn, Lữ Hàm Yên thấy Vương Trạch Vinh cuối cùng đã chọn mình nên rất vui.
- Anh không tặng nhẫn cho em sao?
Lữ Hàm Yên nhỏ giọng nói.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ bình thường Lữ Hàm Yên không thích gì vậy mà cũng muốn mấy cái đó. Vương Trạch Vinh liền nói:
- Bây giờ anh đi mua tặng em.
Cầm tay Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh kéo Lữ Hàm Yên đến cửa hàng trang sức lớn nhất tỉnh thành.
- Mua một chiếc nhẫn nào đó là được, đừng tốn tiền quá.
Lữ Hàm Yên tuy vui nhưng lại sợ Vương Trạch Vinh tiêu tiền quá nhiều.
- Tặng vợ đương nhiên phải tốt nhất chứ.
Vương Trạch Vinh cười nói. Hắn bây giờ không thiếu tiền mà.
Đây là một cửa hàng trang sức cao cấp, Vương Trạch Vinh ở đây cảm thấy quan khí của mình rất sống động.
Vương Trạch Vinh cảm thấy rất khó hiểu là năng lực nhìn ra khí tức của ngọc đã mất. Khi hắn nhìn phỉ thúy đặt đó thì không thấy khí tức nào cả.
Vương Trạch Vinh dẫn Lữ Hàm Yên đến quầy nhẫn kim cương.
- Em thích cái nào?
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói với Lữ Hàm Yên. Những chiếc nhẫn lấp lánh làm mắt Lữ Hàm Yên mê đi. Lữ Hàm Yên rất kích động vì biết đây là nhẫn cưới của mình.
- Rất đắt đó.
Lữ Hàm Yên vừa nhìn giá mấy chiếc nhẫn liền kéo tay Vương Trạch Vinh:
- Đắt quá, hay là đổi cửa hàng khác.
Vương Trạch Vinh nhìn giá thấy về cơ bản đều hơn 100 ngàn nên cười nói:
- Giá vừa phải mà em.
Lữ Hàm Yên biết Vương Trạch Vinh kiếm được khoản lớn ở phía Nam, lại nghĩ đây là ý của Vương Trạch Vinh nên nàng không từ chối nữa.
Khi hai người chọn nhẫn thì có hai người phụ nữ trung niên từ ngoài đi vào.
“Hả” Vương Trạch Vinh vô tình quay lại nhìn thì kêu lên một tiếng. Người phụ nữ bên phải trông rất quen giống như hắn gặp ở đâu rồi.
- Sao vậy anh?
Lữ Hàm Yên ngẩng đầu lên hỏi.
Khi Lữ Hàm Yên vừa ngẩng đầu lên, người phụ nữ trung niên bên trái cũng kêu lên.
- Sao thế?
Người phụ nữ trung niên bên phải hỏi.
- Nhìn xem.
Người phụ nữ trung niên bên trái chỉ vào Lữ Hàm Yên.
Khi Lữ Hàm Yên ngẩng đầu lên, Vương Trạch Vinh rốt cuộc biết tại sao mình thấy người phụ nữ trung niên trước mặt quen mắt. Khuôn mặt bà ta nếu ở vài chục năm trước thì rất giống Lữ Hàm Yên.
- Chị, chị thấy không, cô ấy rất giống chị.
Người phụ nữ trung niên bên trái nhỏ giọng nói.
Lời này làm cho người phụ nữ trung niên bên phải chấn động, chuyện cũ lại hiện về. Nhớ lúc đó bà cũng có một con gái nhưng sau đó con gái đã mất tích. Bà đã bỏ ra rất nhiều công sức nhưng không tìm được. Gần 20 năm trôi qua, con gái mất tích của bà vẫn không có tin tức gì. Nhưng hôm nay đột nhiên xuất hiện một cô gái rất giống ở ngay trước mặt bà. Bà sao có thể khống chế được tâm trạng đang rất kích động của mình chứ.
- Chào cô, xin hỏi cô tên gì?
Người phụ nữ trung niên bên trái đi lên hỏi Lữ Hàm Yên. Trong giọng của bà ta rất run rẩy.
- Chào cô, cháu tên Lữ Hàm Yên, có việc gì không ạ?
Lữ Hàm Yên rất khó hiểu nhìn người phụ nữ trung niên này. Nàng bây giờ đang dồn hết tâm trí vào việc chọn nhẫn nên không quá để ý.
- Ồ, họ Lữ.
Người phụ nữ trung niên lẩm bẩm một tiếng, trong giọng có vẻ không tin.
Đúng lúc này người phụ nữ trung niên bên phải đi tới vài bước nhìn chằm chằm vào Lữ Hàm Yên, càng nhìn thì bà ta càng kích động. Bà run giọng nói:
- Cháu là người ở đâu?
- Cô, cháu là người xã Hoàn Thành, huyện Khai Hà thành phố Hoa Khê.
Lữ Hàm Yên không hề suy nghĩ đã trả lời. Nàng cảm thấy mình như rất thân thiết với người phụ nữ trung niên này.
- Trạch Vinh, nhẫn này rất đẹp.
Lữ Hàm Yên thích một chiếc nhẫn nhỏ mà xinh đẹp, nhưng nàng nhìn giá tiền lại nói:
- Trạch Vinh, đắt lắm, hay là thôi.
Vương Trạch Vinh nhìn giá tiền thì thấy là 120 ngàn, hắn cười nói:
- Đây là món quà đầu tiên anh tặng vợ, lại là nhẫn cưới nên phải tốt.
- Đi thôi.
Người phụ nữ trung niên bên trái kéo người phụ nữ bên phải. Bà lo chị mình sẽ mất tỉnh táo. Hai người phụ nữ trung niên này nhìn ra Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên có quan hệ là vợ chồng sắp cưới, chắc là đang đi mua nhẫn cưới.
Vương Trạch Vinh không nghĩ gì nhiều. Mới đầu chỉ hơi kinh ngạc vì người với nhiều quá giống nhau rồi hắn không để trong lòng.
- Chiếc nhẫn này nhé.
Vương Trạch Vinh đi thanh toán tiền.
Lữ Hàm Yên bị chiếc nhẫn hấp dẫn, vui vẻ cầm nhẫn mà thử.
- Chị, biết địa chỉ cô ấy là tốt rồi. Em phái người đi thăm dò.
Người phụ nữ trung niên bên trái nhỏ giọng nói.
- Em cho rằng có thể là cháu không?
Người phụ nữ trung niên bên phải rưng rưng nước mắt như muốn khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.