Quan Khí

Chương 133: Đưa tiễn




Sau lễ tốt nghiệp, Vương Trạch Vinh trở thành đối tượng mà mọi người muốn quan hệ nhất. Trong từng đó học viên mà chỉ có mình hắn được Bí thư Hạng khen và gọi vào ăn cùng. Việc này nói rõ tiền đồ của Vương Trạch Vinh rất sáng. Bây giờ không nhân cơ hội mà quan hệ thì chẳng lẽ đợi hắn trưởng thành mới đến ư?
- Trạch Vinh, nhân lúc mọi người chưa rời đi thì chúng ta tụ tập một chút.
Sáng hôm sau Thạch Vân Bình tìm đến chỗ Vương Trạch Vinh.
- Được, tôi cũng đang có suy nghĩ này.
Vương Trạch Vinh cũng muốn trao đổi với các bạn học.
Thấy Vương Trạch Vinh đồng ý sẽ đi, Thạch Vân Bình liền tươi cười mà nói:
- Hôm nay không có ai khác, chỉ có mấy người quen mà thôi.
Vương Trạch Vinh biết mấy người kia là trong nhóm của Thạch Vân Bình.
Thạch Vân Bình bây giờ rất vui vẻ, hắn giờ đã là thị trưởng.
Xe cao cấp từ từ lăn bánh, Thạch Vân Bình đưa tay ra mời.
Vương Trạch Vinh vừa thấy xe này thì biết tốt hơn trước không ít, liền cười nói:
- Xem ra anh lại lên chức.
Thạch Vân Bình có chút đắc ý mà nói:
- Thị trưởng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chúc mừng, sau này tôi phải nhờ anh rồi.
Thạch Vân Bình khẽ đấm Vương Trạch Vinh, cười mắng:
- Sao lại nói như vậy, sau này ai nhờ ai khó mà nói rõ được. Có lẽ tôi phải nhờ cậu đó.
Hai người cười cười vào xe.
Thạch Vân Bình lén quan sát Vương Trạch Vinh thì thấy đối phương có chút thay đổi. Vương Trạch Vinh mới tham gia khóa học Thanh niên xuất sắc thì còn rụt rè, bây giờ không còn thấy cảnh này nữa. Đặc biệt sau khi được Bí thư Hạng khen đã khiến Vương Trạch Vinh như thay đổi thành người khác.
- Trạch Vinh, mọi người đều là bạn học, sau này phải giúp đỡ lẫn nhau.
Thạch Vân Bình vừa cười vừa nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đó là đương nhiên.
Xe nhanh chóng chạy đến sơn trang lần trước mà mọi người gặp mặt.
Xuống xe đi vào trong, Vương Trạch Vinh liền cười cười. Vẫn là mấy người đó Nguyễn Dũng, Quách Cương, Trương Tùng, Chu Duy Chính. Ngoài ra còn thêm Trâu Ứng Hoa, Điền Quang Minh, Dương Hữu Binh.
Thấy Dương Hữu Binh cũng ở đây, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lão Dương, tôi đang nghĩ không thấy bóng dáng anh đâu, không ngờ anh đã chạy tới đây.
Dương Hữu Binh ở cùng ký túc với Vương Trạch Vinh, hắn cười nói:
- Tôi dậy thì cậu vẫn còn kê cao gối ngủ nên không tiện đánh thức.
Quách Cương vỗ vỗ ghế bên cạnh mình mà nói:
- Ngồi lại đây, thằng nhóc này nói thật xem bí thư tỉnh ủy có phải có họ với cậu.
Vương Trạch Vinh đoán trước khi mình đến bọn họ đang bàn tán về chuyện này. Vương Trạch Vinh cười khổ nói:
- Tôi cũng muốn có quan hệ họ hàng với Bí thư Hạng, đáng tiếc lại không may mắn như vậy.
Nói đến đây Vương Trạch Vinh còn cố ý nói:
- Mấy ông anh, các anh chắc rõ tình hình của Bí thư Hạng. Nếu biết Bí thư Hạng có con gái thì giới thiệu với tôi một chút.
Mọi người biết đây là Vương Trạch Vinh muốn gây trò nên đều cười ha hả. Vương Trạch Vinh có đặc điểm này, luôn làm sôi nổi không khí.
Nguyễn Dũng thở dài nói:
- Xem ra cậu không có cơ hội rồi. Theo tôi biết Bí thư Hạng không có con gái.
Mọi người lại cười phá lên.
Điền Quang Minh nói:
- Trạch Vinh à, tiền đồ của cậu không thể đoán trước.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lời này phải nói các anh mới đúng. Tôi bây giờ mới là một phó chủ tịch huyện nhỏ nhoi thì sao có thể so sánh với các anh. Các anh ở đây người kém nhất cũng là cấp phó thành phố rồi.
Điền Quang Minh là phó chủ nhiệm Ủy ban quy hoạch tỉnh, mặc dù chỉ là phó chủ nhiệm ở gần cuối cùng nhưng hắn đã gặp được nhiều thứ. Điền Quang Minh cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, lời này không phải tôi nói lung tung. Cậu biết chuyện hôm qua ảnh hưởng đến cậu như thế nào không? Cậu bây giờ coi như đóng dấu Bí thư Hạng. Sau này ai muốn làm khó cậu cũng phải suy nghĩ. Đừng nhìn chỉ là khen ngợi một lần, nó có tác dụng rất lớn với sự phát triển sau này của cậu.
Điền Quang Minh nói đến đây liền nhìn mọi người:
- Cậu đừng nhìn mọi người ngồi đây đều có chức cao hơn cậu, tôi tin rằng tương lai của cậu không kém so với chúng tôi.
Vương Trạch Vinh không muốn nói đề tài về mình nữa, hắn nói:
- Mấy ông anh ai tiến bộ thì nói xem nào.
Quách Cương cười nói:
- Tiến bộ cũng chia vài loại, có khi là tiến thêm một bậc, có khi quyền lực lớn hơn một chút, có người là chuẩn bị đề bạt. Mọi người có lẽ đều tiến bộ một chút, nhưng nói trắng ra cũng không nhanh bằng cậu. Từ bí thư xã nhảy lên phó chủ tịch thường trực huyện. Đúng là nghĩ đến làm người ta ghen ghét.
Thạch Vân Bình đồng ý nói:
- Lão Quách nói đúng. Cậu đừng xem từ phó bí thư lên thị trưởng là tiến bộ nhưng so sánh với cậu thì kém nhiều. Ở tình huống bình thường bí thư xã có thể lên làm phó chủ tịch huyện đã là tiến bộ, vào thường vụ huyện ủy là may mắn. Cậu không những vào thường vụ huyện ủy mà còn trực tiếp làm phó chủ tịch thường trực. Cậu nói đó là tiến bộ như thế nào.
Khi mọi người đang nói chuyện thì Tào Hưng Hạo gọi tới.
Vương Trạch Vinh vừa nghe, Tào Hưng Hạo đã lớn tiếng nói:
- Trạch Vinh, mau đến Tinh Không Ngân Lâu.
Vương Trạch Vinh nhìn đám người Thạch Vân Bình rồi nói:
- Lão Thạch kéo tôi đi rồi, có lẽ không đi được ngay.
- Mẹ nó chứ, nhanh thế. Như vậy đi, ngày mai chúng ta tụ tập đưa tiễn cậu.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Vậy cảm ơn các anh. Ngày mai liên lạc.
Vương Trạch Vinh dập máy rồi nói với Thạch Vân Bình:
- Lão Tào hẹn tôi đến Tinh Không Ngân Lâu, nói là muốn tiễn tôi.
Thạch Vân Bình mỉm cười không nói gì. Nhưng trong lòng hắn đang thầm nghĩ xem ra đám bạn học trong tỉnh đã coi trọng Vương Trạch Vinh.
Trương Tùng nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, công tác xây dựng Hợp tác xã chỗ cậu được Bí thư Hạng khen ngợi. Ngoài ra đồng chí Phó Kiến Quân cũng ở huyện các cậu vì thế sau khi về tôi sẽ tổ chức một đoàn đến huyện Khai Hà học tập. Đến lúc đó cậu phải giúp đỡ đó.
Thực ra việc này không nhất định cần nói với Vương Trạch Vinh, chỉ cần đám người thành phố Phúc Dân đến thì đừng nói huyện Khai Hà mà ngay cả thành phố Hoa Khê cũng coi trọng. Trương Tùng nói như vậy mục đích chính là tìm lý do mà thôi.
- Trương ca, chỉ cần đến huyện Khai Hà thì tôi nhất định tiếp đón tốt các anh, để các anh hài lòng mà về.
Tâm trạng mọi người bây giờ đã thay đổi. Lúc trước bọn họ còn có vẻ cao hơn Vương Trạch Vinh rất nhiều, nhưng sau chuyện ngày hôm qua thì mọi người đã không thể nhìn Vương Trạch Vinh với tư cách một bí thư xã. Mọi người đã coi Vương Trạch Vinh là một nhân vật ngang cấp với mình.
...
Lưu Á Động càng ác hơn, hắn lấy lý do nghiên cứu tình hình lớp học để gọi điện bảo Vương Trạch Vinh tới.
Nhìn Lưu Á Động, Vương Trạch Vinh không còn gì để nói:
- Tôi nói Lưu ca này, tôi mới ăn được vài miếng đã bị anh lấy lý do công việc của lớp gọi tới. Bụng tôi bây giờ vẫn còn đói đây này.
- Không phải chỉ là ăn thôi sao, đi.
Lưu Á Động lái xe đưa Vương Trạch Vinh đến một nơi vẻ ngoài rất bình thường nhưng bên trong như một thế giới khác.
Vừa đi Lưu Á Động vừa nói:
- Có một ít bạn bè nên muốn giới thiệu với cậu. Sau này cậu cũng sẽ thuận lợi trong công tác ở huyện hơn.
Vương Trạch Vinh vào phòng thì thấy ở đây đã có 3 người khác.
Lưu Á Động giới thiệu:
- Trạch Vinh, đây là trưởng phòng tổng hợp sở Tài chính - Trương Giang Đào.
Vương Trạch Vinh lập tức cười cười đưa tay ra nói:
- Rất vui vì được gặp lãnh đạo.
Trương Giang Đào cũng vui vẻ bắt tay Vương Trạch Vinh:
- Đã sớm muốn ngồi với lão đệ mà chưa có cơ hội.
Vương Trạch Vinh mặc dù có chút kỳ quái vì sao Trương Giang Đào này biết mình nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Lưu Á Động lại chỉ vào người khác mà nói:
- Vị này là trưởng phòng nhân sự Ủy ban kế hoạch tỉnh - Thịnh Tuấn Quốc.
Vương Trạch Vinh bây giờ đang rất cảm ơn Lưu Á Động vì giới thiệu toàn nhân vật lớn cho hắn làm quen.
- Rất vui vì được gặp trưởng phòng Thịnh.
Vương Trạch Vinh nhiệt tình đưa tay tới.
Thịnh Tuấn Quốc mỉm cười bắt tay Vương Trạch Vinh.
Lưu Á Động chỉ vào người còn lại mà nói:
- Đây là chánh văn phòng sở Nông nghiệp - Từ Ngọc Lương.
Vương Trạch Vinh lại bắt tay đối phương.
Mấy người này đến đây gặp Vương Trạch Vinh chính là nghe thấy chỗ dựa của hắn nên muốn tới tìm hiểu chút. Trong chốn quan trường vốn là như vậy, bình thường không chú ý là sẽ có một nhân vật nhỏ bé tạo ra cơn sóng gió lớn. Mọi người đã làm trong nhà nước phải rất nhạy bén. Chuyện ngày hôm qua đã truyền ra nên ba người rất tò mò. Lưu Á Động cũng muốn kéo gần quan hệ với Vương Trạch Vinh, cho nên hắn mới gọi điện kéo Vương Trạch Vinh tới đây.
Ba người này dù là ai thì Vương Trạch Vinh cũng muốn tạo quan hệ. Hôm nay có cơ hội như vậy thì Vương Trạch Vinh đương nhiên phải cố gắng nói chuyện với bọn họ.
Lưu Á Động thấy mọi người nói chuyện được một lúc liền nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, ba người này đều là bạn tốt của tôi. Sau này có việc gì gọi điện nhờ bọn họ, ai không cho mặt mũi thì tôi sẽ tìm đến đối phương hỏi tội.
Trương Giang Đào cười mắng:
- Thằng ranh này, Vương lão đệ có việc tìm đến thì chúng tôi nhất định sẽ hết sức mà giúp.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lưu ca nói đùa rồi. Nếu có chuyện thì tôi nhất định sẽ tìm đến Lưu ca đầu tiên, đến lúc đó anh không được từ chối đó.
Vương Trạch Vinh biết cần phải quan hệ tốt với mấy người này. Về sau biết đâu sẽ có việc nhờ đến bọn họ thì sao?
- Trạch Vinh, hai hôm nữa là cậu sẽ rời khỏi tỉnh thành nên hôm nay coi như chúng tôi tổ chức buổi đưa tiễn cậu. Tôi cũng biết chuyện ở huyện có nhiều việc cần lên tỉnh làm. Chỉ cần việc liên quan đến Lưu ca này, cậu cứ việc đến tìm tôi.
Đây là lời hứa của Lưu Á Động. Vương Trạch Vinh khá cảm động với tên bạn học này.
Trong vòng hai ngày, Vương Trạch Vinh liên tục tụ tập với các bạn học. Hầu như vòng tròn nào cũng muốn gọi Vương Trạch Vinh đi ăn.
Vương Trạch Vinh thực ra biết rõ suy nghĩ trong lòng mọi người. Đây chính là vì thấy Bí thư Hạng coi trọng hắn. Việc này hắn cảm thấy rất kỳ quái nhưng cũng biết việc này rất có lợi cho mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.