Quan Khí

Chương 162: Viên Chí Minh buồn bực




- Lão Viên, em nói với anh. Vương Trạch Vinh bảo Ngô Đại Giang nhắn với em là hắn có thể giúp em gái điều chỉnh công việc. Anh mau đi hỏi Vương Trạch Vinh xem nên làm như thế nào.
Viên Chí Minh vừa vào nhà thì vợ đã đến nói tin này với hắn.
- Vương Trạch Vinh giúp em vợ điều chỉnh công tác?
Viên Chí Minh có chút ngạc nhiên nhìn vợ.
- Ngô Đại Giang nói như vậy.
Sử Vân Lan nói:
- Em gái được phân đến ngân hàng Xây dựng nhưng vẫn làm công tác không đúng chuyên ngành. Nó đã nhờ anh mấy lần, anh phải giúp nó.
Sử Vân Lan còn chủ động rót nước cho Viên Chí Minh.
Viên Chí Minh đi tới ghế và ngồi xuống, hắn cẩn thận suy nghĩ ý đồ của Vương Trạch Vinh. Sau đó hắn nói với Sử Vân Lan:
- Sau này không được liên lạc với Ngô Đại Giang kia nữa. Tôi sẽ nghĩ biện pháp khác cho Vân Lệ.
- Đừng nghĩ biện pháp khác. Hừ, lời này anh nói bao lần rồi. Lần trước nói anh rể Trịnh Chí Minh ở trên thành phố sẽ giúp. Bây giờ thì sao, hắn tình nguyện giúp con Trương Thuận Tường điều chỉnh công tác nhưng không giúp anh.
Sử Vân Lan mất hứng. Việc này Viên Chí Minh đã nói với Trịnh Chí Minh, Trịnh Chí Minh mặc dù tỏ vẻ sẽ giúp nhưng vẫn không thực hiện. Bởi vì muốn kéo Trương Thuận Tường nên Trịnh Chí Minh đã giúp, chuyện của Viên Chí Minh lại để ra sau lưng.
- Em không biết đâu.
Viên Chí Minh lắc đầu nói. Viên Chí Minh đúng là không dám nhận Vương Trạch Vinh giúp. Nếu nhận thì không biết Trịnh Chí Minh sẽ nghĩ như thế nào.
- Chỉ anh biết. Anh chạy theo Trịnh Chí Minh, người ta đánh rắm anh cũng nói là thơm. Hắn cho anh chỗ tốt gì?
Sử Vân Lan khó chịu nói.
Viên Chí Minh không muốn tranh cãi với Sử Vân Lan, đứng dậy đi vào phòng mình. Mục đích của Vương Trạch Vinh, Viên Chí Minh biết. Đó chính là làm cho Trịnh Chí Minh nghi ngờ hắn, cuối cùng sẽ phân hóa hắn và Trịnh Chí Minh.
Viên Chí Minh cầm một tờ giấy trắng rồi lấy bút viết to chữ “Chọn” trên đó.
Ngồi trên ghế, Viên Chí Minh chăm chú nhìn chữ mình vừa viết.
Tình hình trong huyện Viên Chí Minh cũng thấy rõ ràng. Hắn là người bên phía Trịnh Chí Minh, là do một tay Trịnh Chí Minh đưa lên làm trưởng ban Tổ chức cán bộ, trên đầu hắn đã đóng chữ “Trịnh”. Chẳng lẽ hắn còn sự lựa chọn khác sao? Quan trường ghét nhất là chữ “phản”, vì tiền đồ của mình nên dù như thế nào Viên Chí Minh cũng phải đi theo Trịnh Chí Minh.
Hắn thấy rõ tình hình của Vương Trạch Vinh gần đây. Có chỗ dựa mạnh như vậy, Viên Chí Minh có thể đoán được Vương Trạch Vinh sẽ phát triển.
“Ôi, Bí thư Trịnh sẽ nghĩ như thế nào?” Viên Chí Minh thầm than một tiếng. Thủ đoạn của Trịnh Chí Minh đối với Vương Trạch Vinh bây giờ là quá thất sách. Nhắc nhở Bí thư Trịnh? Hắn mới dung nhập vào vòng tròn của Trịnh Chí Minh, nếu như nói ra có lẽ sẽ khiến Trịnh Chí Minh không hài lòng và nghi kỵ.
Viên Chí Minh biết sự nguy hiểm của chốn quan trường, không cẩn thận là thành vật hy sinh. Viên Chí Minh rất quý trọng với thứ mình vất vả mới có được, hắn không hy vọng xảy ra chuyện gì.
Gió từ bên ngoài thổi vào, không khí mùa xuân làm người ta rất có sức sống. Trương Thuận Tường rất hưởng thụ cảm giác này.
Trương Thuận Tường nhắm mắt ngồi trong xe mà suy nghĩ. Sau khi dựa vào Trịnh Chí Minh, tâm trạng hắn không quá tốt. Hắn biết rõ làm như vậy là không tốt, bất lợi với mình nhưng hắn vẫn chui vào.
- Chủ tịch, tôi nghe Ngô Đại Giang – lái xe của Phó chủ tịch Vương nói gần đây đang giúp em vợ của Viên Chí Minh điều chỉnh công tác.
Lái xe là tai mắt của lãnh đạo, nghe được gì cũng phải kịp thời báo cáo lãnh đạo. Trong Tổ lái xe, Vệ Lâm vì lái xe cho Trương Thuận Tường nên đứng đầu trong Tổ lái xe. Hắn không hy vọng Trương Thuận Tường xuất hiện vấn đề gì. Bởi vậy nghe được chuyện gì là hắn lập tức báo cáo cho Trương Thuận Tường. Trương Thuận Tường cũng rất khen ngợi sự trung thành của hắn.
- Ồ.
Trương Thuận Tường giật mình kêu lên. Vương Trạch Vinh và Viên Chí Minh tốt lên từ bao giờ?
Nghĩ đến việc mình có thể dựa vào Trịnh Chí Minh, vậy Viên Chí Minh cũng có thể dựa vào Vương Trạch Vinh. Tâm trạng vừa bình tĩnh của Trương Thuận Tường lập tức loạn.
Trương Thuận Tường còn cảm thấy tiếng nhạc trong xe rất chói tai.
- Tắt nhạc.
Trương Thuận Tường mệt mỏi nói.
Cổ Kiến Quân đang ngồi trong phòng làm việc của mình. Phó Phương – người làm cùng phòng làm việc với lắc eo đi vào hơn nữa còn thuận tay đóng cửa.
Mắt Cổ Kiến Quân sáng rực lên, hai người sớm đã có quan hệ.
Cổ Kiến Quân vỗ vỗ chân trái của mình, Phó Phương liếc hắn một cái rồi ngồi lên đùi.
Cổ Kiến Quân dùng sức véo vú Phó Phương rồi cười nói:
- Lại có tin tức gì.
Phó Phương khẽ cọ sát mông trên bảo bối của Cổ Kiến Quân làm lửa dục trong lòng hắn bốc lên.
- Hôm nay em nghe Lữ Khánh Phân nói chuyện này. Nghe nói lần này Vương Trạch Vinh lên thành phố đã đi liên lạc chuyện điều chỉnh công tác của em vợ Viên Chí Minh.
Phó Phương có nhiệm vụ thám thính tình hình của Lữ Khánh Phân giúp Cổ Kiến Quân. Sau khi nghe được chuyện này, ả lập tức đến báo cáo cho Cổ Kiến Quân.
Cổ Kiến Quân không khỏi giật mình. Vương Trạch Vinh giúp em vợ Viên Chí Minh điều chỉnh công tác.
Lửa dục vừa dâng lên lập tức mất sạch, tin tức này quá quan trọng. Hắn không ngờ Vương Trạch Vinh và Viên Chí Minh sẽ lén cấu kết.
- Đi ra ngoài.
Cổ Kiến Quân nói với Phó Phương.
Thấy vẻ mặt như giết người của Cổ Kiến Quân, Phó Phương buồn bã đi ra ngoài. Ả không rõ tại sao Cổ Kiến Quân lại như vậy, sao đột nhiên trở mặt, không phải chỉ là tin tức nhỏ sao. Phó Phương hừ một tiếng, bà không muốn cùng lão già này mà.
Cổ Kiến Quân suy nghĩ một chút rồi đứng dậy đi đến văn phòng của Trịnh Chí Minh.
- Ồ, lão Cổ à.
Trịnh Chí Minh ngẩng đầu lên cười nói.
- Bí thư Trịnh, có chuyện này tôi muốn phản ánh với anh.
Cổ Kiến Quân nghiêm túc nói.
Trịnh Chí Minh khó hiểu nhìn Cổ Kiến Quân:
- Chuyện gì?
Cổ Kiến Quân nói:
- Bí thư, tôi vừa mới nghe được từ chỗ Lữ Khánh Phân một việc đó là Vương Trạch Vinh lên thành phố liên lạc điều chỉnh công tác cho em vợ Viên Chí Minh.
- Ồ, điều chỉnh một chút công việc mà thôi, không có gì.
Trịnh Chí Minh không thèm để ý mà nói:
- Có lẽ là Tiểu Viên biết Trạch Vinh có quan hệ nên nhờ.
- Bí thư, tôi có chút khó hiểu là sao biến hoá lại liên hệ với nhau.
Cổ Kiến Quân hỏi.
Thực ra ngoài mặt Trịnh Chí Minh thì bình tĩnh nhưng trong lòng đang không ngừng suy nghĩ. Đừng nhìn đây chỉ là giúp bình thường, ai biết đó có phải là giao dịch không? Trịnh Chí Minh thích dùng giao dịch lén lút, việc này trong suy nghĩ của hắn thì nhất định Vương Trạch Vinh và Viên Chí Minh có giao dịch.
- Lão Cổ, không có gì quan trọng. Nhìn anh khẩn trương kìa, Vương Trạch Vinh giúp Tiểu Viên mà thôi.
Trịnh Chí Minh nói.
- Bí thư, phải chú ý việc này.
Cổ Kiến Quân khẩn trương. Nếu Viên Chí Minh bị đối phương kéo thì lực lượng trong Huyện ủy sẽ thay đổi.
- Lão Cổ, rất nhiều chuyện không thể nhìn từ mặt ngoài, phải quan sát.
Trịnh Chí Minh nói.
Nhìn Cổ Kiến Quân đi ra, trong mắt Trịnh Chí Minh hiện ra một tia sáng giết người. Uổng công hắn đề bạt Viên Chí Minh lên. Dù là Viên Chí Minh ôm mục đích gì đi nhờ Vương Trạch Vinh cũng là tối kỵ.
Có phải là Vương Trạch Vinh giở trò? Sau khi tỉnh táo lại, Trịnh Chí Minh lại nghĩ đến khả năng này. Hắn kéo Trương Thuận Tường, vậy Vương Trạch Vinh cũng có thể dùng cách này mà kéo Viên Chí Minh.
Trịnh Chí Minh vung vung bật lửa trong tay mà suy nghĩ.
Viên Chí Minh hẳn là không dám phản bội hắn. Việc này có lẽ là gian kế của Vương Trạch Vinh. Trịnh Chí Minh càng nghĩ càng thấy là như vậy. Trịnh Chí Minh bật lửa châm thuốc hít sâu một hơi rồi quyết định gọi Viên Chí Minh đến hỏi.
Thấy Viên Chí Minh đi vào, Trịnh Chí Minh cố ý xem văn bản một lúc mới ngẩng đầu lên.
- Tiểu Viên, nghe nói em vợ cậu sẽ được điều chỉnh công tác. Rất tốt.
Trịnh Chí Minh như tùy ý nói một câu.
- Việc này, còn chưa có. Công việc dù sao cũng không dễ chuyển mà.
Viên Chí Minh mặc dù không rõ vì sao Trịnh Chí Minh lại nói như vậy, nhưng công việc của Vân Lệ vẫn chưa điều chỉnh nên hắn nói như vậy.
- Một thời gian nữa tôi sẽ nghĩ biện pháp.
Trịnh Chí Minh nói.
- Thôi, không cần làm phiền Bí thư Trịnh nữa. Cứ để Vân Lệ làm ở đấy cũng được.
Viên Chí Minh khách khí nói.
Nghe Viên Chí Minh nói như vậy, Trịnh Chí Minh biến sắc. Không làm phiền mình, chẳng lẽ làm phiền Vương Trạch Vinh:
- Ồ, nghe nói Vương Trạch Vinh có chút quan hệ trên thành phố. Có lẽ quan hệ nhiều hơn cả tôi, cậu hỏi xem Trạch Vinh có thể giúp không?
Trịnh Chí Minh cười nói.
Nghe Trịnh Chí Minh nói như vậy, Viên Chí Minh đầy mồ hôi lạnh. Hắn vội vàng nói:
- Tôi không nhờ anh ta. Sau này nhờ Bí thư Trịnh giúp.
Trịnh Chí Minh cười nói:
- Yên tâm đi. Cái cần giúp thì tôi sẽ giúp.
Viên Chí Minh vội vàng nói:
- Tôi nghe Bí thư Trịnh.
Xem ra Viên Chí Minh không đi nhờ Vương Trạch Vinh. Trịnh Chí Minh không khỏi thầm cười Vương Trạch Vinh giở trò nhỏ này. Chắc hai người này chưa có hiệp định gì.
Trịnh Chí Minh quyết định đứng ngoài quan sát xem em vợ Viên Chí Minh có được điều chỉnh công tác hay không, qua đó là biết ngay giữa Viên Chí Minh và Vương Trạch Vinh có giao dịch gì không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.