Quan Khí

Chương 1667:




Nhìn nhiều người say ngã xuống, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Từ việc này tôi có thể thấy khí phách của quân nhân, dù không uống được cũng phải uống. Quân nhân cần chính là tinh thần bất khuất như vậy.
Câu này của hắn không khác gì tát vào mặt làm mấy vị ủy viên ngồi cùng bàn đều đỏ mặt. Hôm nay mọi người rất mất mặt, bị Vương Trạch Vinh một mình đánh ngã nhiều người như vậy, về sau ai còn mặt mũi mà nói này nói kia nữa.
Mọi người đều nhìn Vương Trạch Vinh, bây giờ Vương Trạch Vinh không hề có dấu hiệu gì là say, hắn giống hệt chưa uống vậy. Nếu không phải biết ở đây không thể dùng rượu giả, mọi người đúng là nghi ngờ vấn đề này.
Thường Chính Lý lắc đầu nói:
- Bí thư Vương, tôi đúng là muốn tìm lỗ để chui vào đó.
Y nói xong làm mấy người cùng bàn đều cười phá lên.
Nhiều người ở đây như vậy mà không ai có thể làm ngã Vương Trạch Vinh, đúng là quá mất mặt.
Tổng cục trưởng Tổng cục hậu cần - Phương Thụ Lập nói:
- Có lẽ phải tìm mấy người đấu với Bí thư Vương để vớt vát thể diện mới được.
Mọi người không khỏi nhìn sang các bàn khác xem ai có thể đấu được với Vương Trạch Vinh không?
Chu Quốc Vũ – Tổng cục trưởng tổng cục quân nhu cười ha hả nói:
- Bí thư Vương rất lợi hại. Chắc Bí thư Vương uống chưa bao giờ say nên mới dám đưa ra lời khiêu chiến như vậy.
Tư lệnh Không quân – Chiêm Lâm cũng nói:
- Đây không phải là mạnh miệng, Bí thư Vương lúc ở nước Pháp đúng là đã có hành vi anh dũng.
Nói xong y kể qua biểu hiện của Vương Trạch Vinh ở Pháp.
Nghe y nói, mọi người không khỏi thầm than Vương Trạch Vinh này đúng là văn võ song toàn. Nếu là như vậy cũng không cần đấu tay đôi làm gì. Với thân thủ của Vương Trạch Vinh chắc cũng thắng được không ít người.
Vương Trạch Vinh uống sáu cốc to mà vẫn cười nói vui vẻ, không ít quân nhân tự xưng Tửu thần, Tửu tiên mà lại ngã xuống, đúng là mất mặt.
Vương Trạch Vinh bây giờ khá vui vẻ. Trong chín người cùng bàn thì Chiêm Lâm, Dương Úy Lâm là người của Uông Chính Phong, bây giờ đã đứng về phía hắn. Có hai người bọn họ thì hắn không còn đơn độc ở quân ủy nữa.
Ngoài hai người này ra còn có Quách Cường Cương, Cổ Gia Lâm, Lê Chí Hải cũng coi như người của hắn. Ngoài ra Uông Kiều còn giới thiệu một người tên Lưu Hưng Minh – phó chính ủy Tổng cục quân nhu, có thể nói trong bốn Tổng cục chính thì đều có người của hắn.
Đây là nhân viên trước đây Uông Chính Phong ghim vào, sau đây hắn tin Bí thư Lâm và Ngô lão cũng sẽ giới thiệu người cho mình. Hắn đã có một lực lượng khá mạnh ở trong quân đội.
Tính qua lực lượng của mình, Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình vì việc đã có căn cơ trong Quân ủy trung ương. Nếu như mấy Quân khu lớn mà có lực lượng của hắn thì hắn sẽ khó bị rung chuyển trong quân ủy.
Nhìn Dương Úy Lâm, Chiêm Lâm, ba người bề ngoài không hề tỏ vẻ gì thân thiết.
Tổng tham mưu trưởng Tô Tiến Huy mỉm cười nói:
- Bí thư Vương đúng là oai phong, vừa vào trong quân đã làm mọi người bị thương nặng.
Phương Thụ Lập nói:
- Tôi vốn còn nghĩ Bí thư Vương có lẽ phải hộc máu mới qua quan được thật không ngờ Bí thư Vương vừa ra tay đã thắng lớn.
Mọi người cùng cười to.
Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng rồi nói:
- Các vị còn nói không có vấn đề gì, bụng tôi bây giờ rất đầy rồi.
Nói xong hắn vội vàng đi vào Wc.
Chiêm Lâm nhìn theo Vương Trạch Vinh và thở dài nói:
- Bí thư Vương rất được, nhìn qua là người thẳng thắn, dễ gần.
Dương Úy Lâm cũng gật đầu nói:
- Từ rượu mà nhìn người. Uống rượu hào sảng như vậy, lại không hề che dấu, tôi cho rằng Trung ương cử đồng chí Vương Trạch Vinh đến quân đội công tác là đúng.
Thoáng cái có hai ủy viên ủng hộ Vương Trạch Vinh, nó làm mấy người khác đều có chút giật mình.
Bành Bộ Thuân nhìn Vương Trạch Vinh mà không khỏi thầm gật đầu. Vương Trạch Vinh này có sức tương tác tốt, đó là khí chất hiếm có. Nhìn cục diện hôm nay thì thấy được cách phá giải của Vương Trạch Vinh rất tốt. Đương nhiên trong này cũng có năng lực của Vương Trạch Vinh nữa.
Nghĩ tới việc Vương Trạch Vinh có nhiều quan điểm nhất trí với mình, Bành Bộ Thuân càng thêm hài lòng với Vương Trạch Vinh. Y thầm nghĩ nếu trước kia bởi vì có Bí thư Lâm mà mình ủng hộ Vương Trạch Vinh, bây giờ xem ra Vương Trạch Vinh có lẽ không lâu nữa sẽ có thực lực lớn hơn cả Hoa Thái Tường.
Vương Trạch Vinh quay lại hội trường thấy vắng không ít nên cười nói:
- Xem ra công việc ở trong quân đội cũng không dễ, nếu không phải tôi ở quê uống nhiều một chút thì hôm nay kiểu gì cũng phải bò về.
Tô Tiến Huy nói:
- Sau này có Bí thư Vương sẽ không uống rượu, uống cũng phí. Mọi người xem rượu ngon như vậy mà vào Wc một chuyến lại thành nước.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi đây là nhập gia tùy tục, nhìn trên bàn mọi người đều là chén to, có phải lại muốn lượt nữa không?
Bành Bộ Thuân vội vàng nói:
- Thôi, thôi, hôm nay coi như cậu thắng, không uống nữa. Tôi đoán mấy người gục chắc phải nằm vài hôm mới khỏe được. Cậu đừng có mà hủy cả lực lượng cốt cán của quân đội Trung Quốc chúng ta.
Không khí trong phòng khá hài hòa, cách nói chuyện, uống rượu của Vương Trạch Vinh làm không ít mọi người tán thành.
Vương Trạch Vinh bây giờ cũng không có suy nghĩ lập tức nắm giữ được quân đội. Hắn biết mình dù sao cũng là người mới, không quá quen tình hình trong quân đội. Vì thế hắn chỉ là nhìn nhiều làm ít.
Ngô lão tuy nói sẽ chỉ đạo hắn, nhưng từ hội nghị lần này có thể thấy Ngô lão vẫn chưa giới thiệu người của ông cho mình. Ngô lão là người cẩn thận, ông không thể dễ dàng hoàn toàn giao người sang cho mình. Vì thế lực lượng của mình cũng phải để im đó, không được lộ ra vội.
Một bên nói chuyện với mọi người, một bên nhìn quanh quan khí. Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than lực lượng trong quân đội của Ngô lão rất lớn. Đừng nhìn Bành Bộ Thuân cùng Thường Chính Lý đều là người của Bí thư Lâm nhưng từ nhân viên nắm giữ binh quyền thực tế ra thì hầu hết là người của Ngô lão.
Do có thể nhìn được quan khí nên Vương Trạch Vinh nhanh chóng phân chia các nhóm người ra được.
Thấy nhiều người thuộc hệ của Ngô lão như vậy, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ mình dù như thế nào cũng phải lấy được những người này.
Mọi người đều là lãnh đạo cao cấp nên nói chuyện thường hay đề cập đến chuyện quốc gia, quốc tế. Vương Trạch Vinh chỉ ngồi nghe chứ ít lên tiếng.
Chu Quốc Vũ nghiêm túc nói:
- Bây giờ các nước đều cạnh tranh về vũ khí hạt nhân, đây là vấn đề rất nghiêm trọng. nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy và mất khống chế thì sẽ là thảm họa đối với cả thế giới.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi xin hỏi một câu là nếu không có vũ khí hạt nhân thì sẽ như thế nào?
Mọi người đầu tiên là cười, sau đó Bành Bộ Thuân nghiêm túc nói:
- Nó sẽ khiến cục diện thế giới thay đổi rất lớn. Đến lúc này hầu hết vẫn là chiến tranh bằng vũ khí thông thường, nếu là vậy Trung Quốc chúng ta cũng đủ mạnh.
Mọi người cũng chỉ nói đùa nhưng Vương Trạch Vinh lại suy nghĩ khá nhiều về việc này.
Vương Trạch Vinh nhìn đồ ăn trên bàn đưa đũa gắp đĩa rau. Hắn nhìn chiếc đũa và thầm nghĩ nếu như có thể khiến cho vũ khí các nước trên thế giới mất tác dụng thì sao nhỉ?
Nghĩ cũng thấy có chút buồn cười, Vương Trạch Vinh lắc đầu gắp đồ ăn. Hắn biết thời đại này chiến tranh là so sánh về thực lực khoa học kỹ thuật. Nếu Trung Quốc có thực lực khoa học kỹ thuật mạnh thì quân đội mới mạnh.
Từ việc này Vương Trạch Vinh cũng tìm ra phương hướng công tác của mình ở trong quân đội. Hắn cần chính là nắm bắt lực lượng nghiên cứu khoa học của quân đội.
Nhìn Bành Bộ Thuân, Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi dự định sau này trọng điểm vào công tác nghiên cứu khoa học kỹ thuật của quân đội, muốn đến mấy đơn vị nghiên cứu xem một chút.
Thường Chính Lý gật đầu nói:
- Đây là việc lớn trong quân đội. Có Bí thư Vương lãnh đạo thì tôi tin công việc này sẽ đề cao lên nhiều.
Bành Bộ Thuân cũng nói:
- Công việc này vốn do đồng chí Hoa Thái Tường phụ trách, chỉ là do đồng chí Hoa Thái Tường bận công việc bên chính phủ nên ít quan tâm. Bây giờ Bí thư Vương chủ động nhận việc này thì tôi tin sẽ thúc đẩy nó lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.