Quan Khí

Chương 1679:




Đầu tư nhiều tiền vào các đề tài nghiên cứu khoa học, thành công sẽ cống hiến cho quốc gia.
Phẩm chất này là gì?
Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Ngô lão có chút xúc động gật đầu nói:
- Nếu các lãnh đạo cao cấp của Trung Quốc chúng ta đều có suy nghĩ như cậu thì lo gì Trung Quốc không mạnh lên.
Ngô lão nói mặc dù rất bình tĩnh nhưng Vương Trạch Vinh có thể từ trong quan khí của ông thấy nó đang dao động mạnh.
Lý Kiền Ý vẫn quan sát Ngô lão, bây giờ thấy Ngô lão khen Vương Trạch Vinh, Lý Kiền Ý có chút buồn bực. Y vừa thầm khen sự vô tư của Vương Trạch Vinh, đồng thời cũng có chút hối hận vì mình lại đưa chuyện kia ra.
Mình gõ Vương Trạch Vinh trước mặt Ngô lão lại ra vẻ mình quá tiểu nhân.
Lý Kiền Ý cũng có suy nghĩ của mình. Tuy nói mình rất có thể thành Thủ tướng nhưng theo địa vị tăng lên cùng với việc thấy Vương Trạch Vinh có thể thành Phó chủ tịch, y rất không phục. Y vẫn cho rằng Vương Trạch Vinh kém mình nhiều. Bây giờ Vương Trạch Vinh có thể thành người đứng đầu Trung Quốc thì sao y có thể chấp nhận.
Muốn làm Phó chủ tịch phải có quân đội ủng hộ nên Lý Kiền Ý gần đây không ngừng tới gặp Ngô lão, coi như tạo được chút quan hệ với Ngô lão.
Y vừa nãy nói nhất định chính là muốn để Ngô lão thấy Vương Trạch Vinh chưa chững chạc, không ngờ tên Vương Trạch Vinh lại chống chế bằng cách này.
Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Lý Kiền Ý chỉ biết hôm nay mình nói mà phản tác dụng.
Lý Kiền Ý cười ha hả nói:
- Trạch Vinh, thật không ngờ cậu lại nghĩ như vậy. Ngô lão nói rất đúng, nếu Trung Quốc có nhiều cán bộ có suy nghĩ như vậy thì nước ta sẽ mạnh lên.
Lý Kiền Ý biết ý chuyển sang đề tài khác.
Nói chuyện một lát, thư ký vào nói với Ngô lão vài câu.
Ngô lão nhìn hai nười Vương Trạch Vinh:
- Mấy đồng chí trong quân đến thăm tôi, hai người cũng ở đây gặp luôn.
Sau khi Vương Trạch Vinh từ Afghanistan về, một ít tướng lĩnh các Quân khu đều đến Bắc Kinh tham gia lễ mừng công. Mấy người này nhất định là người Ngô hệ.
Lý Kiền Ý có chút hưng phấn nhưng ngoài miệng vẫn nói:
- Chúng tôi ở đây có quấy rầy ngài nói chuyện không?
Ngô lão nói:
- Có gì mà quấy rầy chứ, mọi người ngồi nói chuyện thôi.
Không lâu sau vài tướng lĩnh đi tới.
Ngô lão cười cười đứng lên đón bọn họ.
Lý Kiền Ý, Vương Trạch Vinh cũng đứng lên.
- Lão thủ trưởng, chúng tôi đến thăm ngài.
Tư lệnh Quân khu Ninh Dương – Dương Cương cùng tư lệnh Quân khu Lan Châu – Tây Môn Xuy Tuyết đi tới. Dương Cương cùng Tây Môn Xuy Tuyết đều là người nắm giữ quyền lực lớn trong quân đội.
Ngô lão nói:
- Vào trong nói chuyện.
Thấy mấy sĩ quan này tới, Ngô lão rất vui vẻ.
Mấy người Dương Cương thấy Vương Trạch Vinh ở đây liền vội vàng chào bọn họ.
Vương Trạch Vinh bây giờ cũng biết ai là người của Ngô lão trong quân đội, vì thế hai người này tới hắn càng tỏ vẻ thân thiết hơn.
Nhìn mấy sĩ quan chỉ chào hỏi Vương Trạch Vinh mà không chú ý tới mình, Lý Kiền Ý hơi khó chịu.
Vương Trạch Vinh cũng không giới thiệu Lý Kiền Ý mà cùng ngồi xuống với mấy sĩ quan.
- Các anh sao lại lên Bắc Kinh vậy?
Ngô lão hỏi.
Lý Kiền Ý có lẽ đã tìm hiểu qua về các Tư lệnh Quân khu Trung Quốc, thấy có mấy sĩ quan cao cấp tới nhà Ngô lão như vậy, y không khỏi lộ rõ vẻ nghiêm túc.
Vương Trạch Vinh ngược lại thoải mái hơn. Hắn tỏ thái độ rất thân thiết với mấy sĩ quan.
Dương Cương nói:
- Lần này Quân ủy tổ chức lễ mưng công cho các chiến sĩ tham gia Đại hội toàn thế giới. Vì thế mọi người muốn đến thăm lão thủ trưởng, tôi không ngờ đến đây lại gặp được Bí thư Vương.
Ngô lão cười nói:
- Đồng chí Trạch Vinh gần đây cũng hay tới chỗ tôi. Cậu ta có nhiều ý tưởng mới trong xây dựng quân đội.
Ông lão đã đổi cách gọi Vương Trạch Vinh từ “Tiểu Vương” sang “đồng chí Trạch Vinh”
Mấy sĩ quan nói qua về cuộc thi ở Afghanistan, đều khen ngợi biểu hiện của Vương Trạch Vinh.
Ở vấn đề quân sự do Vương Trạch Vinh tiến vào nửa năm, cũng tìm hiểu không ít nên có đề tài mà lên tiếng. Ngược lại Lý Kiền Ý, y không tiếp xúc với quân đội đồng thời các sĩ quan hiếm khi phục ai nên y chỉ thi thoảng xen lời mà thôi.
Thấy Lý Kiền Ý ngồi không yên, Vương Trạch Vinh biết suy nghĩ của đối phương. Nghĩ tới vừa nãy Lý Kiền Ý nói xấu mình, hắn vốn không định giải vây cho y. Chẳng qua hắn nhìn lướt qua Ngô lão rồi phải thay đổi thái độ ngay.
Từ quan khí của Ngô lão thì hắn không thấy đối phương có gì không hài lòng với mình, nhưng cũng chưa chính thức cùng hướng. Xem ra Ngô lão còn muốn đánh giá mình thêm aNgô lão. Nếu là như vậy sao không tỏ vẻ rộng lượng một chút cho Ngô lão xem.
Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh liền thi thoảng giải vây cho Lý Kiền Ý.
Bởi vì có Vương Trạch Vinh đứng giữa nên không khí trở nên tích cực hơn.
Mọi người cũng có nhiều đề tài để nói chuyện hơn.
Nhìn biểu hiện của Vương Trạch Vinh, Tây Môn Xuy Tuyết cùng Dương Cương mặc dù không lộ vẻ gì nhưng trong lòng vẫn có suy nghĩ.
Những người này có thể nắm chức vụ quan trọng như vậy nhất định có năng lực, bản lĩnh, tầm nhìn. Bọn họ đương nhiên nghiên cứu về thượng tầng của Trung Quốc. Dù bọn họ là người trung thành với Ngô lão nhưng bọn họ cũng phân tích xu thế phát triển sau này. Ngô lão đã hơn 90 tuổi, ai cũng biết Ngô lão sống không lâu nữa. Nếu Ngô lão mất thì ai sẽ chèo chống Ngô hệ? Bọn họ tuy trung thành với Ngô lão nhưng không có nghĩa là trung thành với người vô dụng của Ngô gia.
Vương Trạch Vinh có thể nói nhanh chóng tạo được uy tín trong quân đội. Mọi người đều thấy Dương Úy Lâm cùng Chiêm Lâm rõ ràng ủng hộ Vương Trạch Vinh. Bành Bộ Thuân kia cũng có ấn tượng tốt đối với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh đã có căn cơ nhất định trong quân đội. Với xu thế phát triển của Vương Trạch Vinh thì hắn càng có thể tiến thêm bước nữa. Hôm nay đột nhiên thấy Vương Trạch Vinh ở nhà Ngô lão, hai người càng có nhiều suy nghĩ hơn. Nếu Ngô lão đã nhận Vương Trạch Vinh, Ngô hệ dựa vào Vương Trạch Vinh thì Vương Trạch Vinh có lực lượng không ai rung chuyển ở trong quân đội.
Không ai là người mù, sao không biết tình hình của Lý Kiền Ý. Nếu là nơi khác thì bọn họ sẽ có thái độ khác với Lý Kiền Ý. Bây giờ bọn họ làm vậy là muốn xem cách xử sự của Vương Trạch Vinh.
Thấy Vương Trạch Vinh hay giúp Lý Kiền Ý có thể lên tiếng, hai người càng thêm hài lòng. Việc này nói rõ Vương Trạch Vinh rộng lượng, dựa vào người này thì sẽ được đối xử tốt.
Ngô lão sao không nhìn ra cấp dưới của mình nghĩ gì. Ông thầm quan sát Lý Kiền Ý và Vương Trạch Vinh.
Biết mấy người này tới nhất định có chuyện cần bàn riêng với Lý Kiền Ý, Vương Trạch Vinh đứng lên nói:
- Hôm nay tôi còn có vài việc xử lý nên xin phép về trước, Ngô lão hôm khác tôi tới.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói vậy, Lý Kiền Ý mặc dù cũng muốn đứng dậy nhưng lại không nỡ. Nhưng nếu ở lại thì mấy tên sĩ quan cũng không thích mình. Vì thế hắn đành phải nói:
- Ngô lão, tôi cũng có chút chuyện cần xử lý, hôm khác tôi tới.
Ngô lão đứng lên nói:
- Ừ, hai cậu khác tôi, tôi đã lui còn các cậu cần chú tâm vào công việc. Hai cậu đi đi, hôm khác đến chỗ tôi chơi.
Các sĩ quan đang ngồi đều đứng lên, chủ yếu là bắt tay Vương Trạch Vinh.
Lý Kiền Ý có thể nhìn ra khi mấy người bắt tay Vương Trạch Vinh thì chặt hơn với mình.
Thấy thế, vẻ mặt Lý Kiền Ý càng xấu đi. Y cảm thấy Vương Trạch Vinh đã có chút lực lượng trong quân đội.
Nhìn Ngô lão, Lý Kiền Ý còn có chút yên tâm. Ngô lão bây giờ chưa tỏ thái độ gì là sẽ ủng hộ Vương Trạch Vinh cả

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.